Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 123

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Quả nhiên kẻ hèn mọn thì bất khả

chiến bại.” [1] Giữa bầu không khí gay go, đột nhiên vang lên tiếng cười khinh

mạn nhạo báng.

[1]

Nguyên tác: Nhân chí tiện tắc vô địch – có lẽ tác giả viết thiếu chữ ‘chí’.

Hai người đàn ông đều đồng thời

cứng đờ. Mẹ kiếp, đây là câu nói cửa miệng của bà Nhiếp!

Hình Tuế Kiến xoay đầu nhìn cô đăm

đăm, vẻ mặt đầy căng thẳng, chỉ sợ cô lại thốt những lời khác thường làm người

ta khiếp đảm. Thế mà cô đứng bên cạnh Hình Tuế Kiến, không hề sợ hãi nhìn thẳng

Nhiếp Lạc.

Đôi chân mày rậm của Nhiếp Lạc cau

chặt. Cùng một câu nói nhưng thốt từ miệng vợ hắn thì chứa đựng sự thân thiết

khôn tả, vậy mà bật từ cửa miệng Kiều Duy Đóa lại chỉ đơn thuần là sự trào

phúng cay nghiệt.

“Nhiếp Lạc, anh có biết vì sao

người vợ đã khuất của anh bắt anh phải hứa, nếu lỡ chị ta có chết sớm thì anh

không được tái giá?” Kiều Duy Đóa lạnh giọng hỏi.

Hàng chân mày rậm của Nhiếp Lạc

xoắn lại.

Kiều Duy Đóa cười gằn, “Nhiếp Lạc,

anh bớt giả vờ thâm tình đi, đừng ra vẻ chị ta chết rồi làm anh rất đau khổ!”

Nhiếp Lạc trừng mắt dữ tợn, từ xưa

tới giờ chưa một ai dám nghi ngờ tình cảm của hắn đối với vợ.

Hình Tuế Kiến muốn ngăn Kiều Duy

Đóa lại, nhưng dường như cô không nhúc nhích mà vẫn tiếp tục nói: “Năm xưa lúc

hai người nghèo túng, chị ta không sợ cực khổ, áo không đủ ấm, cơm không đủ no,

theo anh vào Nam ra Bắc. Vậy mà khi giàu sang rồi, anh đền đáp chị ta như thế

nào?”

Kiều Duy Đóa cười gằn hỏi: “Nhiếp

Lạc, anh còn nhớ chuyện trước kia giữa mình và tên thuộc hạ tình như anh em họ

Trần không?”

Nhiếp Lạc bỗng dưng biến sắc, “Ai

kể với cô việc này?” Hắn quát lớn.

Kẻ nào to gan lớn mật dám đàm tiếu

sau lưng hắn?

Kiều Duy Đóa chẳng hề bị hăm dọa:

“Năm xưa tên thuộc hạ đó đã cùng anh vào sinh ra tử, nhưng sau lưng anh đi léng

phéng với vợ người ta. Đạo nghĩa giang hồ gì chứ? Hừ, anh bớt làm trò cười cho

thiên hạ đi!”

Nhiếp Lạc bị chế nhạo tới sắc mặt

xanh mét, “Sao cô biết những việc này?”

“Chẳng những vậy, tôi còn biết năm

xưa anh bị vợ mình và thuộc hạ bắt quả tang tại trận!” Cô lãnh đạm nói: “Vì

chuyện này mà anh và tên thuộc hạ kia đoạn tuyệt tình nghĩa, còn vợ anh đòi ly

hôn!”

Nhiếp Lạc hít một lượng không khí

lớn, đến nỗi nghe cả tiếng rít qua kẽ răng. Dáng vẻ tức giận của Nhiếp Lạc

khiến Hình Tuế Kiến nhíu mày.

“Anh cầu xin dỗ dành mãi chị ta mới

chấp nhận cho anh thêm một cơ hội. Hơn nữa còn bắt anh thề độc, nếu chị ta mất

sớm thì cả đời anh không được tái giá!”

“Nhưng tôi tiếc cho vợ anh, thì ra

anh cũng chơi chữ với chị ta! Chị ta mất rồi, anh thật vừa lòng đẹp ý, anh tha

hồ trêu ghẹo gái gú, cướp vợ người khác, cuộc sống thực tiêu dao!” Cô lại mỉa

mai, “Thậm chí tôi còn nghi ngờ chính anh là người mưu sát vợ mình!”

“Kiều Duy Đóa, em câm miệng!” Bấy

giờ người quát lớn lại Hình Tuế Kiến, nhưng đã quá trễ…

“Con đĩ này!”

Một cơn đau nhức đổ ập đến, Kiều

Duy Đóa bị đánh tới choáng váng đầu óc. Cô chưa kịp hít thở, thì Nhiếp Lạc đã

giận dữ tung một cước hiểm độc nữa về phía cô.

Nhiếp Lạc đá cước này thẳng tay,

làm Kiều Duy Đóa đau tới co quắp. Trong cơn giận dữ, Nhiếp Lạc còn muốn nhào

lên ra sức đánh cô, “Mày nghĩ tao không đánh đàn bà hả? Cho mày chút màu thì

mày định mở luôn xưởng nhuộm…”

Tuy nhiên, Nhiếp Lạc không có cơ

hội giày xéo cô lần nữa. Bởi vì Hình Tuế Kiến gầm rú một tiếng, liều lĩnh và

phẫn nộ vung nắm đấm đánh trả, khiến Nhiếp Lạc mất trọng tâm lảo đảo ngã ngửa.

Nhìn Kiều Duy Đóa bị đánh, Hình Tuế

Kiến thấy mình sắp điên tới nơi rồi.

Kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm giúp

Nhiếp Lạc lập tức đứng dậy, hai người đàn ông giàn tư thế đánh thành vòng tròn.

“Hình Tuế Kiến, ném khẩu súng qua

cho em…” Kiều Duy Đóa nhịn đau, thở hào hển gọi.

Nếu súng phát nổ thì kết cuộc nào

cũng đều khủng khiếp.

Hình Tuế Kiến lập tức quăng khẩu

súng qua để cô tự phòng thân.

Hình Tuế Kiến và Nhiếp Lạc đều là

những người có bản lĩnh tuyệt vời, hai người đấu đá ngang ngửa nhau, bạn đánh

trúng hắn, hắn đánh trúng bạn. Tuy nói vậy, nhưng rất nhanh đã có thể phân định

được thắng thua.

Dù sao Hình Tuế Kiến cũng là người

trẻ tuổi nên thể lực chiếm thế thượng phong, mà Nhiếp Lạc bắt đầu từ từ chỉ còn

khả năng chống đỡ.

Những âm thanh ẩu đả vang vọng

trong không khí, đám vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nghe được đều xông vào.

“Không được động đậy!” Kiều Duy Đóa

nhịn cơn đau trên gò má, bả vai và vùng bụng, cầm khẩu súng dưới đất lên, run

rẩy chĩa nó vào đám đông, ngăn cản bọn họ xông tới.

Nếu đấu tay đôi với nhau thì Hình

Tuế Kiến còn nắm phần thắng, chứ nguyên một đám thuộc hạ tinh thông võ nghệ

tham chiến thì chắn chắn Hình Tuế Kiến sẽ gặp bất lợi!

Đám vệ sĩ xông lên, với kinh nghiệm

lăn lộn giang hồ nên bọn họ chẳng xem cô ra gì, nhanh chóng muốn nhảy vào cuộc

chiến.

“Đoàng.” Trong cảnh ngàn cân treo

sợi tóc, Kiều Duy Đóa nổ súng.

Đám vệ sĩ tránh được, viên đạn bắn

vào sàn nhà tạo thành một cái hố đen ngòm và phát ra tiếng kêu leng keng rúng

động.

Bắn xong một phát đạn làm cánh tay

Kiều Duy Đóa đau tê dại, khẩu súng rớt xuống sàn nhà, nhưng cô lập tức cắn răng

nhặt nó lên và run rẩy chĩa nó vào đám vệ sĩ lần nữa.

Cô nghĩ viên đạn này sẽ uy hiếp

được đám thuộc hạ. Thế mà điều ấy lại làm Hình Tuế Kiến giật mình kinh ngạc.

Chết tiệt, gã muốn cứu Kiều Duy Đóa thoát khỏi nơi đây, chứ không muốn kéo cô

xuống địa ngục!

“Em đừng nổ súng lung tung! Hình

Tuế Kiến quát to, tức giận trợn mắt nhìn cô.

Gã sống hay chết chẳng nhằm nhò gì,

nhưng súng đạn rất vô tình. Nếu nhỡ cô thật sự bắn trúng người thì phải làm

sao? Trong lòng gã, Kiều Duy Đóa mãi luôn là đóa bách hợp tinh khôi kiêu hãnh,

gã không muốn đôi tay cô nhuốm máu!

Giữa lúc Hình Tuế Kiến bàng hoàng,

thì Nhiếp Lạc đã bắt được cơ hội này và tung một cú đá thâm độc vào người gã.

Cô hoảng sợ, còn Hình Tuế Kiến bất

ngờ không kịp phòng thủ mà bị dính đòn đau đớn gập người. Cú đá ấy chẳng khác

nào đánh trúng người cô, xé toạc trái tim cô.

Một vệ sĩ thừa lúc cô ngẩn ngơ, tức

tốc lao lên tham gia cuộc chiến. Quanh cảnh bỗng trở nên nhốn nháo, Kiều Duy

Đóa hoảng hốt cầm khẩu súng trong tay, run rẩy lia khẩu súng vào đám thuộc hạ

và ba người đang đánh nhau tơi tả trên đất.

Tên vệ sĩ kia nổi tiếng là người có

kỹ năng tốt, hơn nữa lấy hai chọi một, đối phương lại cầm trong tay vũ khí có

lợi. Hình Tuế Kiến dần dần rơi xuống thế hạ phong, vốn dĩ lực tấn công rất mạnh

thì hiện giờ đã biến thành phòng thủ.

Nhiếp Lạc tấn công một đòn, gã

phòng thủ một đòn, đằng sau một cây gậy sắt thừa cơ tập trung giáng mạnh vào

lưng gã. Hình Tuế Kiến nhịn đau, tiếp tục phòng thủ.

Ba phút, năm phút, hai mươi phút,

nửa tiếng trôi qua thì trên người Hình Tuế Kiến đầy rẫy những vết thương, thể

lực không còn chống đỡ nổi.

Kiều Duy Đóa cắn môi giơ súng, cố

nén nước mắt, đau nát con tim nhìn những vết bầm trên khóe mắt, trên vành môi

bị rách toạc và cả tấm lưng bê bết máu của gã.

“Đứng đánh nữa!” Rốt cuộc cô đau

xót hét to, “Nhiếp Lạc, tôi sẽ làm tình nhân của anh, đừng đánh anh ấy nữa!”

Cô hét quá lớn khiến ai nấy đều

ngừng động tác.

“Kiều Duy Đóa, mau thu lại lời của

em!” Hình Tuế Kiến giận dữ.

Tên vệ sĩ xem tình hình rồi cầm gậy

nện mạnh xuống, Hình Tuế Kiến đang xao nhãng bị đánh tới khuỵu đầu gối. Gã định

đứng lên chiến đấu tiếp, nhưng một gậy hung tàn nữa lại giáng xuống. Hình Tuế

Kiến hộc một ngụm máu lớn, gã cố đứng dậy nhưng vẫn ngã xuống.

“Đừng đánh nữa!” Sắc mặt Kiều Duy

Đóa tái nhợt cầm súng nhắm thẳng vào tên vệ sĩ, giọng điệu ngân cao đầy sắc

bén, “Nếu anh dám đánh anh ấy một cái nữa, tôi sẽ nổ súng!” Đôi mắt cô đỏ hoe

kết đầy tơ máu, khiến người ta nhận rõ lần này cô tuyệt đối không đùa.

Tên vệ sĩ mím môi, rốt cuộc thu hồi

cây gậy.

Hình Tuế Kiến cố sức muốn đứng dậy,

nhưng lần nào cũng thất bại. Nhìn gã khốn đốn, những giọt lệ to như hạt đậu

lặng lẽ lăn dài xuống đôi gò má cô.

Thắng thua đã định rõ. Nhiếp Lạc

thở gấp, phất tay.

Bắt nhốt Kiều Duy Đóa gần một tháng

nay, cô luôn lạnh lùng im ỉm chẳng khác nào một người máy. Đây là lần đầu tiên

Nhiếp Lạc thấy Kiều Duy Đóa mất bình tĩnh, vẻ mặt cô đau đớn như thể cây gậy

kia đã giáng xuống người mình!

“Thả anh ấy ra và giữ tôi lại, anh

muốn làm thế nào thì cứ làm thế nấy!” Kiều Duy Đóa vẫn giơ khẩu súng, cất giọng

đàm phán.

“Mẹ kiếp, Kiều Duy Đóa, em bốc phét

với tôi!” Hình Tuế Kiến đau đớn thổ hồng hộc, dù đã kiệt sức nhưng gã vẫn nổi

giận lôi đình.

Nhiếp Lạc ngồi trên ghế nghỉ ngơi,

hắn nhìn gã đàn ông đang nằm trên đất khó bảo toàn tính mạng vẫn không chịu từ

bỏ, rồi nhìn qua người đàn bà ngay cả nổ súng cũng chẳng dám nhưng vẫn liều

lĩnh giơ súng định liều mạng, làm Nhiếp Lạc cảm thấy thật vô nghĩa.

“Họ Kiều kia, cô không đủ tư cách

đàm phán với tôi!” Nhiếp Lạc đã mất đi hứng thú trước đó, giờ chỉ thấy chán

ngấy.

Miệng mồm Kiều Duy Đóa thật ngoa

ngoắt, những lời ban nãy khiến mọi hứng thú hắn đối với cô đều hạ nhiệt.

Nghe vậy, Kiều Duy Đóa biết mục

đích của mình đã đạt được và cũng là thời điểm bất lợi nhất.

“Tôi xin anh hãy thả anh ấy đi, tha

cho anh ấy một mạng.” Kiều Duy Đóa luôn ngạo mạn, thế mà giờ đây phải rũ bỏ tự

trọng trước mặt tên côn đồ mình khinh thường nhất.

“Tha cho cậu ta một mạng, vậy phải

chờ xem cô tính sao?” Nhiếp Lạc tàn nhẫn cười khẩy.

“Tôi sẽ ở lại hầu hạ anh.”

Trái tim Hình Tuế Kiến như bị ngũ

mã phanh thây, gã đau xót rống giận: “Kiều Duy Đóa, em đừng chà đạp bản thân

mình!” Cô phải làm người mãi mãi kiêu ngạo trong mắt gã, mãi mãi ngồi tít trên

cao, mãi mãi dùng mũi nhìn thiên hạ và mãi mãi là cô công chúa khó hầu!

Cô như thể không nghe lời gã nói,

“Thả anh ấy ra, anh muốn tôi làm gì cũng được!”

“Ồ, làm gì cô cũng được?” Nhiếp Lạc

nhíu mày.

“Đúng, chỉ cần thả anh ấy ra.” Cô

trả lời mà sắc mặt không chút biểu cảm.

Hình Tuế Kiến thấy trái tim mình

đều bị bóp nát, gã cố sức nhấc người muốn phản kháng. Thế nhưng thanh sắt trong

tay tên thuộc hạ của Nhiếp Lạc chẳng chút khách khí đánh thẳng xuống.

Bờ lưng lại bị tập kích, Hình Tuế

Kiến cắn răng té ngã, còn lòng cô cũng đau nhức liên hồi.

“Chỉ cần thả anh ấy, anh muốn tôi

làm gì cũng được!” Cô lặp lại, hiên ngang nhấn giọng.

“Kiều Duy Đóa, em hãy giữ danh dự,

hãy cho anh thấy sự kiêu ngạo của em lần nữa!” Gã dùng hết sức quát lớn, quát

đến nỗi lồng ngực đau đớn phun ra một ngụm máu.

Cô như nghe được một câu chuyện hài

hước, bật cười khe khẽ, “Tình yêu chân chính thì làm sao còn chỗ đứng cho kiêu

ngạo?” Từ lúc yêu gã, cô đã không thể giữ tròn niềm kiêu hãnh của mình.

Hình Tuế Kiến rúng động mạnh.

Mặt mày Nhiếp Lạc không chút biểu

cảm bước tới trước mặt cô, hất khẩu súng trên tay cô và nâng cằm cô lên: “Chỉ

cần tôi hứa với cô, thì từ nay về sau cô bằng lòng trở thành đồ chơi của Nhiếp

Lạc tôi?”

“Đúng, tôi bằng lòng.” Cô chết lặng

đáp.

Khóe môi Hình Tuế Kiến lại có vết

máu chảy xuống, đấy chính là tự gã cắn nát môi mình. Bây giờ cơ thể gã đau đớn

chừng nào thì trái tim gã càng đau đớn hơn chừng nấy. Kiều Duy Đóa là công chúa

của gã, không thể thành món đồ chơi trong tay tên đàn ông khác!

“Được, vậy hãy xem tôi làm cách nào

để chơi tàn món đồ này!” Hắn thô bạo dùng sức xâm lược miệng lưỡi cô.

Hình Tuế Kiến điên cuồng gào thét.

Mà Kiều Duy Đóa nhắm mắt, không hề chống trả để mặc cho Nhiếp Lạc bế thốc cô

tới chiếc giường đằng sau, thô lỗi cởi bỏ quần áo trên người mình.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 123
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...