Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 104

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tựa như được tắm táp trong ánh mặt trời ấm áp, lại giống như dạo chơi trong thiên địa mênh mông, Từ Ngạo Thiên lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái, thật hi vọng cả đời này được ở lại nơi này không muốn tỉnh lại. Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một bóng người, điều này kinh động không phải là nhỏ, chẳng lẽ trong lúc mơ mơ màng màng hắn đã đoạt đi vật mà Phương Tử Vũ muốn? Vậy Phương Tử Vũ phải làm sao bây giờ?

Đã không còn loại vui mừng khi bắt đầu có được tiên khí, buồn rầu, hối hận trào lên trong lòng. Thần thức của Từ Ngạo Thiên chậm rãi lui ra ngoài, ôm đầu buồn bực.

Một bàn tay dịu dàng đặt lên bả vai hắn, không cần nhìn cũng biết là Lăng Nguyệt. Không hổ là người đã đi theo Từ Ngạo Thiên mười năm, Lăng Nguyệt dường như biết được hắn đang buồn bực chuyện gì, một giọng nói cũng dịu dàng như vậy an ủi nói:

- Huynh ấy sẽ không trách huynh đâu, nếu không đã không chữa thương cho huynh, còn mang huynh trở về nữa.

Từ Ngạo Thiên đau khổ nói:

- Đệ ấy không trách ta, nhưng ta tự trách bản thân mình, ta lại đi tranh đoạt đồ vật với đệ ấy.

Lăng Nguyệt dịu dàng nói:

- Nếu không thì cứ coi như do huynh tạm thời bảo quản vậy, sau này gặp lại, sẽ đem trả cho huynh ấy là được rồi.

Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:

- Không thể nào, tiên khí một khi nhận chủ, trừ khi chủ nhân chết đi, nếu không được nó đồng ý ai cũng không thể lấy đi.

- Vậy thì chứng tỏ đây là ý trời, ý trời muốn để cho huynh có được kiện tiên khí này, huynh ấy chắc chắn sẽ không cùng huynh so đo. Dùng câu nói của huynh ấy, khụ khụ......- Lăng Nguyệt ho khan hai tiếng, cố ý làm giả giọng điệu của Phương Tử Vũ, nói: - Tiên khí sao, đệ vơ tay một phát là được một đống lớn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, huynh chỉ cần lấy đi là được rồi.

Giọng nói quái dị không âm không dương của Lăng Nguyệt làm cho mọi người trong phòng cười nghiêng ngả, Từ Ngạo Thiên cũng phải bật cười, không khí khác lạ tức khắc giảm đi rất nhiều.

Kim Mê vừa bực mình vừa buồn cười, nói:

- Huynh ấy sẽ không nói như vậy đâu, huynh ấy nhiều lắm cũng chỉ nói"Không có gì, tặng cho huynh." hoặc là nói"Đệ có tiên khí rồi, kiện này vốn là giúp huynh chuẩn bị." loại lời ngắn gọn vậy thôi.

Mọi người lại cười to một trận, Kim Mê dường như cũng biết bọn họ đang cười điều gì, khuôn mặt lập tức đỏ hồng.

Bách Kiếp cười nói:

- Xem ra, ngươi thậm chí còn hiểu rõ đồ đệ của ta hơn một kẻ làm sư phụ như ta đây.

Kim Mê lúng túng nói:

- Không phải vậy đâu, chỉ là con.... con......

- Được rồi, được rồi. - Bách Độ giúp Kim Mê giải vây, hòa giải nói: - Chúng ta lưu lại đã lâu như vậy rồi, bây giờ Ngạo Thiên đã tỉnh, mọi người liền chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát, nếu không thật sự sẽ không đến kịp.

Mọi người đều gật đầu, Bách Độ lại nói:

- Về chuyện của Tử Vũ, mọi người đừng ai nói ra ngoài. Ngạo Thiên, con cũng chỉ nói bản thân luyện công quá vội, luyện lạc chân khí mới phải nằm trên giường nửa tháng.

Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:

Bạn đang đọc chuyện tại

TruyenFull.vn

- Đã biết, sư thúc.

Bách Kiếp gật đầu nói:

- Bây giờ biết được tiểu tử này binh an vô sự, trong lòng ta cũng yên tâm hơn, hiện tại cũng nên toàn lực chuẩn bị cho luận võ đại hội lần này.

Bách Linh cười mắng:

- Hóa ra, trước đây người còn không toàn tâm toàn ý?

Bách Kiếp cười nói:

- Đệ sở dĩ muốn đi chuyến này, nguyên nhân còn không phải giống với sư huynh sao.

Bách Độ lắc lắc đầu, từ khi đoán được Phương Tử Vũ còn sống, hai lão già này suốt ngày trêu chọc lẫn nhau, có điều là tâm tình của bản thân nàng cũng tốt hơn rất nhiều. Dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Từ Ngạo Thiên:

- Đúng rồi, Ngạo Thiên, đoạn thời gian hôn mê này, hoàng thượng của chúng ta thực là nóng vội muốn hỏng mất, ngự y của cung đình liên tục không ngừng được phái đến. Một lát nữa con nên phái người mang tin trở về cho hắn, nếu không hắn sẽ không yên lòng.

Từ Ngạo Thiên cười nói:

- Hắn đương nhiên phải nóng vội rồi, nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, kẻ đáng bị hoài nghi nhất chính là hắn. Thử nghĩ xem, hắn vì ngôi vị hoàng đế mà có thể phát động Huyền Vũ môn binh biến, hiện tại trong triều đình còn có một bộ phận là tâm phúc của con, vì củng cố địa vị, trái tim độc ác của người này thật sự có thể phái người tới giết con cũng không chừng.

Lăng Nguyệt biến sắc nói:

- Hắn sẽ không thật sự làm như vậy chứ?

Từ Ngạo Thiên cười nói:

- Sẽ không, nếu không ta đã không chọn hắn làm hoàng đế. Trước tiên không nói tính cách của người này sẽ không làm như vậy, nếu hắn thật sự làm như vậy chứng tỏ hắn thập phần ngu ngốc, Đại Đường vương triều huy hoàng lập tức sẽ tan rã.

Kim Mê rõ ràng không hiểu việc triều chính, tò mò hỏi:- Vì sao?

Từ Ngạo Thiên giải thích, nói:

- Phương nam là ta tặng cho hắn, từ một phương diện nào đó mà nói, ta còn là ân nhân của Đại Đường, nếu ta chết đi, ngoại trừ những kẻ tâm phúc nhất bên người hắn ra, những người còn lại đều sẽ ly tâm, càng không nói đến đám thủ hạ cũ của ta.

Lăng Nguyệt vội hô lên:

- Chẳng trách được hắn nóng ruột như vậy, huynh mau đi làm sáng tỏ giúp hắn đi, nếu không có thể dẫn đến đại loạn mất.

Từ Ngạo Thiên cười nói:

- Không có gì, chỉ cần ta đi ra ngoài lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, trường phong ba này lập tức ngưng lại thôi. Lại nói, hoàng thượng bên kia cũng không cần chúng ta phải lo lắng, nếu ngay cả một điểm thủ đoạn hắn cũng không dùng, căn bản là ngồi không được vị trí như ngày hôm nay.

Bách Kiếp gật đầu nói:

- Nhưng ngươi vẫn nên mau chóng dẹp yên chuyện này đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có kẻ lợi dụng thổi phồng chuyện này lên, vậy thì thời kỳ thái bình vừa mới xuất hiện liền xong rồi, dân chúng lại phải rơi vào trong chiến hỏa.

Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:

- Vâng, sư bá, con lập tức đến huyện phủ, để cho Tri huyện lập tức phái người đi thông báo cho hoàng thượng.

Lăng Nguyệt nói:

- Huynh mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi một chút trước đã, cũng không vội trong nhất thời nửa khắc.

Từ Ngạo Thiên cười nói:

-Không cần, ta đã không việc gì nữa.

Nói xong lập tức từ trên giường nhảy xuống, đi thẳng ra ngoài. Thiết Huyết vệ vẫn luân lưu thủ ở ngoài cửa trong nửa tháng thời gian Từ Ngạo Thiên hôn mê, lúc này nhìn thấy Từ Ngạo Thiên khỏe mạnh xuất hiện, giữa họ đương nhiên là không tránh được một phen cười nói vui vẻ.

Tri huyện sau khi nhìn thấy Từ Ngạo Thiên thì vô cùng vui vẻ, biết rằng cái mũ quan trên đầu mình coi như là được bảo vệ, nếu Từ Ngạo Thiên thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói là mũ quan của hắn, ngay cả cái đầu của hắn sợ rằng cũng sẽ không được đảm bảo. Tức thì không suy nghĩ nhiều, lập tức sai người phi ngựa mang thư chạy về kinh thành.

Mấy ngày sau, Đường Thái Tông Lý Thế Dân mặt mày khổ não đang ngồi trên long ỷ, sau khi thu được tấu chương của Tri huyện lập tức từ trên long ỷ nhảy dựng lên, sai người khẩn cấp triệu tập tất cả văn võ bá quan lập tức lên điện, đồng thời trong lòng chửi lớn:"Tên khốn này, đang yên đang lành đi luyện công làm gì, đi lạc chân khí cái gì chứ, thiếu chút nữa bị hắn hại chết rồi."

Một hồi phong ba vô hình cứ như vậy mà ngừng lại, những kẻ có âm mưu muốn nhân việc này đả kích Đường vương triều, còn chưa trồi lên mặt nước thì đã bị chép ép trở về, bởi vì người đời đều nhìn thấy, nam nhân vật chính nọ, Từ Ngạo Thiên dẫn theo hơn ba trăm người trùng trùng điệp điệp một đường đi thẳng về phía Đông Hải, ánh mắt của quần chúng rất sáng, bọn họ chỉ tin tưởng vào sự thực mà bản thân nhìn thấy.

Cho nên một trận phong ba lật đổ Đại Đường triều, đến trong vô hình, đi cũng trong vô hình, mà những kẻ có âm mưu vùi đầu trong nửa tháng khổ tâm tính toán xếp đặt âm mưu cũng tức giận trong vô hình.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 104
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...