Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 155

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trần Thanh Trúc tỉnh lại thấy mình đang bị giam tại một gian phòng nhỏ tất cả cửa nẻo đều bị đóng chặt, chân tay đều bị chói lại bằng dây thừng.

Trần Thanh Trúc hít một hơi vào bình tĩnh lại, đảo mắt nhìn quanh quan sát.

Bất ngờ cửa phòng được mở ra từ bên ngoài ông Khánh, bà Điển và cả Lê Yên Thư bị đẩy vào bên trong.

Nhìn thấy ba người ánh mắt Trần Thanh Trúc khẽ trầm xuống vài phần.

Ba người còn lại nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên tới hà hốc mồm.

Tất cả bọn họ đều bị chói lại cả chân và tay.

Bà Điển nhìn thấy Trần Thanh Trúc thì vội vàng hỏi.

"Con có bị làm sao không vậy?"

Trần Thanh Trúc:"Dạ cháu không có làm sao ạ."

Ông Khánh:"Thật là có lỗi với cháu quá, vì chuyện nhà chúng tôi mà làm liên lụy tới cháu rồi."

Trần Thanh Trúc:"Không có gì ạ, vốn dĩ ngay từ đầu chuyện này với cháu đã là không thể tránh được rồi"

Ba người một nhà đều không hiểu được ý tứ trong lời nói kia của cô, chỉ đơn giản nghĩ rằng cô là bạn gái của Lê Gia Hào nên mới nghĩ là mình không thể tránh.

Cạch...!cửa phòng mở ra, Lão Long Đầu cùng hai tên đàn em đi vào và có cả Lê Gia Tuệ.

Hắn ngồi xuống một chiếc ghế, cất lên một tràng cười.

"Chủ tịch Khánh và phu nhân rất hân hạnh chào mừng hai vị đến làm khách tại nhà tôi.

Ô...!còn cả tiểu thư Lê Yên Thư cùng bạn gái Lê tổng nữa chứ.

Chào mừng chào mừng."

Trần Thanh Trúc nhìn mấy người trước mặt mình, ánh mắt hơi híp lại...

Ông Khánh tức giận, nhìn mấy người nọ, cố kiềm chế cơn tức giận trong lòng.

"Mày là ai...!tại sao lại nhắm vào gia đình tao..."

Lão Long Đầu đi đến chỗ ông Khánh ngồi xuống trước mặt ông, khẽ cất tiếng cười.

"Ông đoán xem..."

Cạch...!cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, lần này là một người đang ngồi trên xe lăn được đẩy vào.

Khi vừa nhìn thấy người ngồi trên xe lăn kia, ông Khánh vô cùng khiếp sợ, ánh mắt hoảng hốt, miệng mở lớn nói không nên lời.

Người ngồi trên xe lăn, ung dung mỉm cười, nheo nheo ánh mắt nhìn về phía ông Khánh.

Ánh mắt lạnh lẽo mang theo một lớp sương mù thù hận.

"Lê Hoàng Khánh...!mày khỏe chứ...!haha...!bao nhiêu năm rồi mới gặp lại, quà mà người anh này tặng mày thích chứ.

Ồ...!hình như ở đây vẫn còn thiếu người thì phải..."

Lão Long Đầu ở bên cạnh đến bên cạnh, đứng phía sau người nọ, nói.

"Còn thiếu con trai và cháu nội của ông ta, nhưng ba yên tâm con trai hắn bây giờ ở bên ngoài cũng chỉ là tên chạy vặt giúp chúng ta thâu tóm Khánh Điển và rửa tiền chuyển vào trong nước mà thôi."

"Vậy sao...!tốt...!tốt..."

Người đàn ông ngồi trên xe lăn nghe Lão Long Đầu nói xong tâm trạng vô cùng tốt, chỉ chỉ tay về phía Trần Thanh Trúc.

"Là cô năm đó đã ôm đứa nhóc kia chạy.

Bản lĩnh cũng không có nhỏ đâu nhỉ.

Sống vẫn tốt chứ? Hiện tại đứa nhỏ đâu?"

Trần Thanh Trúc nhìn nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, lại nhìn đến Lão Long Đầu.

Cong khóe môi cười lạnh một tiếng.

"Tôi từ trước tới nay vẫn luôn thắc mắc rằng Lão Long Đầu mấy năm về trước là một người đàn ông trung niên, nhưng lần này tôi được gặp lại hoàn toàn khác.

Hóa ra là Lão Long Đầu là danh xưng cha truyền con nối.

Còn anh đến giờ vẫn còn mang theo cái mặt nạ ấy làm gì chứ? Bỏ ra đi cho nó thoải mái Hoàng Kim Huy...!Chơi vui không?"

Lão Long Đầu khiếp sợ nhìn Trần Thanh Trúc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hừ nhẹ một tiếng.

"Cô gái đừng có ở đây mà nói hưu nói vượn..."

Trần Thanh Trúc lắc lắc đầu, nhìn hắn cười phá lên ha hả, mãi sau mới dừng được.

"Hoàng Kim Huy...!anh nghĩ tôi không biết gì về anh sao, tôi nói này bản lĩnh của bà đây năm đó khi mới mười bảy tuổi đã có thể ôm theo đứa nhỏ dưới mí mắt của các người thoát được, mấy năm gần đây cũng có tiến bộ nhiều lắm đây.

Đừng coi thường người khác quá vậy chứ...!Aizzz..."

Lão Long Đầu khóe mắt khẽ giật giật, cười nhẹ một tiếng, biết rằng Trần Thanh Trúc đã biết rồi nên cũng trực tiếp tháo mặt nạ không giả vờ mà vòng vo nhiều nữa, nói.

"Cô biết được thì sao, hiện tại cô ở trong tay tôi, nên lo cho bản thân mình đi là vừa."

Trần Thanh Trúc nhìn hắn nụ cười như có như không, trong ánh mắt còn tràn đầy khinh bỉ.

"Mày nghĩ mày có thể làm gì được tao sao? Rất nhanh thôi người phải lo thân là mày đó..."

"Haha...!khẩu khí không nhỏ nhỉ."

Người đàn ông ở trên xe lăn hứng thú nhìn Trần Thanh Trúc.

Ông ta chẳng thèm để trong lòng lời nói của cô.

Lúc này hắn lại nhìn sang ông Khánh.

"Lê Hoàng Khánh...!Cảm giác nuôi lớn một đứa con không phải con mình, sau đó cả cuộc đời bị đạp đổ bởi nó, mày thấy thế nào, dễ chịu chứ? Haha...!Lê Hoàng Khánh...!cuối cùng thì mày cũng có ngày này.

Mày có phải rất hạnh phúc khi được tao chuẩn bị quà đồ sộ, và công phu như này tặng mày không? Năm đó khi mang đứa con trai kia của mày đi, tao đã muốn tặng mày một món quà hay hơn thế này cơ, ngắn gọn hơn.

Nhưng giữa đường xảy ra chuyện nên món quà thay thế này mày lại phải chờ lâu một chút...haha..."

(còn tiếp).

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 155
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...