Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 234

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhìn Tống Gia Thành như vậy, Đỗ Khanh có chút đau lòng, cô thầm trách lão Đỗ đồng chí thật không chừng mực, cũng không biết trộn thêm nước lọc vào rượu, kính rượu hết một vòng, dù Tống Gia Thành chỉ nhấp miệng cũng phải uống hai, ba cốc.

Tống Gia Thành vốn không quen uống rượu trắng hiện đại có nồng độ cao, kính xong một lượt, cả người hắn liền có chút choáng váng.

Cũng may Cam Mạn Mai đã chuẩn bị một thuốc giải rượu, Đỗ Khanh tìm cơ hội kéo Tống Gia Thành qua một bên, cho hắn uống thuốc giải rượu, về sau hắn mới dễ chịu hơn một chút.

Đỗ Hùng Hoa thường xuyên uống rượu, Tống Gia Thành say rồi, ông thoạt nhìn vẫn rất bình thường, nhóm chú bác của Đỗ Khanh cũng như vậy, đều ồn ào nói hôm nay là dịp hiếm có được uống rượu Mao Đài, dù phải tìm người lái thay, cũng phải uống một trận thống khoái.

Cuối cùng tiệc đính hôn liền biến thành một cuộc thi uống rượu của nhóm đàn ông, còn phụ nữ thì nói chuyện phiếm, cuối cùng khi tan tiệc, Tống Gia Thành cũng thanh tỉnh một ít, hắn mang theo Đỗ Khanh đứng ở cửa phòng bao, tặng bao lì xì cho họ hành thân thích của Nhà họ Đỗ.

Đây là phong tục của thành phố Vân, nhà ai đính hôn đều phải đưa bao lì xì cho người tham gia, gia đình bình thường sẽ để một trăm đồng vào mỗi bao lì xì, cũng không cố định, Tống Gia Thành chuẩn bị bao lì xì cũng đã hỏi qua ý kiến hai người Đỗ Hùng Hoa, một cái bao lì xì để 600 đồng, con số này tuy rằng không phải cao nhất, nhưng cũng coi như cao hơn phần lớn gia đình bình thường.

Bởi vì Đỗ Hùng Hoa cũng uống không ít rượu, cho nên hôm nay Đỗ Khanh lái xe, cô lái xe về chung cư nhỏ của mình trước, sau đó Cam Mạn Mai sẽ tiếp tục lái xe về nhà.

Khi Đỗ Khanh đỡ Tống Gia Thành xuống xe, hắn giãy giụa ngồi dậy, sau đó thập phần trịnh trọng lấy ra hai cái bao lì xì thật dày, cung cung kính kính đưa cho Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa.

Nghe hắn không đầu không đuôi nói một đống lời bảo đảm, nhưng àm Cam Mạn Mai đau lòng hỏng rồi, bà nhận lấy bao lì xì, rồi thúc giục Đỗ Khanh nhanh dìu hắn trở về nghỉ ngơi.

Cũng may Tống Gia Thành không quá say, bằng không y theo vóc dáng của hắn, một mình Đỗ Khanh đỡ hắn trở về cũng là một việc không dễ dàng.

Anan

Bởi vì đã đính hôn, Đỗ Khanh cũng không để Tống Gia Thành nằm trên sô pha, mà trực tiếp đỡ người về phòng.

Lót hai cái gối sau đầu Tống Gia Thành xong, Đỗ Khanh mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh giặt khăn lông lau mặt cho hắn.

Nhưng mà lần say xỉn này của Tống Gia Thành không giống lần trước, lần trước hắn uống say xòng liền ngủ, lần này uống say nhưng cũng không an phận, giãy giụa muốn đi ra phòng khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -

https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-234-le-hoi.html

.]

Ban đầu Đỗ Khanh còn tưởng Tống Gia Thành không muốn ngủ trong phòng cô, cho nên buồn bực rất nhiều, vẫn đỡ hắn đi ra phòng khách.

Đỡ người đến sô pha xong, Đỗ Khanh nghĩ tên này rốt cuộc cũng an tĩnh đi, nhưng Tống Gia Thành lại không, hắn ngồi bên cạnh sô pha, rũ đầu duỗi tay lần mò gì đó phía dưới sô pha, mò mãi không được, hắn liền bò ra sàn nhà.

Làm Đỗ Khanh hoảng sợ, cho rằng hắn bị làm sao, vội vàng xoay người dìu hắn.

“Làm sao vậy, anh đánh rơi cái gì dưới sô pha sao?”

Cái sô pha này vì muốn đẩy biến thành giường, cho nên không gian phía dưới rất lớn, lúc trước Đỗ Khanh luôn cất mấy cái thùng giấy đựng đồ không dùng đến dưới gầm sô pha, cho nên cô cho rằng Tống Gia Thành đang muốn tìm thứ gì đó.

Nhưng mà Tống Gia Thành giãy giụa tránh tay cô đi, lúc đứng dậy còn kéo một rương hành lý ra.

Cũng không biết Tống Gia Thành cất rương hành lý này dưới sô pha từ khi nào, dù sao Đỗ Khanh khẳng định trước kia chưa bao giờ thấy cái rương này.

Tống Gia Thành đẩy rương hành lý đến trước mặt Đỗ Khanh, ý bảo cô mở ra.

Đỗ Khanh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở ra, nhưng mà cô không nghĩ đến, trong cái rương này toàn là tiền mặt!

Một chồng, một chồng nhân dân tệ, đựng đầy chặt một rương hành lý 24 tấc.

Trước không nói ở đây có boa nhiêu tiền, nhiều tiền mặt như vậy xếp đầy một cái rương, cảnh tượng như vậy cũng đủ làm người ta cảm thấy chấn động.

Tống Gia Thành chỉ vào rương hành lý trước mặt, mơ hồ nói không rõ: “Lễ hỏi, cho, cho em.”

Nhìn một rương tiền mặt trước mặt, Đỗ Khanh thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, cô khép rương lại, kéo khóa lại đẩy sang một bên, có chút buồn cười hỏi: “Nhiều tiền mặt như vậy, anh chuẩn bị từ khi nào?”

Nhưng mà Tống Gia Thành say thành cái dạng này, cũng không có cách nào trả lời vấn đề của cô, hắn cảm thấy mình đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ hôm nay, thập phần an tâm ghé lên sô pha ngủ say.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 234
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...