Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cẩm Nguyệt Như Ca - Thiên Sơn Trà Khách

Chương 8

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vương Cửu Quý cảm thấy nhất định bản thân đang nằm mơ. Hắn bấm mạnh vào đùi một cái, tức thì hét lên đau đớn.

Không, không phải đang mơ.

Nhưng nếu không phải mơ, thì làm sao giải thích được những gì đang diễn ra trước mắt?

Chỉ trong nháy mắt, đám lâu la của hắn đã nằm la liệt trên mặt đất, kẻ thì ôm bụng, người thì r.ên rỉ không ngừng. Mà người ra tay lại đang đứng ung dung, một chân đạp nhẹ lên bậc thềm gần đó, nhàn nhã phủi bụi trên vạt áo. Cảm nhận được ánh mắt của Vương Cửu Quý, nàng khẽ ngoảnh sang nhìn. Ánh mắt trong trẻo, nhưng lại khiến toàn thân hắn lạnh toát, nổi hết da gà.

Đây không phải Hòa Yến mà hắn từng biết.

Hòa Yến vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, kiêu ngạo và tham mộ hư vinh, thường thích chiếm lợi nhỏ. Nàng giống như bao thiếu nữ khác ở kinh thành, tâm cao hơn trời nhưng mệnh lại mỏng như tờ giấy. Nếu may mắn, có thể nàng sẽ gả vào một gia đình quyền quý làm thiếp. Nếu không, nàng chỉ có thể gả cho người thường, sống một cuộc đời ai oán. Hòa Tuy nuôi dưỡng nàng như một tiểu thư, chưa từng để nàng phải đụng tay vào việc nặng nhọc. Đôi tay kia, nếu không để đánh đàn thì cũng là để thêu thùa, ít nhất cũng không phải để đánh người.

Vậy mà vừa rồi, Vương Cửu Quý tận mắt nhìn thấy Hòa Yến dùng chính đôi tay đó, nắm thành quyền, đánh ngã một tráng hán chỉ trong một chiêu. Hắn vẫn còn nhớ rõ khi nàng nắm lấy cánh tay hắn, chưa kịp cảm thấy tê dại thì đã bị cơn đau điếng ập tới, buộc hắn phải thét lên thảm thiết. Những ngón tay mềm mại đó, sao lại sắc bén như lưỡi rìu thế kia?

Nữ nhân này thật đáng sợ. Nàng đã ăn thần đan diệu dược gì mà qua một đêm, sức mạnh lại trở nên kinh khủng như vậy? Làm sao một thiếu nữ có thể đánh bại mười mấy tên côn đồ của hắn chứ?

Vương Cửu Quý bỗng thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. Hắn thật muốn khóc.

Khi hắn còn chưa nghĩ ra nên cầu xin thế nào, thì đã thấy thiếu nữ chầm chậm tiến về phía mình.

“Cô nãi nãi tha mạng!” Giờ khắc này, lý trí của Vương Cửu Quý đã hoàn toàn tan biến. Hắn buột miệng thốt lên: “Là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn! Xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta một con đường sống!”

Hòa Yến nhìn hắn, nét mặt bình thản. “Về sau đừng tặng cho ta những thứ lễ vật như vậy nữa,” nàng nói với giọng điềm tĩnh, “Ta không thích.”

“Được, được, được, được!” Vương Cửu Quý lập tức lặp lại liên tục, như thể sợ nàng không tin. Hắn vội vàng nói thêm: “Ngài thích thứ gì cứ nói, ta sẽ mua cho ngài… Được không?”

“Không cần, vô công bất thụ lộc,” Hòa Yến khẽ cười, “Chúng ta là hàng xóm láng giềng, sau này đừng đùa giỡn với nhau như thế nữa.”

“Vâng, vâng, vâng,” Vương Cửu Quý cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.

Nhưng ngay lúc hắn đang thấy mình được tha, Hòa Yến lại tiếp lời: “Tuy nhiên, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”

……

Một lát sau, Hòa Yến bỏ lại đống hỗn độn phía sau, nhẹ nhàng bước đi, để mặc đám người Vương Cửu Quý r.ên rỉ lăn lộn trên đất. Bước chân nàng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, không mảy may để ý đến cảnh tượng vừa qua. Nàng không hề hay biết rằng, trên tầng cao của Túy Ngọc Lâu, một bàn tay cầm quạt từ từ thả sa mành xuống, che lại toàn bộ quang cảnh rối ren bên dưới.

“Từ bao giờ nữ tử trong kinh thành lại trở nên dũng mãnh như vậy?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hàm chứa chút ý cười và hài hước. “Chẳng lẽ đây là lý do cữu cữu người chậm chạp không muốn đính hôn, cưới vợ?”

Dứt lời, không có ai đáp lại.

Người kia không ngừng nỗ lực tiếp tục: “Cữu cữu, hay người đi hỏi thử xem, cô nương vừa rồi là con nhà ai? Nếu không tệ, chiêu mộ về làm nữ hộ vệ, còn đêm về thì hồng tụ thêm hương, thật là…”

“Cốp!” Một tiếng vang lên, đầu ngón tay ai đó khẽ chạm vào mặt bàn, nắp chung trà vốn đang đậy hờ bay vèo vào miệng kẻ đang nói, khiến hắn á khẩu, không thể nói thêm lời nào.

“Ưm, ưm…!” Người nọ ấm ức giơ tay lên múa loạn xạ.

“Nếu ngươi còn dám nói thêm câu vô nghĩa nào nữa, ta sẽ ném ngươi xuống dưới.” Một giọng nói lười biếng nhưng sắc lạnh vang lên, cắt ngang lời kêu oan.

Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Tiếng đàn khúc <> lại trỗi lên, nhẹ nhàng len lỏi qua lớp sa mành, che đi cảnh sắc bên ngoài. Buổi thưởng trà tiếp tục, chỉ còn tiếng lẩm bẩm “keo kiệt” thoảng qua rồi bị tiếng đàn át đi.

Hòa Vân Sinh thấy Hòa Yến trở về bình an vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Tỷ không sao chứ? Còn đám Vương Cửu Quý đâu?” Cậu hỏi, mắt dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Vương Cửu Quý.

“Ta đã dùng tình cảm lay động, dùng đạo lý thuyết phục. Sau đó bọn họ nhận ra sai lầm mà rút lui, còn hứa sẽ đến xin lỗi. Về sau sẽ không dám làm chuyện như thế nữa.” Hòa Yến điềm tĩnh đáp. “Đừng để ý đến bọn họ, tiếp tục bán bánh thôi.”

Hòa Vân Sinh nhìn nàng, đầy nghi hoặc.

Nếu Vương Cửu Quý thật sự nói lý lẽ như vậy thì đã chẳng còn gọi là Vương Cửu Quý nữa. Nhưng Hòa Yến không có vẻ muốn nói gì thêm, mà nàng cũng không bị thương. Hòa Vân Sinh, dù sao cũng là một thiếu niên, rất nhanh liền gạt việc này ra sau đầu.

Buổi tối, sau khi dùng cơm xong, Hòa Vân Sinh đang định về phòng ngủ thì bị Hòa Yến giữ lại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đệ có bộ quần áo nào sạch không?” Hòa Yến hỏi.

Hòa Vân Sinh ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

“Ta muốn xem quần áo của đệ có chỗ nào cần vá lại không. Buổi tối ta sẽ vá giúp.” Hòa Yến nói, giọng bình thản.

Vẻ mặt của Hòa Vân Sinh như sắp nứt ra.

Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có lần nào Hòa Yến bảo muốn vá quần áo cho cậu. Trong khoảnh khắc, thiếu niên cảm thấy một sự xúc động kỳ lạ dâng trào. Tuy nhiên, cậu vẫn dè dặt hỏi: “Tỷ… có từng đụng qua kim chỉ chưa?”

Hòa Vân Sinh nhớ rõ, từ trước đến giờ, Hòa Yến chưa từng tự làm nữ công, tất cả đều do Thanh Mai làm.

“Đệ xem thường ta à? Đương nhiên là ta đã làm rồi.” Dù chưa từng, Hòa Yến vẫn bình thản đáp.

Nàng đẩy cậu: “Mau lấy quần áo lại đây, cái gì cần vá thì mang hết ra.”

Hòa Vân Sinh ngoan ngoãn mang một đống quần áo đến, Hòa Yến ôm tất cả vào phòng. Cậu chần chừ đứng ngoài cửa: “Hay để Thanh Mai làm đi?”

“Thanh Mai làm sao hiểu đệ bằng ta? Đệ mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Hòa Yến nói rồi đuổi thiếu niên về phòng.

Sau khi Hòa Vân Sinh đã trở về, Hòa Yến cẩn thận lựa một bộ trường sam màu hạt dẻ trong đống quần áo. Tay áo bó sát, vải đã bạc màu. Có lẽ Hòa Tuy đã dồn hết tiền cho con gái, nên Hòa Vân Sinh chỉ có vài bộ quần áo thô sơ, chỉ mỗi bộ trường sam này xem như còn tạm được, dù màu đã phai.

Cũng may, vóc dáng của nàng và Hòa Vân Sinh không quá chênh lệch, bộ trường sam mặc lên người cũng coi như vừa vặn. Hòa Yến quấn tóc thành búi như nam tử, bẻ một nhánh cây ngoài cửa để cố định. Sau đó, nàng bôi một lớp màu đen làm da sạm đi, vẽ mày đậm hơn. Nhìn vào gương, nàng không khác gì một thiếu niên lang.

Đời trước, nàng đã quen việc cải trang nam tử, không ai phát hiện điều gì khác lạ. Đời này, việc này cũng không gây khó khăn gì. Duy chỉ có điều, nàng vốn muốn giả dạng thành một phiên phiên công tử phong nhã, nhưng với quần áo này, nàng chỉ giống một thiếu gia gia cảnh sa sút. Dẫu vậy, cũng tạm ổn.

Hòa Yến đi đi lại lại vài bước trong phòng, thấy không có gì sơ hở, liền mở cửa, nhẹ nhàng trèo qua tường, thoăn thoắt ra ngoài.

Thời gian này, kinh thành không cấm đi lại ban đêm, là lúc phố phường phồn hoa nhất. Hòa Yến dạo bước dưới ánh đèn lồng rực rỡ, âm thanh đàn ca vọng ra từ những thuyền hoa neo bên bờ hồ. Hai bên đường, những người bán hàng rong rao hàng lớn tiếng, không khí nhộn nhịp, cảnh xuân ngập tràn, một đêm thịnh thế phồn vinh.

Đã nhiều năm rồi nàng chưa được ra ngoài dạo chơi như thế này. Từ lúc Hòa Như Phi trở lại Hòa gia, từ khi nàng gả vào Hứa gia, và đặc biệt là sau khi nàng mù, những thứ phồn hoa, náo nhiệt này dường như đã rời xa nàng.

Nhưng tối nay, theo làn gió đêm thổi tới từ bờ hồ, nàng cảm nhận được sự tự do đã quay trở lại.

Thoát khỏi sự trói buộc của Hòa gia, nàng bắt đầu lại từ đầu. Trong lòng, Hòa Yến không khỏi cảm kích trời xanh.

Không xa Túy Ngọc Lâu, bên ngoài Minh Quán, các cô nương kiều diễm đang tươi cười chiêu đãi khách nhân.

Đây không phải là chốn Tần lâu Sở quán, mà là sòng bạc lớn nhất, nổi danh nhất kinh thành — Nhạc Thông Trang.

Hòa Yến dừng chân trước cửa Nhạc Thông Trang.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 8
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...