Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 142

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lại thêm một mùa hạ nữa trôi qua, La Kiệt đi vào thế giới này đã hơn hai năm, đường trở về vẫn chưa tìm được, ngày qua ngày coi như yên ổn, cùng An Sâm An Lạc, nói là bầu bạn, còn không bằng nói là bằng hữ sinh hoạt dưới cùng một mái hiên, giúp đỡ lẫn nhau, chung sống hòa bình, có đôi khi cũng ngủ chung một giường, nhưng trừ bỏ vài lần hồi đầu kia, hai năm nay rốt cục cũng không phát sinh quan hệ gì nữa

“Ngươi chạy chậm một chút, Hi Nhã.” kia chính là đứa nhỏ của y, ban đầu còn không thể…. chấp nhận sự thực về con báo nhỏ này, iện tại thì đã quen hơn, đứa nhỏ này thực sự hoạt bát, quả thực là quá hoạt bát rồi…., giống như mắc chứng thích di chuyển vậy, một khắc cũng không chịu ngồi yên

Trải qua gần hai năm quan sát đo đạc, y đẫ tính toán tương đối ra thời gian bóng râm mặt trời xuất hiện, đã không còn nhiệt tình gì với những chuyện trong tộc, y cũng caàn một cái cớ để tự do ra vào trong thần miếu

Đến hoàng hôn, bầu trời phía tâycòn nổi lên từng tầng, từng tầng lớn ráng đỏ, khí tức oi bức ban ngày dần dần lui bớt, hơi biển theo gió thổi qua, trong không khí mang theo chút lành lạnh, La Kiệt ở trên đỉnh thần miếu, một lần nữa điều chỉnh ảnh chiếu của mặt trời rồi ngồi xuống, dưới chân là bậc thang thứ 360 của thần miếu, phía trên còn khắc một bức họa về tinh tượng (sao) so với hiện tại có khác biệt rất lớn, mô hình thái dương hệ cơ bản cũng đầy đủ, quỹ đạo của tám đại hành tinh cũng rất rõ ràng, đường cong của hành tinh thứ chín có chút mơ hồ, đại biểu cục đá kia chính bởi vì vậy mà rơi ra, có lẽ chỗ này từng có mọt nền văn minh phát triển đến cao độ, chính là không biết vì nguyên nhân gì mà lại đột nhiên biến mất

Theo màn đêm buông xuống, một ngày náo nhiệt trên thảo nguyên rốt cục cũng yên lặng xuống, trong bộ tộc một mảnh mờ tối, ngẫu nhiên cũng có vài ngọn đèn mỏng manh chớp động, sự cô tịch thê lương một lần nữa trỗi dậy trong lòng La Kiệt, viễn cổ dị thế, không thân nhân, không bằng hữu, thậm chí ở đây không có gì quen thuộc, nơi này đối với y có ý nghĩa gì đâu

“ba ba, đói bụng.” Hi Nhã chạy đã mệt, leo lên đầu gối La Kiệt nói

“Hảo, chúng ta về nhà ăn cơm,” cuối cùng bên người vẫn còn có tiểu tử này, La Kiệt sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của Hi Nhã, rút từ trong túi ra một cái khăn vải nhỏ lau lau cho nhóc

“Ba ba, bọn a cha bao giờ thì về?”

“Hẳn là hai ngày nữa đi.” La Kiệt đem tờ giấy làm từ vỏ cây quận lại rồi nhét vào ngực, ôm lấy Hi Nhã. An Sâm cũng An Lạc ra ngoài vây săn gần một tháng, tính thời gian thì không bao lâu nữa sẽ trở lại

Lúc An Bố quay về, bị các thú nhân tuần tra coi thành thú nhân lưu lạc, ngăn ngoài bộ tộc không cho đi vào, cũng khó trách người ta liếc mắt một cái cũng không nhận ra gã, lúc An Bố ra đi mới còn là một thiếu niên vừa mới trưởng thành không lâu, thân thể tiêm dài, khuôn mặt hơi ngây ngô mượt mà, nhưng trải qua hai năm lưu lạc nơi hoang dã, người đen lại cao hơn, trên người đơn giản chỉ có một khối da thú, trên cánh tay cùng đùi lộ ở bên ngoài có thể thấy không ít những vết sẹo đậm nhạt, bất quá người lại càng thêm tinh tráng

“An Bố?ngươi hai năm nay đã đi đâu? Ta thiếu chút nữa đã nghĩ ngươi sẽ không quay lại rồi, An Sâm cùng An Lạc đã ra ngoài tìm ngươi nhiều lần rồi.” Bạn tốt của An Bố là Cẩm Quỳ cũng là một trong các thú nhân tuần tra lúc này, nhận ra đó đúng là An Bố, liền tới đấm cho gã một quyền

“Cẩm Quỳ, đã lâu không gặp” An Bố cũng hào phóng mà vỗ vỗ vai Cẩm Quỳ

Cẩm Quỳ kéo gã vào trong nhà trúc nhỏ, lấy từ trong cái lu ở góc tường múc cho gã chén nước, nói “Trước nghỉ ngơi một chút đi, sau đó đến chỗ tế sư nói một tiếng. Bọn An Sâm đều ra ngoài vây săn rồi, ngươi cũng không ần gấp gáp về nhà.”

An Bố đem con mồi trên lưng tạm thời bỏ xuống, uống nước xong hỏi “Hai năm nay ta không ở đây, bộ tộc biến hóa không nhỏ, dụng cụ đựng nước này ta lần đầu nhìn thấy, không giống như là đồ gỗ.”

Cẩm Quỳ cười cười nói “Nói về cái này, ít nhiều cũng là do giống cái bạn mà An Sâm mà An Lạc đem từ bên ngoài về, đây đều là y nghĩ ra.” Cẩm Quỳ chỉ vào đồng hồ cát để trên bàn nói “Cái này là đồng hồ cát, chỉ dùng để xem thời gian. Ngươi cũng chưa thấy qua đi? Tóm lại y làm ra không ít những thứ thực dụng đâu. Người cũng xinh đẹp, trách không được hai năm trước, các thú nhân trong bộ tộc vì tranh đoạt y, thiếu chút nữa đã trở mặt với nhau. Bất quá vẫn là An Sâm cùng An Lạc lợi hại, vô thanh vô thức đem người cướp đến tay, hiện tại đứa nhỏ cũng đã hai tuổi rồi.”

Cẩm Quỳ nói nhiều như vậy, An Bố chỉ nghe hiểu có một câu, An Sâm ca ca đã có giống cái bầu bạn, còn có đứa nhỏ, từ đáy lòng gã cũng vui mừng cho họ, ngoài miệng vui đùa nói “Không được, ta phải nhanh chóng quay về xem giống cái của họ có bao nhiêu xinh đẹp, làm cho hai người họ nhanh tay nhanh chân như vậy.”

Tươi cười trên mặt Cẩm Quỳ dừng một chút, mang theo hai phần lúng túng nói “Kỳ thật không chỉ bọn họ, ta cũng đã cử hành nghi thức”

An Bố kinh ngạc nhướn mày, cười nói “Đây là chuyện tốt mà, cùng ai?”

“Ta.” Chu Hi một đầu tóc hồng, bê theo một cái bình gốm nhỏ từ ngoài cửa tiến vào, trên mặt mặc dù đầy ý cười, nhưng khi ánh mắt rơi xuống người An Bố, lại bắt đầu ẩn ẩn bùng lên vài phần bi thương không cách nào dừng lại

“Thì ra là Chu Hi à, thực sự chúc mừng các ngươi, này là chuyện từ lúc nào a?” Cẩm Quỳ cùng Chu Hi đều cũng gã chơi chung từ nhỏ đến lớn, hai người họ có thể cùng một chỗ, gã tự nhiên vui mừng

Cẩm Quỳ thấy An Bố giống như thực sự không ngại, trong lòng âm thầm thở ra, cười nói “Bọn ta mới từ Thánh Hồ về, mới qua được năm ngày.” Cẩm Quỳ biết Chu Hi thích An Bố, An Bố hẳn cũng thích Chu Hi đi, thế nhưng An Bố đi lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có, bộ tộc không có khả năng cho phép Chu Hi tiếp tục chờ đợi

Cẩm Quỳ kéo Chu Hi ngồi xuống, mở bình gốm ra, bên trong đaày thịt thỏ “An Bố, cùng nhau ăn đi?”

An Bố là một người thức thời, người ta là bầu bạn vừa mới cử hành nghi thức xong, bản thân kẹp ở giữa thì tính là cái gì chứ, liền cự tuyệt nói “Hai người các ngươi ăn đi, ta bây giờ còn muốn đi đến chỗ tế sư một chuyến, nếu như quá muộn, ta sợ tế sư ngủ mất.”

Cẩm Quỳ gật gật đầu, nói “Cũng đúng, hôm nào tới nhà ta ăn cơm”

An Bố nhận lời “Đó là chuyện nhất định.”

La Kiệt cùng lão tế sư đang đánh thái cực, vừa muốn gạt một mớ, chợt nghe Tô Thụy ở bên kia gọi y “Hi Nhã, bên này.”

“Tô Thụy thúc thúc.” Hi Nhã quơ cặp móng đầy thịt ngao một tiếng từ trong ngực La Kiệt nhảy xuống, chạy đi, La Kiệt bát đắc dĩ, đành phải bám theo nhóc

Trong nhà không có ai, An Bố buông một phần con mồi còn chưa có xử lý xuống, liền tới thần miếu, gã một mạch đi tới chỗ tế sư, cánh cửa nhà tế sư khép hờ, chứng tỏ có người vừa mới đi

Tế sư đã bước vào tuổi trung niên, cả đời ông đều dùng để ung phụng thần linh, chưa từng cùng ất cứ kẻ nào cử hành nghi thức, ông trước kia cùng bọn a cha An Bố chơi rất thân, coi như là nhìn bọn An Bố lớn lên, lần này thấy An Bố có thể bình an quay về, thực vui, giữ gã lại dùng cơm chiểu, lại hỏi một ít chuyện bên ngoài, An Bố cũng đáp lại từng chuyện

Từ thần miếu đi ra, trời đã có chút tối, nửa đường quay về gã thế nhưng gặp một tiểu giống cái độc thân từ bên ngoài trở về, lưng cõng một cái sọt nhỏ, tuổi khoảng mười hai mười ba, chân bị thương, khập khiễng bước đi

An Bố ra ngoài đã hai năm, có mấy đứa nhỏ đã lớn đến mức không nhận ra được, bất quá đều là người trong bộ tộc, có thể giúp một lần liền giúp một lần, gã liền đuổi theo, nói “Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi trở về?”

Không nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu giống cái kia lập tức nghiêm lại, lạnh lùng nói “Ngươi muốn làm gì?”

An Bố hơi sửng sốt, hiểu rõ liền bật cười nói “Ngươi là một tiểu bất điểm như vậy, ta có thể đối với ngươi làm cái gì chứ? Hơn nữa đều là người cùng bộ tộc, ta cũng không muốn bị a cha a sao ngươi đuổi giết.” Ép buộc giống cái vị thành niên ở trong bộ tộc chính là hành vi bị mọi người phỉ nhổ

Tiểu giống cái nghiêng đầu nghĩ một chút rồi nói “Vậy ngươi ngồi xổm xuống, cõng ta về”

Đã trễ thế này, An Bố cũng không muốn cùng một đứa bé so đo, liền ngồi xổm xuống nói “Lên đi.”

Xk sờ sờ con dao nhỏ để trong ngực, dùng cả tay lẫn chân bò lên lưng An Bố, thực rộng nha, bất quá mùi vị không được tốt cho lắm “ngươi đã bao lâu không tắm rồi, thực thối.”

An Bố đứng thẳng dậy, bị nhóc chọc cho vui vẻ “Ngươi cái tiểu bất điểm, sao lại nhiều chuyện như vậy.”

An Bố đem người đưa về nhà, mới phát hiện trong phòng căn bản không còn có ai khác, gã đành phải giúp đỡ bôi dược, nhìn hai tử kia tự mình bẻ cổ chân bị trật khớp rắc một tiếng lại như cũ, gã cũng cảm thấy đau

Xk bị các thú nhân theo đuổi trong bộ tộc nuông chiều, nên sai người cũng không chút khách khí, người này thoạt nhìn khác hẳn với những người đó, nhưng không có thể bảo chứng gã không có cái ý tứ kia, nên nhóc sẽ không dễ dàng nhận lời cái gì đâu

“Được rồi, ngươi nhanh ngủ đi, ta cũng phải đi.” An Bố lấy ra một cái thảm từ trong tủ quần áo ném cho nhóc, lại giúp nhóc rót một chén nước đặt ở đầu giường, sau đó cũng không quay đầu mà đóng cửa chạy lấy người, nếu gã không đi còn không biét bị đứa nhỏ này gây sức ép đến mức nào nữa

Dòng suối dưới ánh trăng thoạt nhìn thực mát lạnh, dưới loại tình huống chạy suốt cả một ngày đường trong thời tiết oi bức, An Bố ngửi ngửi trên người mình, quả thực không được tốt, liền quyết định đến dòng suối nhỏ tắm một trận thuận đường bơi về nhà

Hi Nhã ngủ được một nửa, thì mắc tiểu mà tỉnh lại, a cha khen nhóc là đứa nhỏ ngoan, ba ba thường uyên ngủ không yên, nên lúc ba ba ngủ không được gọi dậy, vì thế bé liền vung cái đuôi nho nhỏ giữ cân bằng thân thể, rồi vèo một cái từ trên giường nhảy xuống, đáp đất trong yên lặng, Hi Nhã âm thầm đắc ý, vươn vuốt chạy về phía dòng suối nhỏ sau nhà

An Bố vừa từ trong nước nhảy ra, thì nhìn thấy một con báo con màu vàng đang xoa xoa ánh mắt ngái ngủ, nhếch mông tiểu ở chỗ đối diện con suối, vị trí này làm gã thấy rõ cặp mắt to màu tím kia, ngẫm lại cũng biết đó chính là đứa nhỏ của An Sâm ca ca, cùng An Sâm ca ca trước đây giống như đúc, một khối thịt đô đô tròn vo lông xù xù

Chờ nhóc giải quyết xong, An Bố liềm tóm lấy lớp lông sau cổ tiểu tử kia nhấc lên ôm vào trong ngực mình

Hi Nhã nháy mắt tỉnh táo lại, trừng to mắt, lộ ra mấy khỏa răng sữa nho nhỏ, tự cho là uy vũ mà rống lên hai tiếng, nhưng nghe vào lỗ tai An Bố, âm thanh mềm mềm non non kia, lại không khác gì làm nũng

An Bố đùa bỡn đem ngón tay mình vươn qua, sờ sờ mấy cái răng sữa của Hi Nhã, cười nói “Còn chưa có thay răng đâu, thịt tươi cũng không thể cắn được.”

Hi Nhã thấy đánh không lại người, tròng mắt chuyển a chuyển không ngừng, bẹp miệng mếu máo, chuẩn bị gào khóc gọi người tới

An Bố vừa thấy liền biết tình huống không tốt, hanh chóng xin tha “bb, ngoan, ta là An Bố thúc thúc, là đệ đệ của a cha An Sâm ngươi.” Gã cũng không muốn làm cho giống cái của An Sâm ca ca hiểu lầm gã khi dễ tiểu bb đâu, ấn tương đầu tiên với y không thể không tốt

Đừng nhìn Hi Nhã tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng khôn khéo lắm, mới không dễ dàng tin tưởng lời nói của người lạ đâu

An Bố nhẹ nhàng kéo kéo lớp lông tơ sau tai nhóc, cười nói “bb, ngươi thực sự mới hai tuổi sao, sao lại thông minh như vậy.”

Hi Nhã còn rất kiêu ngạo nằm trong ngực người ta mà ưỡn cái bụng tròn tròn nho nhỏ

Sau lại đáng yêu đến vậy, An Bố cụng nhẹ cái trán nhỏ của nhóc, đem cửa phòng mở ra một khe nhỏ, hai tay thả Hi Nhã ra, nói “Ngày mai ta sẽ tới, nhóc sẽ biết ta là thúc thúc.”

Hi Nhã hự hự ôm chân giường trèo lên, An Bố cười cười, vừa muốn đem cửa khép lại, đúng lúc này, người trên giường trở mình

An Bố ngây người

“La Kiệt…” An Bố thì thào thành tiếng, tên này gã đã gọi qua vô số lần trong lòng, nhưng không có một lần gọi được thành tiếng, ngực bị nghẹn một cỗ khí, khẽ đổi sắc mặt, đã lạnh lẽo một mảng

“La Kiệt….” An Bố không biết vài bước kia gã là làm như thế nào mà đi qua được

Gã cẩn thận vuốt ve từng sợi tóc quen thuộc kia

Tựa hồ cảm giác được hương vị quen thuộc, La Kiệt nhếch nhếch khóe miệng, lại nhích qua bên này gần thêm một chút

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120: Chạy trốn quá khứ
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 138: Bánh bao Minh Nhã
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 142
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...