Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 27

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mắt đối mắt.Hắn khẽ nhíu mày, Tiểu Lộng cũng bày ra bộ dáng nhíu mày, ngay cả bộ dáng nhíu mày của hắn cũng bị bắt chước giống như vậy. Hắn thật sự sắp phát điên rồi, bị tiểu quỷ này bắt kịp hôm nay đã là ngày thứ năm.

"Cháu không đi học sao?" Hôm nay là thứ hai, trên đường có rất nhiều trẻ con đeo cặp sách đi học, chỉ có tiểu quỷ này bám riết trên xe hắn không chịu xuống.

"Cháu ghét đến trường, ghét học toán, ghét học thuộc lòng, ghét bài tập nhiều đến nỗi không thể làm xong nổi!" Tiểu Lộng nhíu mày, "Cháu ghét nhất là con sên hay kéo tóc cháu!"

Đây là những lời cô bé luôn giấu trong lòng không dám nói với chị gái.

Chị luôn có yêu cầu rất cao đối với thành tích học tập của cô bé, cô bé cũng muốn làm cho chị vui một chút, nhưng khả năng của cô bé hết sức bình thường dù có cố gắng thế nào cũng không khá hơn được, tuy mỗi lần cầm phiếu điểm chị gái không nói năng gì, nhưng mi tâm đều nhíu lại, khiến cho cô bé càng ngày càng ghét đến trường.

Thật đồng cảm.

Hắn cũng từng rất ghét đến trường, ghét học toán, ghét học thuộc lòng, ghét bài tập nhiều đến nỗi không thể làm xong nổi.

Cho nên, chính mình không muốn thì cũng đừng ép người khác. Hắn sẽ không ép buộc cô bé làm chuyện mà cô bé không thích.

"Chờ cháu trưởng thành rồi sẽ hiểu, đời người chính là một quá trình đáng ghét lặp đi lặp lại." Không ai thích một cuộc sống đơn điệu, nhưng mọi người đều phải sống như vậy.

Nhưng.

"Con sên là ai?"

"Một thằng nhóc ngồi phía sau cháu, nó luôn chảy nước mũi, kinh chết đi được !" Tiểu Lộng bày ra động tác buồn nôn.

Biểu tình nghiêm túc của hắn đã bị sụp đổ, hắn bật cười.

"Có lẽ chờ cháu trưởng thành, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất lại chính là con sên trong miệng cháu đấy." Thật ra khi đó hắn cũng rất ghét chị của cô bé.

Đương nhiên hắn sẽ không nói cho cô bé, chị gái của cô bé ở trong lòng hắn cũng đã từng không khác gì con sên ấy.

"Cháu không thèm nhớ đến thằng nhóc ấy!" Tiểu Lộng giống như bị sỉ nhục, tức giận nói.

Trong ô tô phản chiếu gương mặt của hắn, hiếm khi mới thấy hắn có vẻ mặt thoải mái như vậy.

Phát hiện ra sự khác thường này, hắn vội vàng thu lại nụ cười.

Vì sao lại như vậy, rõ ràng hắn vô cùng chán ghét việc trong cuộc sống đột nhiên xuất hiện thêm một gánh nặng cơ mà?

Dừng xe xong, bóng dáng màu đỏ kia đã tự mở cửa xuống xe.

Thành thật mà nói, năng lực độc lập của đứa trẻ này rất mạnh, ngoài việc đi theo hắn để tránh bị người ta bẻ gãy hai tay, hai chân khiến cho bị câm, cô bé rất ít khi làm phiền tới hắn, có lẽ đó chính là nguyên nhân hắn có thể chịu được cho đến tận bây giờ.

"Lão đại, lại mang theo Tiểu Lộng à!" Một lớn một nhỏ vừa vào cửa, cô gái làm part-time cười vô cùng kỳ quái.

Từ ngày đầu tiên hắn mang cô bé vào cửa, cô gái làm part-time còn không ngừng chấn động nhưng đến bây giờ đã quá quen thuộc rồi.

Trước kia cảm thấy lão đại thân hình cục mịch, mặt mày lạnh lùng, bộ dạng không giống ông chủ công ty thu phí bảo hộ một chút nào, nhưng về cơ bản trẻ con nhìn thấy hắn cũng đều cố chạy cho xa, hiện tại nhìn một lớn một nhỏ cùng vào cùng ra, lại khiến cho người ta cảm thấy hòa hợp đến kì lạ.

"Lão đại, đừng nói với em, thật ra Tiểu Lộng là con của ngài nhé?!" Cô gái làm part-time trêu đùa.

Con gái ư?

"Chuyện này không buồn cười một chút nào hết." Hình Tuế Kiến nhếch môi.

Hắn thoạt nhìn thật sự già như vậy sao? Bởi vì quá khứ, hắn làm cho người ta cảm thấy tang thương, chín chắn, nhưng thật ra năm nay hắn mới chỉ có ba mươi tuổi mà thôi. Còn tiểu quỷ này bao nhiêu tuổi? Hẳn là cũng phải mười mấy tuổi rồi.

"Cháu không phải là một người đàn ông to lớn!" Tiểu Lộng cũng cảm thấy thật khó chịu.

Cô bé đã không xinh đẹp, hiện tại lại bị người ta cười nhạo vì khỏe mạnh nữa?

"Ăn cơm nắm của cháu đi!" Hình Tuế Kiến tiện tay đưa một túi cơm nắm qua.

Tiểu Lộng kịp thời tiếp được.

Từ ngày có đứa trẻ này thật phiền toái, trước kia hắn muốn ăn sáng lúc nào cũng được, nhưng hiện tại lại phải ăn ba bữa đúng giờ.

"Tiểu Lộng lại tới nữa à?!" Ôn Ngọc mới từ ngân hàng trở về vừa vào cửa đã gặp được Tiểu Lộng, sững sờ một giây, sau đó lập tức khôi phục lại dáng vẻ tươi cười.

Tiểu Lộng lễ phép gật đầu chào hỏi, sau đó vừa lên lầu vừa vùi đầu tiếp tục ăn cơm nắm.

Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô Ôn Ngọc lại khiến cô bé cảm thấy vô cùng áp lực.

Khi Ôn Ngọc đem hóa đơn chuyển tiền cho hắn xem qua, dùng giọng nói thật nhỏ hỏi, "Tiểu Lộng rốt cuộc là con ai vậy?" Ôn Ngọc đều quen bạn bè của hắn nên cô có thể xác định trong trí nhớ của mình “đại ca” không có cô con gái này, cho nên cô khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương.

Dù sao, có thể nhờ chăm sóc một đứa trẻ nhất định không thể là mối quan hệ hời hợt được.

Hắn cúi xuống, "Em gái của một người bạn học."

"Người bạn học này tốt lắm ư?" Ôn Ngọc đều muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn.

Bởi vì cô muốn trở thành một người vợ hiền của hắn, chăm sóc cho cuộc sống của hắn, quan tâm đến tất cả mọi thứ liên quan đến hắn, đây chính là cách cô yêu thương hắn.

"Đúng vậy." Hắn miễn cưỡng nói.

Mối quan hệ gì mà có thể nhờ chăm sóc một đứa trẻ đến mấy ngày thế này? Ôn Ngọc muốn tiếp tục hỏi, nhưng thấy bộ dáng của hắn không muốn nói chuyện, khiến cho cô đành phải đè nén cảm giác kì lạ trong lòng xuống.

Sẽ không phải là bạn học nữ chứ? Thầm mến hắn nửa đời người, mấy năm nay thật vất vả mới có thể tạo ra khoảng cách gần đến thế, Ôn Ngọc sẽ không khinh thường buông tha.

Ôn Ngọc lén lút nhìn về phía Tiểu Lộng đang chạy lên cầu thang.

Cô từng muốn tìm hiểu một chút hoàn cảnh của đứa trẻ này, đáng tiếc đứa trẻ này thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, mồm miệng kín như bưng, chỉ cần cô đề cập đến thân phận hay chỗ ở, cô bé liền ngậm miệng không nói lời nào, khiến cho cô không có cách nào xoay xở

Cửa công ty bị người thô lỗ đẩy ra, có mấy người mặc áo ba lỗ, chân đi dép lê, vô cùng khỏe mạnh tiến vào.

"Hình lão đại!" Bọn họ thét lên, bắp tay nổi lên cuồn cuộn, giống như đang đi đánh trận.

Tiểu Lộng dừng bước, có chút sợ hãi nuốt nước bọt.

Hình Tuế Kiến không nhìn bọn hắn, mà chỉ thản nhiên nhìn Tiểu Lộng.

Tiểu Lộng lập tức hiểu chú có việc, cô bé nhanh nhẹn chạy xuống lầu, đi về phía cô gái làm part-time chơi đùa.

Hình Tuế Kiến cùng đoàn người lên lầu.

"Lão đại, ngày hôm qua chúng ta đến thu ba phần nợ, nhưng lão già họ Trương kia lại muốn bỏ trốn, lão ta muốn thảo luận về các khoản nợ, nhưng lại không đưa ra thời hạn khi nào sẽ trả! Vì vậy tôi đã đánh lão ta gãy mấy cái xương sườn!" Một người lỗ mãng trong đám lên tiếng.

"Cẩn thận một chút đừng gây ra tai nạn chết người, dọa cho sợ là được rồi."

Trước khi Tiểu Lộng chạy xuống tầng dưới, loáng thoáng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chú Hình.

Lúc mới bắt đầu cô thật sự rất sợ hãi, lén lút hỏi chị gái làm part-time mới biết hóa ra này mấy người này đều là thuộc hạ của chú Hình.

Vì Hình Tuế Kiến mở công ty bảo đảm, nên phải thu nhận những người dữ dằn như vậy.

"Lão đại, vừa rồi là con gái của anh à?!" Quá trình chờ đợi thật nhàm chán, người thuộc hạ lên tiếng hỏi.

Động tác của hắn dừng lại, khóe mắt giật giật.

Rốt cuộc là như thế nào đây? Trong năm ngày qua, hắn không ngừng bị người ta hỏi vấn đề này.

Thậm chí, dường như mười người tới cửa thì có đến chín người hỏi như vậy!

"Bộ dáng có chút tương tự với anh mà!" Người thuộc hạ tùy tiện nói thêm một câu.

Giống ư? Hắn căn bản không cảm thấy như vậy!

Mũi của hắn cao, còn mũi của Tiểu Lộng lại tẹt, môi hắn mỏng, còn môi Tiểu Lộng lại dày như bánh rán, không biết mắt bọn họ có mù hay không ?

"Cậu cảm thấy tôi giống như cha của một đứa trẻ mười mấy tuổi sao?" Hắn cười lạnh hỏi.

"Lão đại, tôi tin anh có năng lực này!" Người thuộc hạ không biết trên dưới cười to.

Chuyện này không liên quan đến có năng lực hay không, mà căn bản là hắn không có cơ hội!

Tất nhiên hắn sẽ không nói ra những lời này.

Nhưng khi trong đầu vừa hiện lên những lời này, gân xanh trên trán hắn đột nhiên giật giật.

Hắn thật sự không từng cho ai cơ hội như vậy ư?

Đột nhiên, hắn kéo ghế ngồi ra, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Dùng tốc độ nhanh nhất, hắn nhìn về phía Tiểu Lộng đang buồn chán nằm úp trên ghế sô pha.

"Năm nay cháu mấy tuổi?" Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn cô bé.

Câu hỏi tràn đầy khí thế này không chỉ khiến cho Tiểu Lộng sợ tới mức ngẩn cả người, mà ngay cả Ôn Ngọc cùng cô gái làm part-time cũng đều dừng công việc lại, cảm thấy không khí có chút khẩn trương, căng thẳng nhìn bọn họ.

"Mười, mười hai tuổi..."

Số tuổi vô cùng đáng nghi này khiến cho tim hắn đập dồn dập như truyền đến cả tai.

"Tên cha cháu là gì?" Hắn tiếp tục hỏi.

Sẽ không, sẽ không ...

Thái độ khủng bố của hắn làm cho Tiểu Lộng vô cùng hoảng sợ.

"Cháu cha gọi là, gọi là Kiều..." Cô bé muốn nói ra cái tên trên hộ khẩu kia, nhưng hai hàm răng như dính chặt vào nhau, không nói lên lời.

Hắn trừng cô bé, ánh mắt sắc bén kia như thể đang nói, nếu cô bé dám nói dối hắn sẽ đánh cô bé!

Tiểu Lộng bị dọa đến nỗi mủi và mắt đều đã đỏ ửng.

"Đáng ghét, cháu không có cha! Không có cha! Chú đã vừa lòng chưa?" Tiểu Lộng bị bắt nạt khóc rống lên.

Câu nói này khiến cho hắn hóa đá.

Bởi vì một sự hoài nghi vô cùng đáng sợ này lên trong lòng hắn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 27
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...