Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 75

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ầm ầm!

Bầu trời truyền đến một tiếng sấm nổ vang, trời vốn âm u đã bắt đầu nổi sấm chớp. Theo tiếng sấm ầm ầm, hạt mưa dày đặc phô thiên cái địa đổ xuống. Trời mưa, hơn nữa là mưa to mang theo những cục băng nhỏ.

Ở phía dưới bầu trời u ám, một nam tử toàn thân dính đầy vết máu đang nằm ngửa mặt trên bùn đất, mặc cho nước mưa và băng đá đập vào nó cơ thể tựa như không hề có cảm giác.

truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Những viên băng đá to nhỏ đập vào nó trên người không một chút đau đớn, ngược lại khi nước mưa và vụn băng đập vào người nó, rất nhanh bị làm cho bốc hơi, xung quanh thân thể nó đã được bao bọc bởi một tầng hơi nước màu trắng, hiện ra thập phần quỷ dị!

Đột nhiên, ngón tay của người này khẽ nhúc nhích.

"Ầm!" Không trung vang lên tiếng sấm nổ long trời.

Cũng vào lúc này, một đôi mắt bỗng nhiên mở ra, hai đạo hàn quang chợt lóe lên trong trời đất âm u.

***********

-Phương chủ công trở về rồi! Phương chủ công trở về rồi!

Khi Phương Tử Vũ vừa mới xuất hiện ở Đông Hải thành, quân dân khắp thành lập tức nhốn nháo cả lên, có rất nhiều dân chúng tự giác đứng dạt sang hai bên để lộ ra một con đường, nhưng thỉnh thoảng lại chen về phía trước để được nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết này.

"Cộp, cộp, cộp…." Một đầu ngựa phi nhanh qua con đường mà mọi người để lộ ra, chỉ trong nháy mắt công phu, dường như mỗi một người đều nhìn thấy rõ ràng tư thế oai hùng của người ngồi trên lưng ngựa.

Mặc dù người đó toàn thân là máu, trên cả khuôn mặt càng là vết máu đã đông lại thành cục, đầu tóc tán loạn. Chỉ có điều, tất cả những điều này đều không ảnh hưởng gì đến vẻ mặt lãnh ngạo của kẻ đó, một đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn thẳng về phía trước, không ngừng vung roi ngựa trong tay vội vàng chạy đi.

Đầu ngựa này đi qua tựa như một cơn gió, mời vừa nghe được tiếng vó ngựa, thì đã nhìn thấy tuấn mã chở người bay vút qua.

Theo sát sau ngựa, một đội binh sĩ ăn mặc chỉnh tề rầm rập chạy nhanh theo. Đội quân này chính là Thiết Huyết kỵ vừa mới được lập lại không lâu, đương nhiên, trước mắt ở trong thế lực của Từ Ngạo Thiên, có thể có kỷ luật như vậy cũng chỉ có Thiết Huyết kỵ, đội quân được tuyển chọn một cách nghiêm khắc nhất.

Thiết Huyết kỵ vội vàng chạy qua, dẫm lên bụi đất đầy trời.

Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần:- Người vừa rồi là Phương Tử Vũ sao?

-Trẻ tuổi quá, tuổi còn trẻ mà đã làm thủ lĩnh của chúng ta rồi….

-Thật nghĩ không ra, tuổi còn trẻ như vậy mà một mình diệt sát vài vạn đại quân của Từ Viên Lãng….

-Đội ngũ chạy theo sau Phương Tử Vũ chính là Thiết Huyết kỵ mới tuyển chọn ra sao?

-Đúng vậy, đó đều là mục tiêu của chúng ta, tôi cũng lập chí muốn trở thành Thiết Huyết kỵ…..

……

Vào lúc mọi người còn đang bàn tán thì Phương Tử Vũ đã phi vào trong phủ.

"Rầm!" Một cánh cửa lớn cũng được xem như là dầy bị người một cước đá bay, cánh cửa còn chưa đổ xuống thì thân ảnh của Phương Tử Vũ đã xuyên qua cửa mà vào.

Ánh mắt của nó đầu tiên rơi xuống khuôn mặt của Từ Ngạo Thiên đang nằm ở trên giường, lúc này khuôn mặt của Từ Ngạo Thiên đã tái nhợt không còn sức sống, lồng ngực cũng đã không còn nhấp nhô lên xuống.

Phương Tử Vũ trong lòng quặn thắt lại, hít thở dồn dập vài hơi, ánh mắt từ từ chuyển sang lão đạo sĩ đang đứng cạnh đó.

Đối với việc xông vào của Phương Tử Vũ, lão đạo sĩ lặng thinh, chỉ là sắc mặt bi thống nhìn nó lắc đầu.

Phương Tử Vũ đột nhiên lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt kinh hãi dựa vào bức tường, không biết từ khi nào trong mắt đã ẩn ẩn có nước mắt trào ra.

Lão đạo sĩ trầm tư một hồi rồi mới đem ánh mắt nhìn về phía ba lão giả khoảng năm mươi tuổi, mặc áo đạo sĩ màu vàng đang ngồi bên cạnh lão. Nguyên lai ba lão giả này sớm đã ngồi cùng trong phòng này với lão đạo sĩ, chỉ là Phương Tử Vũ nhất thời nóng vội, không chú ý đến sự tồn tại của bọn họ mà thôi.

Lão giả áo vàng ngồi ở chính giữa thấp giọng nói:

-Đã muộn hơn nửa cái canh giờ, chúng tôi cũng không biết còn được nữa hay không.

Lão đạo sĩ gật đầu, nhỏ giọng nói:

-Hay là, cứ thử xem sao?

Ba vị lão giả áo vàng nhỏ giọng thương lượng một trận, sau đó lão giảo ở giữa mới gật đầu nói:

-Có thể thử một chút.

Lão đạo sĩ vội vàng hướng Phương Tử Vũ hỏi:

-Đồ vật đó lấy được không?

Phương Tử Vũ không phải là kẻ ngốc, mặc dù lúc này trong lòng rối loạn nhưng vẫn còn có thể nghe hiểu được đối thoại giữa hai người bọn họ, nghe được Từ Ngạo Thiên còn có thể cứu, nó vội vàng vung tay lên, trong tay bỗng hiện ra một cái hộp vuông nhỏ, đem cái hộp đó đưa cho lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ vô cùng cẩn thận tiếp nhận lấy cái hộp vuông, nhẹ nhàng mở nắp hộp, ngay lập tức một cỗ khí tức rét lạnh từ trong hộp gỗ điên cuồng lao ra, trong thoáng chốc, trong căn phòng đã bị một cỗ khí tức cực âm hàn bao phủ.

Lão đạo sĩ đưa hai đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng từ trong hộp gỗ lấy ra một vật giống như ngọc thạch gần như trong suốt, cũng mở miệng của Từ Ngạo Thiên ra đem viên ngọc thạch đó đặt vào trong miệng nó.

Ba vị lão giả mặc áo vàng đưa mắt nhìn nhau gật đầu một cái, bắt đầu phân công vội vàng làm việc.

Một vị lão giả cởi bỏ y phục của Từ Ngạo Thiên, dùng chu sa vẽ lên người nó một cái đồ án hình thù kỳ quái, trong đồ án còn có các ký tự kỳ quái được vẽ vặn vẹo méo mó. Một vị lão giả khác lấy tốc độ nhanh nhất ở bốn phía trong căn phòng dán rất nhiều hoàng sắc phù chỉ(lá bùa màu vàng), những phù chỉ này giống nhau đều có một đám đồ án và ký tự kỳ quái. Còn lão giả vốn ngồi ở giữa lại lấy ra một thanh đao nhỏ, cắt vỡ thất mạch trên thân thể của Từ Ngạo Thiên, đợi hai người khác đều làm xong xuôi, ta người lấy Từ Ngạo Thiên làm trung tâm vây thành một vòng tròn ngồi xuống, trong miệng lẩm bẩm niệm chú.

Lợi dụng thời gian này, lão đạo sĩ đã đem Phương Tử Vũ kéo sang một bên, thấp giọng nói:

-Ba người này là Mao Sơn đạo phái trưởng lão, vì tụ hồn cho Từ tiểu tử không phải Mao Sơn quỷ đạo thuật là không được. Ài, đáng tiếc ngươi về chẩm mất ba canh giờ, không biết còn có cơ hội hay không đây.

Phương Tử Vũ yên lặng lắng nghe, im lặng không lên tiếng, chỉ là hai tay nắm chặt, móng tay đều đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay.

Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn nó, lắc đầu lại hỏi:

-Ngươi làm thế nào lấy được Băng Tinh Ngọc Phách? Theo như ta được biết, cho dù đích thân ta đến tận cửa, Ngọc Hàn cung cũng không nhất định sẽ đưa Băng tinh ngọc phách cho ta.

Phương Tử Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại:

-Ca ta còn cứu được hay không?

Lão đạo sĩ lắc đầu nói:

-Không biết được, hi vọng Từ tiểu tử người hiền trời phù hộ đi.

-Không phải là lão tính quẻ rất chính xác sao? Tại sao không tính cho huynh ấy một quẻ?

Lão đạo sĩ cười khổ nói:

-Ngươi thật xem ta là thần tiên sao? Năng lực của ta chỉ có thể gieo quẻ tính số cho những người còn dương khí, đối với những người không còn dương khí, cho dù ta liều mạng hao tổn hết tu vi toàn thân cũng tính không ra.

Ngừng lại một lát, lão đạo sĩ lại hỏi:

-Ngươi còn chưa trả lời ta, khối Băng tinh ngọc phách này rốt cuộc làm sao có được? Còn nữa, tại sao ngươi lại thảm hại như vậy?

Phương Tử Vũ thờ ơ liếc mắt nhìn lão, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ một lòng lo lắng cho Từ Ngạo Thiên đang nằm ở giữa pháp trận.

Lão đạo sĩ quan sát Phương Tử Vũ từ trên xuống dưới, thấy nó thần sắc bình thường, tinh thần ổn định, hơn nữa tu vi dường như tăng lên không ít, chỉ là một thân máu đen lộ ra vẻ thảm hại không chịu nổi. Bất giác hàng lông mày nhíu chặt, nhìn bộ dạng này của Phương Tử Vũ chắc chắn là trải qua một trường đại chiến với một ai đó, chẳng lẽ……

Lão đạo sĩ lắc đầu, thở dài một tiếng, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đi, nếu không, quan hệ giữa Ngọc Hư cung và Ngọc Hàn cung có thể…..

Đúng lúc lão đạo sĩ đang suy nghĩ mông lung, trong phòng đột nhiên phát sinh dị biến……

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 75
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...