Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thu Tư

Chương 105

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bước chân dừng lại, cậu với Đỗ Triết Hiên cách nhau một hàng song sắt. Một trong một ngoài đứng gần nhau, trên gương mặt Thu Tư mang theo nụ cười nhẹ. “Học trưởng.”

“Gần đây có tốt không?” Nhìn khuôn mặt gầy yếu của Thu Tư, ánh mắt Đỗ Triết Hiên hiện lên vẻ đau lòng. Anh nâng tay xuyên qua hàng rào vuốt nhẹ hai má Thu Tư. “Thu Tư, em gầy đi nhiều.”

Không kịp né tránh, vẻ mặt Thu Tư thoáng mất tự nhiên. Cậu lùi về phía sau mấy bước tránh đi bàn tay mang theo hơi ấm lạ thường này, không phải hơi ấm quen thuộc kia sẽ làm cậu thấy xa lạ hẳn lên. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt bi thương của học trưởng, Thu Tư thấy áy náy vô cùng. “Xin lỗi, học trưởng.”

Thu tay lại, Đỗ Triết Hiên vẫn dịu dàng như trước. “Không sao.” Anh nhìn Thu Tư. “Ngày kia anh sẽ đi, em…có muốn cùng đi với anh không?”

“Học trưởng, sống ở đây em thấy rất vui vẻ. Em…không muốn rời khỏi nơi này, cũng không muốn rời xa Mặc Ngôn.” Lời nói thẳng thắn không làm Thu Tư thấy ngượng ngùng mà ở trên gương mặt cậu lấp lánh một cảm tình, là thứ mà con người hướng đến – hạnh phúc.

“Rõ ràng em không yêu hắn, vì sao không đi cùng với anh?” Chẳng lẽ Tang Mặc Ngôn thật sự bắt được trái tim em?

Thu Tư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Dường như trong phút chốc này hiểu được rất nhiều chuyện, cậu mỉm cười mở mắt ra, nhẹ nhàng kéo bàn tay Đỗ Triết Hiên – ở dưới ánh nhìn khó hiểu của anh – đặt lên bụng cậu. “Vì em yêu anh ấy.” Khẽ cười, giống như đã buông hết gánh nặng trong lòng nên ánh mắt Thu Tư lấp lánh sáng.

Nhìn chằm chằm đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc của Thu Tư, mà nơi bàn tay dưới lớp vài dày vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng tròn trịa đó. Tất cả làm ánh mắt Đỗ Triết Hiên lóe lên sắc thái làm người khác khó hiểu. “Vì sao?”

“Vì yêu anh ấy.” Cho nên em mới cam tâm như thế…

Tiếng thở dài nặng nề ở không gian rộng lớn này vang lên bên tai Thu Tư, cậu nhìn thẳng vào mắt học trưởng và chân thành nói. “Em xin lỗi, học trưởng. Ý tốt của anh em xin nhận nhưng em sẽ không rời đi đâu.”

Bàn tay ấm áp trượt khỏi bụng Thu Tư, Đỗ Triết Hiên nâng tay lên nhìn lòng bàn tay vẫn vương vất xúc cảm rõ ràng ấy. Anh cười nhẹ, trong nụ cười này dường như bao hàm rất nhiều thứ, là xác ngoài của một thứ trống rỗng. Thu Tư nhìn thấy lại càng áy náy hơn. “Thực xin lỗi, học trưởng. Em…”

“Anh thích em.” Ngăn lại lời nói của Thu Tư, trong mắt Đỗ Triết Hiên có thâm ý như lửa. “Là thích của tình yêu.” Khoác tay lên vai Thu Tư, do chấn rộng nên cậu vẫn không phát hiện ra hành động thân mật này ngày càng mờ ám.

“Học trưởng, em…em.” Chưa gặp chuyện này phức tạp như vậy, sắc mặt Thu Tư vô cùng hoảng hốt. “Xin lỗi, học trưởng. Xin lỗi anh, em…em…”

“Em không cần giải thích, tất cả đều chỉ là anh một mực đơn phương thôi.” Bàn tay đặt ở lưng Thu Tư chầm chậm lướt đến hai gò má và nhẹ nhàng cọ cọ. “Anh chỉ muốn cho em biết sau này em có chịu ủy khuất thì vòng tay anh vĩnh viễn đều mở rộng cho em.” Thứ gọi là tình yêu vốn rất mơ hồ nhưng hiện giờ đã tạo thành hình dáng rõ rệt và đớn đau trong lòng. Tuy cảm giác khó chịu tràn ngập thần kinh nhưng trên mặt Đỗ Triết Hiên vẫn ôn văn nho nhã như trước.

“Hy vọng anh có thể tìm được người thực sự thích hợp với mình.”

Nhận lời chúc phúc chân thành của Thu Tư, Đỗ Triết Hiên gật đầu, anh mỉm cười “Ừ.” Hai người nhìn nhau, bàn tay ấm áp vẫn lướt nhẹ trên mặt Thu Tư, những ngón tay cuối cùng dừng lại ở đôi môi cậu. Đỗ Triết Hiên nói với giọng chứa đựng sự cô đơn. “Anh có thể hôn em không?” Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng…

Vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lúc này Thu Tư mới bất ngờ phát hiện ra bàn tay ấm áp không thuộc chính mình dừng lại nơi đôi môi, vốn định né tránh nhưng đối diện với ánh mắt của học trưởng thì trong tiềm thức làm cậu xóa tan ý nghĩa trong đầu. Nhưng mà…

Nhìn đôi môi sắp nói ra lời từ chối kia, Đỗ Triết Hiên giơ bàn tay khác lên kéo Thu Tư lại gần đến khi chỉ cách hàng rào có nửa ngón tay, trong lúc đối phương còn chưa phản ứng thì đôi môi anh đã chạm đến nơi vẫn thường xâm chiếm những giấc mộng của anh…

Thu Tư vừa lấy lại tinh thần vội lùi về phía sau, bàn tay dù vô lực nhưng vẫn cố đẩy Đỗ Triết Hiên ra. “Ô, buông…buông ra…”

Thu Tư không ngừng né tránh làm Đỗ Triết Hiên thở dài một tiếng. Sợ gây tổn thương đến Thu Tư, anh mới rời môi ra nhưng bàn tay vẫn lưu lại trên gương mặt cậu. Sự yếu ớt của cậu trong mắt anh đều gây rung động, vừa định hôn lần nữa thì một thanh âm lạnh lùng xen vào mới làm Đỗ Triết Hiên dừng lại toàn bộ động tác của anh.

“Không được chạm vào Thu Tư.” Lời nói vừa cất lên, Đỗ Triết Hiên liền bất ngờ bị một trận khí lạnh mạnh mẽ đẩy ra, nhờ phản xạ mới làm cho anh nhanh nhẹ tránh được bàn tay kia. Lùi lại về phía sau mấy bước, khi nhìn thấy rõ người đến Đỗ Triết Hiên cũng chỉ cười hiền hòa không chút sợ hãi. “Đã lâu không gặp, Mặc Ngôn.”

Không để ý đến Đỗ Triết Hiên, ánh mắt của Tang Mặc Ngôn tập trung vào thân thể yếu ớt không chịu được cảm xúc quá mạnh của Thu Tư. Nhìn trên trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, tiêu hao hết sức lực làm hơi thở Thu Tư vô cùng bất ổn, bàn tay chống trên song hàng rào cũng vô lực mà buông ra rồi ngay lập tức thân thể ngã vào lòng Thiệu Vân vừa mới chạy đến.

Cảm giác đau lòng lan truyền toàn thân nhưng Tang Mặc Ngôn nghiêng nhìn Đỗ Triết Hiên thì trong ánh mắt lại ẩn một tia tàn khốc. Tay hắn siết chặt thành quyền, lý trí cũng như bàn tay kia vặn vẹo đến kinh đào hải lãng. Hắn đột nhiên vung nắm đấm hung ác vào mặt Đỗ Triết Hiên mà anh cũng không hề né tránh. Nhìn đối phương chật vật ngã trên mặt đất, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn vẫn lạnh lùng như trước. Hắn vòng qua người Đỗ Triết Hiên và linh hoạt xoay người nhảy qua hàng rào. Tang Mặc Ngôn ôm Thu Tư nằm trong lòng Thiệu Vân về vòng tay mình và mang theo một khí thế mãnh liệt quay người đi về phòng ngủ…

Hàng rào biệt thự này chỉ đến tầm ngang người thôi, đó là lý do vì sao Đỗ Triết Hiên hôn Thu Tư được trong khi một người trong một người ngoài. Miễn hỏi vì sao chỉ thấp thế, anh Ngôn có dựa vào đó để phòng trộm đâu:)) Nhà ảnh công nghệ hóa cả:))

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 105
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...