Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 49

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mặc Nhã, ngươi tới lúc nào?”Lôi Tấn đứng lên, tay vốn đã lau khô sạch sẽ giờ ẩn ẩn lại có cảm giác nóng lên, vô thức xoa xoa lên quần, đột nhiên có loại ảo giác bị vợ bắt gian

“Ta mới về nhà, nghe người ta nói ở chỗ thần miếu xảy ra chuyện, a sao bảo ta chạy qua xem đại ca có bị thương hay không.” Mặc Nhã đáp

“Nga, cái kia ta đang cầm máu giúp y.” Lôi Tấn thấy Mặc Nhã không có gì khác thường, ôm một tia tâm lý may mắn, nơi này cây cối lớn như vậy, Mặc Nhã nhất định không thấy được.

“Đại ca thực sự bị thương?” Sự bình tĩnh trong mắt Mặc Nhã lập tức thay đổi, trong mắt mang theo lo lắng, Hi Nhã vẫn ngồi  đưa lưng về phía thân cây, thế nên Mặc Nhã vẫn chưa có dịp nhìn kĩ càng

“Không đáng lo lắm, nhìn ngươi gấp vậy.” Hi Nhã thừa dịp lúc hai người nói chuyện, hơi thở đã vững vàng lại, chỉ vào miệng vết thương nói “Ngươi xem, Lôi Tấn đã giúp ta cầm máu rồi.”

Mặc Nhã nhìn thâý rõ ràng có chút không yên lòng

“Dược sư lúc này có lẽ không rảnh tới đây, trước dùng cồn tiêu độc cho vết thương đã.”Lôi Tấn chen vào, lại quay đầu nhìn Ngả Duy nói “Ngả Duy, rượu ngươi lấy đâu?”

“Ở đây, ở đây.” Ngả Duy đem bình rượu trong ngực đưa qua

“Mặc Nhã, ngươi đè chặt chân Hi Nhã đừng cho y động đậy, đợi chút nữa có thể sẽ đau.”

Mặc Nhã gật đầu đáp ứng.

Lôi Tấn bóc giấy dán trên bình rượu, mùi hương nồng đậm không gì ngăn được, quả nhiên đúng là hảo tửu (rượu ngon) như Ngả Duy nói, Lôi Tấn ngậm trong miệng một ngụm, rồi cúi xuống sát bên miệng vết thương của Hi Nhã.

“Chờ chút.” Ngả Duy ngăn lại, nói “Trước giờ ta chưa từng thấy lấy rượu trị thương, Lôi Tấn, ngươi xác định cách này dùng được?” Kỳ thực Ngả Duy cảm thấy bản thân có chút xen vào chuyện của người khác, nhìn thái độ của Hi Nhã và Mặc Nhã là tuyệt đối không hè hoài nghi, nhưng y cũng không hiểu tín nhiệm vô điều kiện mà hai người họ dành cho Lôi Tấn rốt cuộc đến từ đâu?

Lôi Tấn miệng ngậm đày rượu không cách nào đáp lời, thì đương sự đã mở miệng “Ngả Duy, để Lôi Tấn thử xem.”

Hi Nhã đã mở miệng, thì Ngả Duy cũng không thể nói gì thêm nữa.

Lôi Tấn đem rượu trong miệng phun lên vết thương.

Tuy Hi Nhã đã cực lực nhẫn nhịn, nhưng vẫn đau tới mức không nhịn được rên một tiếng, ý đồ rút lại cái chân đang bị Mặc Nhã giữ chặt kia.

“Ca…” Mặc Nhã lo lắng mở miệng.

Hi Nhã lắc đầu.

“Giữ chặt, Mặc Nhã.” Lôi Tấn nói.

Cứ thế  lặp lại vài lần, máu đen trong miệng vết thương đã được rửa sạch, bình rượu cũng vơi non nửa.

Mặc Nhã từ trong ngực móc ra một cái khăn nhỏ giúp Hi Nhã lau mồ hôi trên mặt.

“Hi Nhã, ngươi có khoẻ không?” Ngả Duy nhìn Hi Nhã đau đến mức sắc mặt trắng bệch hỏi

Hi Nhã bây giờ không còn khí lực nói chuyện, chỉ lắc đầu tỏ ý không sao.

Thời gian ho giằng co cũng không ngắn, những người thương thế nghiêm trọng, đã được dược sư xử lý gần như ổn thoả hết, có hai vị dược sư đã hướng về bên này đi tới.

Ngả Duy không chờ sắp xếp, trực tiếp đi tới mơì một vị dược sư qua đây, thứ nhất đương nhiên là do thực sự quan tâm thương thế của Hi Nhã, thứ hai là đối với biện pháp dùng rượu chữa thương của Lôi Tấn cảm thấy lo lắng.

“Miệng vết thương rửa thực sự sạch sẽ.”Sau khi dược sư kiểm tra, cười khen.

“Dược sư, vậy cần lấy nước rửa lần nữa không?”

“không cần, để ta đem thịt bên miệng vết thương cắt đi là đủ.”

“Cái kia chờ chút, ta đã tiêu độc cho y, sẽ không bị nhiễm trùng, ngài cứ trực tiếp bôi thuốc là được.”

“Tiêu độc? Nhiễm trùng?” Dược sư trung niên không biết lời Lôi Tấn nói là có ý gì.

“Nếu không cắt thịt đi, bôi thuốc cũng không có tác dụng, chờ thịt chỗ đó thối nát, thì cái chân y cũng bị phế.”Giống cái trẻ tuổi đứng sau nhíu mày nói, trị liệu trong bộ tộc trước nay đều như vậy.

“ Tô Bỉ, yên lặng, ngươi tên Lôi Tấn phải không? Ta là dược sư Thanh Kiều của bộ tộc, nếu ta đoán không sai người dùng chính là rượu để rửa vết thương cho Hi Nhã phải không?” Y vừa đi tới đây thì đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Rượu? Tô So kinh ngạc há hốc mồm, nhưng vẫn nghe lời giữ im lặng.

Lôi Tấn gật đầu, cái này cũng không có gì cần giấu.

“Ngươi tin dùng rượu rửa miệng vết thương thì không cần cắt thịt bên miệng vết thương đi sao? Ngươi phải biết, nếu thật sự cứ để như vậy mà bôi dược, thì khi bọc vết thương lại, nếu miệng vết thương thối rữa, thì chân Hi Nhã đích thực bị phế bỏ.”

Lôi Tấn lúc ở hiện đại đúng là đã từng thử qua cách này, dù sao lúc hắn vẫn còn là một tiểu lâu la, mỗi lần đánh nhau anh dũng, không có tiền đi bệnh viện, chính là bỏ tiền mua một bình rượu, đổ vào miệng vết thương của mình, nhiều năm như vậy cũng không hề có chuyện gì, nhưng mà không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu chân Hi Nhã thực sự bị phế, hắn có thể không gánh nổi trách nhiệm này.

“Thanh Kiều dược sư, cứ bôi thuốc đi, cùng lắm thì mai ta sẽ mở ra xem, nếu miệng vết thương bị thối rữa, thì lập tức cắt thịt điều trị, còn nếu không, thì về sau những người bị thương trong bộ tộc cũng sẽ không cần chịu thống khổ nữa, chỉ cần lấy rượu rửa là ổn ròi.” Hi Nhã thấy Lôi Tấn khó xử, lập tức lên tiếng hoà giải.

Thanh Kiều dược sư bôi dược cho Hi Nhã, băng bó xong, lại cho thêm ba bao dược, dặn đêm nay cần phải chú ý, nếu bị sốt thì đun thuốc này hạ sốt

Mặc Nhã dưới sự trợ giúp của Ngả Duy, cõng Hi Nhã trên lưng, về nhà.

La Kiệt sớm đã chờ trước cửa, giờ thấy Hi Nhã được cõng về, cước bộ lảo đảo một chút, chạy nhanh tới, hỏi “Hi Nhã, thương thế của con thế nào?”

Hi Nhã nói giống như ban nãy, bảo y không cần lo lắng.

Buổi tối Lôi Tấn xuống bếp nấu canh thịt, Hi Nhã ăn uống cũng không bớt, ăn liên tiếp mấy bát, sau đó đem dược đã được Mặc Nhã đun lên uống nhanh.

Buổi tối sợ Hi Nhã nửa đêm sốt cao, La Kiệt vốn nói muốn gác đêm, thế nhưng thân thể La Kiệt luôn luôn yếu ớt, hôm nay Hi Nhã lại bị thương, y căn bản bữa tối không ăn gì. Dưới sự hợp lực khuyên bảo của Hi Nhã và Mặc Nhã y mới đánh mất ý niệm này, đêm nay Lôi Tấn cùng Mặc Nhã trải chăn đệm nằm dưới đất trong phòng Hi Nhã.

Tiểu tử kia cũng muốn tới đây, nhưng bị Lôi Tấn nhéo lỗ tai xách về phòng ngủ, tiểu hài tử mọi nhà tới giờ phải đi ngủ, học theo người ta thức đêm cái gì?

Hai người cũng không dám thực sự ngủ, cách một đoạn thời gian, lại đứng lên sờ đầu Hi Nhã, lúc đầu thì hoàn hảo, nhưng sau nửa đêm thì quả nhiên sốt cao, đầu óc mơ hồ lại còn bắt đầu mê sảng, luôn cầm tay Lôi Tấn không buông. Mặc Nhã lại đi đun bình dược thứ hai, hai người hợp sức ép y uống vào.

Dược vừa vào, nhất thời hồi lâu vẫn chưa thấy có hiệu quả, sốt cao liên tục, đành phải tìm một bình rượu cất trong nhà, đổ ra chậu, lần lượt lau toàn thân y.

Giằng co tới hơn nửa đêm, cơn sốt cuối cùng cũng lui, ngủ cũng an ổn hơn nhiều.

Lôi Tấn vẫy vẫy cánh tay hoạt động một chút, vì lau người mà cánh tay đã cứng lại. Mặc Nhã kéo hắn qua, đầu ngón tay dùng lực, xoa bóp cho hắn, quả nhiên thoải mái hơn.

Bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen, nhưng Mặc Nhã lại nói “Trời sắp sáng rồi, chúng ta đi xem mặt trời mọc trên thảo nguyên đi?”

Lôi Tấn xoa xoa ánh mắt chua xót, vội cả đêm, hắn hiện tại cần nhất là ngủ, lãng mạng cùng ngoạn ý hắn một chút cũng không muốn dính vào, nhưng thấy bộ dáng nóng lòng muốn thử của Mặc Nhã, cũng không muốn quét đi hứng chí này của y.

Mặc Nhã cũng không hóa thú, chỉ vươn cánh, nắm tay Lôi Tấn bay qua dòng suối nhỏ trước cửa qua những ngọn cỏ cao trên thảo nguyên, hướng về phía thái dương đang dâng lên phía đông, một đường bay qua, sắc trời dần dần trở lên sáng hơn.

Cuối cùng họ dừng trên một ngọn đồi cao hơn thảo nguyên một chút, phóng mắt nhìn qua, trên đại thảo nguyên màu xanh biếc rộng lớn khôn cùng, phía trên còn điểm xuyết nhiều bông hoa, khúc chiết vờn quanh con sông màu ngọc bích

Thái dương đã lộ ra phía chân trời, cách một tầng mây mỏng manh, có thể thấy rõ hình dáng của thái dương, một màu đỏ rực

Lôi Tấn ngồi bên người Mặc Nhã, lặng lẽ ngáp một cái, ngẩng đầu, thấy thái dương đã giãy khỏi tầng mây, vạn vật trên thảo nguyên tất cả đều bị nhuộm một tầng ánh sáng màu vàng, trên bầu trời có đàn chim bay qua, trên thảo nguyên bên dưới, những động vật ăn cỏ sau một đêm lạnh lẽo đã bắt đầu kết thành đàn nhàn nhã đi ăn cỏ uống nước. Phía sau bụi cỏ ẩn dấu những nhóm thợ săn chờ đợi thời cơ để di chuyển.

Đây chính là sức sống dồi dào vào buổi sáng của thảo nguyên

“Mỗi lần nhìn thấy mặt trời mọc trên thảo nguyên, đều có một loại cảm giác tràn ngập hy vọng.” Mặc Nhã xúc động nói, không nghe thấy Lôi Tấn trả lời, liền quay đầu lại, thì đã thấy hắn dựa vào bên y ngủ.

Mặc Nhã tự thu nụ cười lại, xem ra tối qua thực sự mệt nhọc, ngay cả khi y đem hắn ôm vào ngực cũng không tỉnh lại, đây chính là tư thế mà hắn ghét nhất

Lúc trở về, Hi Nhã đã thanh tỉnh, đang ngồi bên mép giường, chuẩn bị xuống dưới.

Mặc Nhã nhanh chóng chạy qua, nói “Ca, ngươi đừng vội, đợi ta đặt Lôi Tấn xuống, rồi tới dìu ngươi.”

Hi Nhã thấy Lôi Tấn ở trong lòng Mặc Nhã ngủ thực sự sâu, một chút cảnh giác cũng không có, trong lòng ít nhiều cũng có ghen tị, nhưng y cũng biết đây không phải là thời điểm để ghen, nhưng bản thân thực sự muốn ôm hắn một cái

“Mặc Nhã, để ta ôm hắn một chút được không?” Hi Nhã thương lượng hỏi

Bàn tay đang ôm Lôi Tấn của Mặc Nhã siết chặt, liếc nhìn Hi Nhã một cái, đem Lôi Tấn cẩn thận đưa qua, nói “hắn vừa mới ngủ.”

Hi Nhã gật gật đầu, nhanh tay nhanh chân đỡ lấy, ôm vào trong ngực, Lôi Tấn không thoải mái nhăn mày nhíu mặt, than thở một câu “Mặc Nhã, đừng nháo, buồn ngủ muốn chết.”

Sắc mặt Hi Nhã hơi hơi cứng đờ, nói “Được rồi, Mặc Nhã, ngươi đưa hắn đi ngủ đi.”

“hắn tối qua đã chiếu cố ca suốt đêm.” Mặc Nhã trước khi đi buông một câu tựa như là an ủi hoặc giải thích

Hi Nhã nhìn theo bóng lưng y, cười khẽ, nói thầm “ta lại còn cần ngươi an ủi, ta mới là ca ca được không?”

Một đêm qua đi, Hi Nhã cũng không còn phát sốt nữa, vết thương trên đùi cũng càng ngày càng tốt, cứ như vậy qua nửa tháng, một vết thương lớn như vậy đã khép miệng, tuy rằng có để lại một vết sẹo.

Ngay cả Lôi Tấn cũng cảm thấy thực sự ngạc nhiên, mọi người đều nói thương tổn gân cốt cần một trăm ngày, khả năng phục hồi của những thú nhân này thực sự quá cường hãn. Thanh Kiều dược sư còn tự mình tới cửa nhìn, đối với kết quả Hi Nhã phục hồi nhanh như vậy cũng rất vui mừng, các thú nhân khác tuy rằng phục hồi cũng không tệ, thế nhưng không thể nghi ngờ Hi Nhã chính là người khôi phục nhanh nhất.

Sắp tới lần vây săn của bộ tộc, lần này bởi vì có nhiều thú nhân bị thương, nhân lực rõ ràng không đủ, Lôi Tấn nghe nói lần này là đi vào rừng, vô luận như thế nào cũng phải đi, mấy ngày nay, cung tiễn của hắn cũng đã làm xong, uy lực cũng không tệ lắm, ít nhất lần trước còn bắn được một con hươu

Mọi người trong nhà vốn không đồng ý để hắn đi, sợ đến lúc hỗn loạn, không có cách nào chiếu cố hắn, nhưng Lôi Tấn lại cố ý muốn đi, bọn Hi Nhã đại khái cũng hiểu ý tứ của hắn, cuối cùng đành đồng ý, nhiều nhất là bọn họ cẩn thận để ý hơn là được

Nhưng bọn họ đã quên Lôi Tấn không phải là người có thể nắm trong tay, lần săn bắn trong rừng này chính là mở ra một đại nguy cơ đầu tiên đối với họ, nhưng ai có thể nói đây không phải là một lần chuyển cơ chứ?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120: Chạy trốn quá khứ
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 138: Bánh bao Minh Nhã
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 49
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...