Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 140

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mạc Vân Anh trong ánh mắt lóe lên một ánh cười đắc ý, nhìn Trần Thanh Trúc như muốn nói."Lê Gia Hào là của tôi cô không có cửa đâu, mau cút đi..."

Trần Thanh Trúc hít một hơi bình tĩnh lại, bên ngoài vẫn là biểu cảm lạnh nhạt, nhìn Mạc Vân Anh.

"Mạc Vân Anh phải không nhỉ? Cô đây là phải thất bại tới cỡ nào mà phải tới đây chặn đường tôi nói những lời này, nếu cô còn nắm giữ được trái tim anh Hào vậy người cô nên tìm là anh Hào nói anh ấy đá tôi đi, chứ không phải ở đây mà khua môi múa mép với tôi đâu.

Con người ai mà không có quá khứ, vậy nên nếu không phải Lê Gia Hào nói với tôi là từ bỏ vậy tôi cần gì phải tin những lời nhăng cuội của một người không liên quan mà từ bỏ."

Mạc Vân Anh trợn to mắt như nhìn thấy quỷ nhìn Trần Thanh Trúc, cô ta không ngờ Trần Thanh Trúc sau khi nghe cô ta nói như vậy mà lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy được, điều này là ngoài dự liệu mà cô ta đã tính.

Nhưng rất nhanh ánh mắt của cô ta nhìn Trần Thanh Trúc lướt qua ý cười như có như không.

Cô ta cầm lấy điện thoại của mình mở ra một tin nhắn vừa gửi tới, đưa tới trước mặt Trần Thanh Trúc.

"Cô có phải nên nhìn một chút không nhỉ?"

Trần Thanh Trúc thoáng chút nghi ngờ cầm lấy điện thoại mà Mạc Vân Anh đưa tới, nhìn vào màn hình, trên màn hình hiển thị hai tin nhăn mới gửi tới, số điện thoại kia cô đã rất quen thuộc, chính là số điện thoại của Lê Gia Hào.

Lại nhìn đến nội dung tin nhăn kia liền khiến ánh mắt Trần Thanh Trúc như bốc lên ánh lửa vậy.

Tin nhắn:" Vân Anh...!anh rất nhớ em..."

Tin nhắn:"Vân Anh...!anh sai rồi, anh không nên tìm một thế thân tới để lấp đi chỗ trống của em trong tim.

Nhưng đến bây giờ anh hiểu rồi, thế thân mãi là thế thân, trái tim anh vẫn chỉ có mình em mà thôi..."

Mạc Vân Anh đắc ý nhìn Trần Thanh Trúc cười cười châm chọc.

"Thế thân thì vẫn mãi là thế thân mà thôi...!Trần Thanh Trúc cô không thắng được tôi đâu, buông tay đi, anh Hào chỉ có thể là của tôi mà thôi."

"Haha...!nếu vậy thì cô cứ lấy đi đi.

Dù sao tôi cũng không phải cứ phải cố sống cố chết mà bám vào một người đàn ông mới có thể sống được.

Nếu anh ta yêu cô, cô cũng yêu anh ta, hai người lưỡng tình tương duyệt vậy tôi sẽ chúc phúc cho hai người."

Trần Thanh Trúc cười lên một tiếng, cũng không thể hiện điều gì ra bên ngoài khiến cho Mạc Vân Anh cũng không thăm dò được gì, bất quá cô ta rất tự tin, với những thứ này cô ta đã có thể chia rẽ được Trần Thanh Trúc và Lê Gia Hào rồi.

Bởi vì cô ta rất hiểu một người như Trần Thanh Trúc sẽ chẳng dễ dàng gì mà tha thứ rồi chấp nhận việc mình là thế thân cho người khác bao giờ đâu.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trần Thanh Trúc rời khỏi nhà hàng đã là mười giờ đêm rồi, một cơn giớ se se lạnh thổi vào người cô khiến cho cô tỉnh táo lại một chút.

Cùng mấy người kia dây dưa cô cũng vô cùng mệt mỏi, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh tin nhắn kia trong đầu cô, là thật sao? Cô bị mang ra làm thế thân...!càng nghĩ lửa giận của cô khó khăn lắm mới dùng lý trí ép xuống lại nhen nhóm muốn bùng nổ, muốn phát ti3t ra bên ngoài.

"Aaaa...!xin lỗi...!xin lỗi."

Đang mải suy nghĩ bất chợt cô va phải một người, rồi ngã xuống, Trần Thanh Trúc vội đứng lên không để ý đầu gối mình bị trầy một mảng, biết mình thất thần va phải người nọ cô liền nói xin lỗi, người kia cũng tỏ vẻ không sao cả, rồi nhìn cô lên tiếng.

"Tôi không sao nhưng tôi nghĩ cô thì có sao đó, tôi đưa cô sang bên hiệu thuốc bên kia xử lý vết thương..."

"Không cần...!không cần đâu.

Cảm ơn anh."

Trần Thanh Trúc lắc đầu thừ chối với người nọ.

Lúc này cô mới để ý đến người này là một người đàn ông ngũ quan như tạc, đẹp như minh tinh điện ảnh vậy.

Anh ta mặc một bộ vets màu xám, cả người toát lên vẻ ôn nhu dịu dàng dễ gần.

Người nọ nhìn Trần Thanh Trúc khẽ mỉm cười, nụ cười đẹp đến chói mắt, nói.

"Cô xem chân cô bị như vậy nếu tôi không giúp cô xử lý vết thương thì tôi sẽ rất áy náy đó.

Thôi đi nào."

Trần Thanh Trúc thấy anh ta nói như vậy cũng không tiện nói thêm gì, với lại chân cô xác thực lúc này cũng là truyền đến một cảm giác đau đớn, vậy nên cô liền cười nói với người kia.

"Vậy thì phiền anh một chút vậy."

"Không có gì."

Trùng hợp ở đối diện bên kia đường cũng có một hiệu thuốc vậy nên hai người liền đi tới đó, mua thuốc rồi người nọ cũng rất cẩn thận giúp Trần Thanh Trúc xử lý cơ bản một chút, bôi chút còn sát khuẩn, bôi chút thuốc rồi lại thêm một lượt băng che lại vết thương.

Ra khỏi hiệu thuốc Trần Thanh Trúc cùng người nọ chào tạm biệt nhau, cô lại nói thêm một lần cảm ơn nữa rồi xoay người rời đi.

Khi cô rời đi không hề biết người nọ một mực nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu.

(còn tiếp)

Kiều Lê: Mọi người ơi like nhiệt tình hết các chương ủng hộ mình chút động lực nha.

Để lại ý kiến của các bạn về truyện để tương tác, góp ý với mình nhé.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 140
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...