Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thu Tư

Chương 128

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Màn đêm buông xuống, Thu Tư đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Hoa viên chỉ có đèn đêm chiếu sáng khiến nó trông thật trống trải, giống như tâm tình của anh bây giờ.

‘Đông đông’, tiếng đập cửa vang lên, không cần phải suy nghĩ cũng biết là Thiệu quản gia. Giấu đi vẻ cô đơn trên gương mặt, anh đáp nhẹ một tiếng. “Vào đi.”

Thời gian cứ thế trôi qua nhưng Thiệu Vân đa lễ vẫn như trước không thay đổi gì, anh cúi người nói. “Tiên sinh, chủ nhân vừa gọi điện nhắn là đêm nay sẽ trở về muộn, bảo ngài cứ nghỉ ngơi trước đi.”

“Ừ, tôi đã biết. Anh cứ đi làm việc của mình đi.” Lời nói như thế nhưng Thu Tư vẫn đứng thẳng bất động như cũ.

“Vâng, tiên sinh.” Nhìn bóng dáng đơn bạc của Thu Tư, ánh mắt Thiệu Vân có phần lo lắng nhưng cũng hiểu có một số việc anh không thể xen vào được nên chỉ có thể rũ mắt lui ra khỏi phòng ngủ.

Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình anh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chuyển động của kim đồng hồ cũng có thể truyền rõ ràng đến tai Thu Tư. Anh nhắm mắt lại tựa đầu bên khung cửa sổ, trong đầu chợt hiện sự lạnh lùng cố ý cách xa của Tang Mặc Ngôn ngày hôm qua, ánh mắt chỉ có dịu dàng đầy yêu thương trong nhiều năm sống cùng nhau đã có dấu vết tránh né. Đây có phải là ám chỉ mối quan hệ của họ đã bước đến cảnh giới cực đoan rồi không?

Góc áo bị ai đó nhẹ nhàng kéo, Thu Tư mới giật mình hoàn hồn lại nhìn xuống, thấy hai đứa con không biết bước vào khi nào cùng với ánh mắt đầy lo lắng của bọn nhỏ, Thu Tư ổn định cảm xúc và ngồi xuống. “Sao không đi ngủ?”

“Ba ba, ba không vui đúng không?!” Trẻ con mãi mãi là người mẫn cảm nhất. Tuy anh thấy vui mừng

(vì hai đứa bé quan tâm)

nhưng cũng không muốn bọn nhỏ thêm lo lắng. “Không có, Diệc Thần và Diệc Húc ngoan như vậy Thu Tư sao ba ba lại không vui được.”

“Nhưng vẻ mặt của ba ba trông như rất khổ sở.” Ánh mắt hai đứa con nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đau thương không thể che giấu được của Thu Tư, hai đôi tay nhỏ bé vòng qua lưng ba ba như đang an ủi. “Có phải phụ thân bắt nạt ba ba đúng không?”

“Phụ thân sao có thể bắt nạt ba ba được.” Nhẹ nhàng hôn lên trán Diệc Thần và Diệc Húc, giọng điệu mang theo sự cưng chiều dịu dàng. “Đi ngủ đi, ngày mai các con còn phải đến trường.”

Hai đôi mắt tròn xoe như máy quét hình nhìn chăm chú Thu Tư như là xác định trên gương mặt ba ba là nụ cười thoải mái, hai đứa mới gật đầu. “Vâng, ba ba ngủ ngon.”

Nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn rời khỏi phòng ngủ, vẻ mặt thoải mái của Thu Tư cũng suy sụp trong nháy mắt, ánh mắt lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng ẩn ẩn đau.

Ánh trăng xinh đẹp sắp biến mắt nơi chân trời thì trong biệt thự mới hiện lên ánh đèn xe mờ nhạt mà Thu Tư vẫn đứng im tại chỗ nhìn chăm chú vào Tang Mặc Ngôn được Âu Dương đỡ xuống xe. Cho đến khi cửa phòng ngủ mở ra, Thu Tư mới tiến lên đỡ hắn nằm xuống giường. Nhận khăn mặt Thiệu quản gia đưa đến và nhẹ nhàng lau gương mặt đầy tửu khí của Tang Mặc Ngôn, trong lòng dâng lên thắc mắc không ngừng. Tang Mặc Ngôn say rượu như vậy với anh mà nói là cực kì xa lạ, những bất thường liên tục này là biểu hiện cho cái gì. Trái tim anh bị mấy vấn đề này ngâm đến hao mòn đi rồi.

“Thu Tư, có phải cậu với Mặc Ngôn cãi nhau không?!!” Đi theo Tang Mặc Ngôn nhiều năm như vậy, Âu Dương cũng chưa từng thấy qua hắn uống rượu đến không biết giới hạn như thế, mà duy nhất có thể làm hắn khác thường như vậy cũng chỉ có thể là người trước mặt này.

Lắc đầu, “Không có cãi nhau.” Thu Tư đau khổ cười. Đừng nói là cãi nhau, từ ngày hôm qua đến giờ Tang Mặc Ngôn không nói một câu nào với anh cả.

Âu Dương đứng sau hít một hơi thật sâu, anh chỉ có thể rời đi trong yên lặng. Dù sao chuyện giữa tình nhân không phải ngoại nhân như anh có thể quản được.

Nghe được tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng, Thu Tư không có phản ứng gì khác. Anh chỉ nhẹ nhàng cởi cavat đã ướt nhẹp vì rượu của Tang Mặc Ngôn ra, vừa định đứng lên để đi thấm ướt khăn mặt thì cổ tay lại bị người dùng lực túm lại. “Thu Tư, em có phải không còn yêu anh nữa không?” Giọng nói bất ngờ vang lên không có dịu dàng cũng không có lạnh lùng mà chỉ là câu hỏi như lời cầu xin đầy xa lạ, có phần nôn nóng vì Thu Tư không trả lời nên Tang Mặc Ngôn mở hai mắt ửng đỏ, thanh âm hơi run run. “Yêu hay không?”

“Yêu.”

“Vậy tại sao trên áo em lại có dấu son của phụ nữ?” Có chút dấu vết lên án.

Dấu son… Hmm Thu Tư ngẩn người trong nháy mắt, trong đầu cũng tự nhiên nhớ lại hôm trước đã giúp nâng vị nữ đồng nghiệp đứng dậy, nói vậy chắc là khi đó không cẩn thận dính trên người. Vậy hôm qua tránh né, hôm nay say rượu đã có đáp án rõ ràng, Tang Mặc Ngôn đang ghen. Ý tưởng này hình thành trong đầu xong thì khóe miệng Thu Tư cong lên thành nụ cười, hơn nữa càng lúc càng rạng rỡ.

Vẻ mặt này ngược lại khiến Tang Mặc Ngôn nóng ruột, trên tay hơi dùng chút lực khiến Thu Tư ngã trên người hắn, nụ hôn mang độc chiếm dục cũng bao phủ lên môi Thu Tư trong nháy mắt, luống cuống cắn nhẹ mơn man trên phần hồng mềm mại kia. Hắn dùng môi mình để thổ lộ tình yêu vô tận mà mãnh liệt của hắn đối với người hắn yêu nhất trong cuộc đời này.

Lúc hô hấp dồn dập thì Tang Mặc Ngôn mời rời đôi môi hơi sưng đỏ của Thu Tư ra. “Thu Tư, anh rất yêu em. Anh không muốn như mấy năm trước dùng tình yêu anh tự cho phép ấy để thương tổn em nên anh trốn tránh em, không nói chuyện với em. Nhưng tim anh vẫn đau, đau lắm.” Cánh tay như kìm sắt ôm sặt Thu Tư, vòng ôm luôn luôn dịu dàng đã thêm phần lo lắng và khiến anh đau đến không thở nổi. Nhưng Thu Tư – dù hơi thở có phần gấp gáp vẫn yên lặng nhận vì anh biết đây là vì Tang Mặc Ngôn bất an, cùng là một loại dịu dàng khác.

Nhẹ tay vỗ về lưng Tang Mặc Ngôn, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên. “Tình yêu của Triệu Thu Tư đời này chỉ cho một người, đó là anh.”

“Thật chứ?!” Khi say rượu thì Tang Mặc Ngôn lại có tình trẻ con ngược với tuổi.

“Thật.”

Nụ cười lại ngập tràn đôi mắt, dịu dàng mềm mại giống như sẽ đem cả người vùi sâu trong đôi mắt kia, hiển lộ sự yêu chiều vô cùng vô tận. “Thu Tư, anh yêu em, vĩnh viễn cũng yêu không đủ.”

“Em cũng yêu anh.” Đáp lại không chỉ riêng lời nói mà còn sự ấm áp đầy yêu thương.

Mấy giây sau, người đàn ông vẫn đang say rượu kéo người trong ngực cách ra một khoảng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo bá đạo không hề che giấu. “Say này không được nhìn những người khác ngoài anh, bất kể nam hay nữ.”

Anh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi người yêu trẻ con. “Có thể.”

“Không được có bất kì đụng chạm gì với người khác.”

“Được.” Hôn nhẹ lên trán hắn.

“Không được chê anh bá đạo.”

Hôn lên chỗ lông mày nhíu lại, Tang Mặc Ngôn như vậy thật sự đáng yêu lại hiếm dịp được thấy, ánh mắt Thu Tư rạng rỡ ý cười. “Ừ.”

“Anh yêu em.”

Nhu tình bất ngờ làm ánh mắt Thu Tư chan chứa hành phúc, môi anh dần dần trượt xuống bờ môi Tang Mặc Ngôn, trước khi chạm vào nhau thì anh trả lời dịu dàng như nước. “Em cũng thế.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 128
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...