Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trò Chơi Tận Thế

Chương 75

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời của Lâm Việt khiến Osawa Emi thoáng hoảng hốt.

Tuy vì bất đồng ngôn ngữ mà cô ta không hiểu anh đang nói gì, thế nhưng từ biểu cảm trên gương mặt, cô ta cũng có thể phỏng đoán được ý tứ của anh.

Hình như là… Lâm Việt đã phát hiện ra mình đang theo dõi anh rồi?

Lâm Việt liếc Phong Mặc bên cạnh: “Phiên dịch cho cô ta.”

Phong Mặc mỉm cười, dịch lời của anh sang tiếng Nhật: “Osawa Emi, anh ấy muốn gặp cô.”

Thanh âm của Phong Mặc rất ôn hòa, Osawa Emi nhìn khuôn mặt hắn… Tuy hắn còn tuấn tú hơn Lâm Việt, nhưng cô ta lại không hề xao động chút nào.

Ánh mắt cô ta vẫn chỉ tập trung vào Lâm Việt, ngay cả tiếng nói dịu dàng của Phong Mặc cũng bị cô ta tưởng tượng thành chất giọng trầm thấp lành lạnh của anh, tự huyễn tưởng rằng chính anh đang nói chuyện cùng mình.

Trên màn hình, Phong Mặc vẫn ngẩng đầu nhìn vào hư không. Đợi mãi mà không thấy Osawa Emi trả lời, hắn lại hỏi: “Cái vòng này không dùng để nói chuyện được hả? Thế thì thế này, nếu cô đồng ý gặp mặt trao đổi thì tạm tắt chế độ theo dõi đi rồi 10 giây sau bật lại.”

Osawa Emi khổ não thở dài. Tuy từ trí nhớ của thân thể có thể thấy Yulia và Lâm Việt không phải người yêu, hơn nữa hai người chưa từng nảy sinh bất kỳ tình cảm mờ ám nào, thế nhưng cô ta vẫn sợ anh sẽ ra tay báo thù. Với dị năng hiện tại của cô ta, muốn bảo vệ mình quả thực quá khó.

Có điều nghĩ tới huyết thống “mị ma” kế thừa từ Yulia, đôi mắt cô ta bỗng nhiên bừng sáng.

Đây chẳng phải… chính là một cơ hội tốt sao?

Osawa Emi do dự một chút, quyết định làm theo lời Phong Mặc. Cô ta tạm thời ngừng giám sát, thầm đếm đến mười rồi lại mở ra.

Lâm Việt dường như lập tức nhận ra mình đã bị theo dõi trở lại, anh nghiêm túc nói một câu bên tai Phong Mặc, để hắn dịch sang tiếng Nhật: “Để cô khỏi lo lắng, anh ấy muốn bí mật gặp cô, chỉ hai người thôi, không dẫn theo đồng bọn khác.”

Osawa Emi chăm chú nhìn Lâm Việt trong màn hình, chỉ thấy anh khoác lên mình một chiếc áo khoác nâu sẫm, đơn độc rời khỏi quán rượu nhỏ.

Quả nhiên không có bất kỳ ai theo sau Lâm Việt. Anh cẩn thận di chuyển qua những con hẻm trong thành phố, men theo vách tường tránh đám người quạ trên không, trèo qua cửa vào những căn nhà xung quanh, trốn tầm mắt người mèo xuất hiện cuối phố, nằm trong vũng bùn giả làm xác chết lừa một đội người luân hồi đang săn thú biến dị…

Trong mắt Osawa Emi, phong thái của Lâm Việt khi hành động một mình khiến cô ta càng thêm mê muội. Dù phải ẩn nấp nhưng anh vẫn không hề chậm chạp, mỗi cử động đều dứt khoát mạnh mẽ, thấy biến vẫn không đổi sắc mặt, tuyệt không làm điều thừa cũng không chút do dự.

Osawa Emi sa đọa ngắm nhìn bóng dáng cao lớn lãng tử, không cách nào tự kiềm chế bản thân được nữa.

Hơn nửa giờ sau, Lâm Việt rốt cuộc tới biên giới thành phố, bước vào một tiệm cà phê nho nhỏ. Anh chọn một vị trí kín đáo, ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu lấy ra vài món đồ từ nhẫn không gian.

Bếp cồn cỡ nhỏ, cốc chịu nhiệt, bật lửa, nước, một hộp cà phê hòa tan.

Lâm Việt châm lửa đốt bếp cồn, đổ nước vào cốc chịu nhiệt đun lên. Chuẩn bị xong xuôi, anh đẩy một chiếc cốc tới vị trí đối diện, mắt vẫn không rời ánh lửa bập bùng, nói một câu tiếng Anh: “Đến đây đi.”

Nghe tiếng gọi của Lâm Việt, Osawa Emi chỉ thấy trái tim như chững lại nửa nhịp.

Cô ta chần chờ trong khoảnh khắc, cuối cùng vẫn quyết định gặp anh.

Ngón tay nhẹ ấn nút định vị trên chiếc vòng, lặng lẽ đi tới quán cà phê nơi Lâm Việt đang đợi.

Ba mươi phút sau, Osawa Emi đã ngồi đối diện Lâm Việt.

Cô ta đã bỏ lớp ngụy trang, trở lại với gương mặt thật của mình, trên gương mặt mỹ miều điểm xuyết nụ cười e lệ. Nhẹ nhàng hất mái tóc dài, cô ta ngước đôi mắt đẹp sóng sánh tình yêu, âm thầm kích hoạt năng lực “mê hoặc”.

Lâm Việt đẩy cốc cà phê đã pha tới trước mặt Osawa Emi, ngẩng đầu nhìn cô ta.

Khuôn mặt rõ ràng xinh đẹp hơn trước một chút, anh biết đó là bởi cô ta lén dùng năng lực của Yulia.

Nghĩ vậy, tâm trạng anh có chút âm u.

Anh vốn có vóc dáng cao lớn, hiện giờ lại ngồi thẳng sống lưng, cảm giác chính trực vô thức mạnh mẽ tràn ra tứ phía khiến Osawa Emi chỉ cảm thấy như bị tảng đá vô hình đè nặng đến khó chịu.

Cô ta vẫn luôn tự cho rằng mình mạnh mẽ không ai bì kịp, là một cô gái hoàn hảo không chút khuyết điểm. Thế nhưng chẳng biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy Lâm Việt cô ta sẽ hoang mang bối rối, tựa như một thiếu nữ ngây thơ non nớt không biết phải làm sao.

Osawa Emi bưng tách cà phê Lâm Việt pha cho mình, dùng tiếng Anh sứt sẹo hỏi: “Anh muốn hỏi gì?”

Lâm Việt chỉ sử dụng những từ tiếng Anh đơn giản nhất, cố gắng giao tiếp với cô ta: “Lần trước, cô nói yêu tôi, tại sao?”

Osawa Emi ngạc nhiên. Cô ta không ngờ câu hỏi đầu tiên của anh lại không hề liên quan đến cái chết của Yulia mà là lý do mình yêu anh, không nhịn được âm thầm mừng rỡ.

Suy nghĩ một chút, cô ta thành thực nói ra một từ đơn…

“Lương thiện.”

Nghe câu trả lời này, Lâm Việt không hề phản ứng, vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng.

Anh không tin cô ta thích mình vì “lương thiện”, hơn nữa anh cũng không nhớ mình đã từng làm gì “lương thiện” cả.

Ánh mắt mỗi khi cô ta nhìn anh… Quá chuyên chú, quá mê muội, quá điên rồ mà cũng thật phù phiếm, tựa như xuyên thấu qua linh hồn anh, đọng lại trong một góc tối nào đó chỉ có cô ta biết.

Lâm Việt cảm thấy, nếu không phải anh mà là một người đàn ông khác trả lại chuỗi vòng tay cho cô ta trong căn phòng kia, có lẽ cô ta cũng sẽ nháy mắt rơi vào lưới tình với người đó mà thôi.

Thay vì tình yêu sét đánh, chẳng bằng nên gọi đó là một kiểu phụ thuộc tâm lý, một cách gửi gắm niềm tin đầy bệnh hoạn. Đáng sợ hơn nữa, Osawa Emi lại có thể can đảm đến vậy, chỉ bằng chút tình cảm không thể giải thích này mà dám một mình tới điểm hẹn.

Quả nhiên Phong Mặc đoán không sai, cô ta thực sự sẽ không hại anh.

Lâm Việt gật nhẹ đầu, lấy một cuốn sổ và cây bút từ trong nhẫn không gian, vạch vài nét sơ sài trên mặt giấy.

Ngôn ngữ khác biệt, muốn giao tiếp chỉ có thể dùng cách này. Anh vẽ hình một chiếc vòng tay, sau đó vẽ một dấu “X” thật to trên đó, ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Osawa Emi suy nghĩ một chút liền hiểu anh muốn mình gỡ vòng tay ra. Cô ta cười lắc đầu, tháo chiếc vòng trên cổ tay đặt xuống, lại ra hiệu ý bảo anh cũng có thể làm vậy.

Lâm Việt nửa tin nửa ngờ, cẩn thận mở chốt vòng tay, gỡ nó ra đặt trên bàn.

Sau khi tháo chiếc vòng, anh vẫn nhìn chằm chằm nó không rời, lo lắng sẽ có chuyện đột ngột xảy ra, thế nhưng chiếc vòng vẫn chỉ im lìm nằm đó, quả thật không gây ra bất kỳ nguy hiểm nào. Xem ra Tống Kim Dân làm ra thứ này cũng chỉ vì mục đích giám sát hành động và lời nói của người đeo mà thôi, không có âm mưu độc ác gì khác.

Nếu đã vậy… anh rốt cuộc có thể yên tâm.

Lâm Việt nhìn về một góc khuất trong phòng. Phong Mặc chậm rãi bước ra từ bóng tối, ung dung ngồi xuống bên cạnh Lâm Việt, bưng tách cà phê của anh lên nhấp một ngụm.

Sự xuất hiện của Phong Mặc không hề khiến Osawa Emi ngạc nhiên, thậm chí cô ta còn nở nụ cười rạng rỡ, lịch sự cúi đầu chào hắn: “Anh Phong Mặc, chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi còn đang lo nếu anh không ra thì tôi và Lâm Việt chẳng lẽ cứ phải vẽ hình để nói chuyện hay sao? Thế thì mệt lắm.”

Phong Mặc cũng cười đáp: “Ngay cả vấn đề giao tiếp cũng không xử lý được mà cô còn đến làm gì?”

Osawa Emi dịu dàng nhìn Lâm Việt: “Tôi nghĩ chuyện bất đồng ngôn ngữ cũng không khó giải quyết. Anh Phong Mặc, tôi biết anh muốn gì, nhược điểm của Tống Kim Dân phải không? Vừa khéo lúc trước Yulia quả thật có tìm được một nhược điểm của hắn ta, mà tôi cũng nhận được phần ký ức ấy. Chúng ta trao đổi nhé!”

Phong Mặc hứng thú: “Trao đổi gì?”

Khi đối mặt với Phong Mặc, vẻ si tình ngập tràn trong đôi mắt Osawa Emi hoàn toàn biến mất. Cô ta bình thản nói: “Xin nhận tôi vào đội ngũ của các anh, bảo vệ tôi. Tôi tình nguyện nói cho các anh tất cả những gì mình biết, nếu như những thông tin đó vô ích thì các anh cứ giết tôi cũng được. Ngoài ra tôi còn có một yêu cầu cực kỳ quan trọng nữa… Trong nhóm các anh có một cô gái trẻ đúng không, tôi mong cô ta rời đội, không phải cô bé tóc bạc, là người còn lại ấy.”

Phong Mặc nghe xong liền mỉm cười gật đầu. Hắn quay sang Lâm Việt, dùng tiếng Bàn Cổ nói: “Tôi vừa nói chuyện với Osawa Emi một chút, cô ta đúng là người tốt, chúng ta cần đồng đội mới như vậy. Vả lại tôi thấy Chung Linh trong đội mình hình như chẳng có ích gì, thay cô nhóc đó bằng Osawa Emi cũng được, anh thấy sao? Anh có đồng ý không?”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Việt chính là… Chuyện này không bình thường!

Nhưng anh không mảy may biểu hiện chút thái độ nghi ngờ nào. Phong Mặc rất thích phong cách hành động khác người, lần này hẳn cũng có nguyên nhân gì đó.

Chỉ là… Hiện giờ anh không muốn phối hợp.

Lâm Việt lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi lại nghĩ khác cậu đấy. Sao tôi cứ cảm thấy người thừa thãi nhất trong đội ngũ chúng ta chính là cậu nhỉ?”

Lâm Việt phải nói như vậy, bởi anh đã chú ý tới ánh mắt của Phong Mặc.

Ánh mắt hắn rất kỳ lạ, thoạt trông như có một tầng sương mù mỏng manh mơ hồ che kín đôi đồng tử.

Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ: Phong Mặc có lẽ đã trúng đòn tấn công bằng huyết thống “mị ma” của Osawa Emi rồi!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 163: – Đại kết cục
Chương 164

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 75
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...