Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 106

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sợ thái độ của mình không đủ thành khẩn, Chân Đào Hoa còn vội vàng quỳ xuống đập đầu với Đỗ Khanh, chỉ sợ Đỗ tỷ tỷ sẽ hiểu lầm mình không muốn đi theo.

Đỗ Khanh vội vàng duỗi tay kéo cô bé đứng dậy: “Được, được, được, đi đi đi, em mau đứng lên, em không đứng dậy Đỗ tỷ tỷ của em sẽ bị tổn thọ đấy.”

Tuy rằng cô không tin cách nói tổn thọ, nhưng một người hiện đại bình thường khẳng định không thích nhìn người khác dập đầu với mình, Đỗ Khanh cũng không ngoại lệ.

Thấy quý nhân nói hai ba câu là đưa em gái về trong phủ làm việc, Chân Thiết Trụ không khỏi cực kỳ hâm mộ.

Bất quá ba người lớn ở đây, đều đang chú ý Chân Đào Hoa, không có ai chú ý tới hắn.

Chân Thiết Trụ thầm thở dài một hơi, hắn cảm thấy rất tiếc hận, tiếc hận sáng hôm nay sao mẹ hắn không thuận tiện véo hắn mấy cái, nói cách khác, hắn cũng có thể đi theo quý nhân về trong phủ hưởng phúc.

Trở lại thôn trang, Tống Gia Thành đem sự tình nói với Chân trang đầu, đối phương quả nhiên vui mừng, lại còn đồng ý thập phần sảng khoái.

Tống Gia Thành cũng không bạc đãi hắn, việc công xử theo phép công, tiểu nha đầu một tháng có 200 văn tiền công, hồi phủ sẽ trả cho con bé theo tháng, bất quá số tiền tiêu vặt này cuối cùng sẽ rơi vào trong tay ai, hắn không thể quản.

Nguyên bản muốn ăn cơm trưa ở thôn trang, bất quá thấy những việc này, Đỗ Khanh không thấy quá thoải mái khi nhìn một nhà Chân trang đầu, cho nên vẫn quyết định về phòng dọn dẹp quần áo và trang sức, trở lại kinh thành ăn cơm trưa.

Dù sao đường đi cũng không quá xa, trì hoãn trong chốc lát cũng không có việc gì.

Bất quá trước khi đi, Đỗ Khanh thấy tiểu Đào Hoa cứ nhìn xung quanh như tìm cái gì, liền không nhịn được hỏi nhiều một câu.

“Đào Hoa, em đang nhìn cái gì? Có phải luyến tiếc cha mẹ hay không.”

Bọn họ đi vội vàng, tiểu Đào Hoa càng không có hành lý gì hết, hai bộ quần áo rách nát, cộc ngắn, tới Quốc công phủ khẳng định không thể mặc nữa, cho nên cô bé đi với hai tay trống trơn.

Vừa rồi tiểu Đào Hoa rời đi, cha mẹ ruột của cô bé cực kỳ cao hứng, miệng cưới rách đến tận mang tai, giống như không phải cho con gái đi làm hạ nhân cho người khác, mà là đưa con gái đi hưởng phúc vậy.

Tuy rằng nói như vậy cũng không có gì xấu.

Chân Đào Hoa lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em đang tìm Hạnh Hoa, chị ấy không ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -

https://monkeyd.me/index.php/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-106-ve-phu-2.html

.]

Nghe tiểu Đào Hoa nói như vậy, Đỗ Khanh mới nhớ tới cô bé còn có một người chị họ cũng chịu khổ trong nhà.

Đỗ Khanh ngẩng đầu nhìn Tống Gia Thành một cái.

Anan

Tống Gia Thành lập tức hiểu ý của cô, xoay người hỏi Chân trang đầu: “Ta nghe nói nhà ngươi còn có một tiểu cô nương tên Hạnh Hoa, cho nàng trở về cùng chúng ta đi.”

Chân trang đầu lập tức ngẩng phắt đầu lên, hắn vui rạo rực nói: “Được, được, có thể được công tử, tiểu thư coi trọng là phúc phận mấy đời của hai đứa nhỏ này, tiểu nhân lập tức đi gọi người.”

Nói xong Chân trang đầu vội vàng vẫy vẫy tay với con thứ hai phía sau.

Hai vợ chồng Chân lão nhị vội vàng đi ra ngoài tìm con gái.

Này thật đúng là quá tốt, lúc trước nha đầu nhà đại ca được quý nhân coi trọng, bọn họ còn đỏ mắt ghen tỵ, hiện tại tốt rồi, Hạnh Hoa nhà bọn họ cũng có thể đi theo quý nhân kiếm tiền công.

Chân Hạnh Hoa tới rất nhanh, nàng tới gần, Chân Đào Hoa mừng rỡ kéo cô bé sang một bên kể lại mọi chuyện.

Biết mình có thể đi theo quý nhân làm việc, Hạnh Hoa lớn hơn một chút, biết chuyện này có ý nghĩa gì, lập tức bật khóc.

Nhìn hai cô be nho nhỏ gầy gò, Đỗ Khanh cảm thấy trong lòng mình ê ẩm.

Bất quá lúc lòng cô tràn đầy chua xót, Tống Gia Thành tiến lên một bước, dưới ống tay áo to rộng nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô.

Đỗ Khanh biết, hắn đang an ủi mình.

Trong xương cốt Đỗ Khanh không có sự phân chia giai tầng như cổ nhân, cho nên lúc trở về cô còn muốn cho hai chị em Đào Hoa cùng Hạnh Hoa vào trong xe ngựa ngồi cùng bọn họ.

Nhưng mà quan niệm về giai tầng của Đào Hoa và Hạnh Hoa đã thâm nhập vào cốt tủy, Đỗ Khanh mới vừa nói như vậy, hai cô bé đều lập tức quỳ xuống, nói mình không dám, làm cô không cần lo lắng, các bé có thể đi theo xe ngựa được.

Thôn trang cách kinh thành cũng có mười mấy dặm đường, Đỗ Khanh không thể để hai cô bé mới mấy tuổi chạy theo xe ngựa đoạn đường dài như vậy.

Cuối cùng vẫn là Tống Gia Thành ra mặt giải quyết, hắn quyết định để hai tiểu cô nương ngồi cùng với Tống Hải ở bên ngoài xe ngựa, tuy rằng sẽ hơi nắng, nhưng tốt xấu cũng không cần đi bộ, có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 106
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...