Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổ Trọng Án

Chương 57

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tô Hồng là một cô gái vô cùng hấp dẫn, sự hấp dẫn của cô xuất phát từ khí chất bất đồng với người khác, không giống với đại đa số con gái Triển Chiêu từng gặp qua. Dĩ nhiên, sau khi Tô Hồng tự giới thiệu bản thân rồi, Triển Chiêu cũng đã hiểu ra, sự bất đồng này rốt cuộc xuất phát từ đâu. Tô Hồng là nữ cảnh sát, hơn nữa còn là vị nữ duy nhất từ trước đến nay của Tổ trọng án, chỉ từ một điểm này thôi, là biết cô ấy nhất định có nơi nào xuất chúng vô cùng.

Tô Hồng là một cô gái vô cùng hấp dẫn, sự hấp dẫn của cô xuất phát từ khí chất bất đồng với người khác, không giống với đại đa số con gái Triển Chiêu từng gặp qua. Dĩ nhiên, sau khi Tô Hồng tự giới thiệu bản thân rồi, Triển Chiêu cũng đã hiểu ra, sự bất đồng này rốt cuộc xuất phát từ đâu. Tô Hồng là nữ cảnh sát, hơn nữa còn là vị nữ duy nhất từ trước đến nay của Tổ trọng án, chỉ từ một điểm này thôi, là biết cô ấy nhất định có nơi nào xuất chúng vô cùng.

Triển Chiêu vô cùng tò mò về Tô Hồng. Dĩ nhiên, thứ khiến cậu cảm thấy hứng thú nhất chính là quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường với cô ta, sau đó, là lý do Bao Chửng để cô gia nhập Tổ trọng án. Rõ ràng, cái vế sau, Bạch Ngọc Đường cũng rất tò mò. Chưa kể, quan hệ giữa anh với Tô Hồng đương nhiên thân hơn một chút so với Triển Chiêu, mặc dù thái độ của hai người họ có chút kì lạ, nhưng nó cũng không ngăn cản được Bạch Ngọc Đường thẳng thẳn bày tỏ nghi ngờ của anh ta.

“Sao cô lại gia nhập Tổ trọng án? Tôi nhớ lúc cô rời tổ đặc cảnh về nhà, cũng ba năm không gặp, cô làm sao lại —“ Bạch Ngọc Đường còn chưa nói hết, nhưng anh biết Tô Hồng nghe hiểu anh nói cái gì.

Khuôn mặt Tô Hồng hiện ra vẻ hoài niệm, chăm chăn nhìn bộ dạng quan tâm của Bạch Ngọc Đường, không nhịn được cười, “Thế nào, làm chiến hữu như trước, không lẽ cậu không hoan nghênh tôi tham gia tổ chức hiện tại của cậu sao?”

Bạch Ngọc Đường sững sờ, lời nói của Tô Hồng chứa quá nhiều kỉ niệm, cũng chứa quá nhiều cảm xúc, một loại thời gian không gian khiến Bạch Ngọc Đường không khỏi cảm thấy cảm động. Anh nhìn chăm chú vào ánh mắt xinh đẹp của Tô Hồng, trịnh trọng gật đầu, “Sao có thể? Có cô tới, là niềm vinh hạnh của Tổ trọng án.” (nghe như thiệp mời đám cưới nhỉ…)

Nụ cười trên mặt Tô Hồng càng sâu hơn, nhìn lại càng đẹp, cô ấy là loại con gái cười lên rất hợp, nhưng Triển Chiêu lại cảm thấy, cô có vẻ đã lâu rồi không cười lên.

“Mấy lời này nói riêng với nhau còn được, chứ ngàn vạn lần không được để Bao đội trưởng nghe à nha.” Tô Hồng mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển cũng giữ bí mật giùm bọn tôi nhé.”

“Á, được, không thành vấn đề!” Triển Chiêu vội vàng đáp ứng, sau đó ngây ngốc cười, “Có điều cảnh sát Tô cũng đừng gọi tôi là Tiến sĩ Triển, gọi tôi Triển Chiêu được rồi.”

“Vậy cậu cũng không cần gọi cảnh sát Tô nữa, trực tiếp gọi Tô Hồng đi.” Tô Hồng cười khẽ, sau đó lấy ra một xấp tài liệu thật dày ở túi bên hông, đưa cho Triển Chiêu, “Đây là mấy thứ hôm qua đội trưởng Bao nhờ tôi tra, anh ta xem xong rồi, phần này là của cậu.”

“Ừm, cám ơn.”  Triển Chiêu nhận lấy tài liệu Tô Hồng đưa tới, lập tức vùi đầu vào đọc, tưởng như một vị tiểu tiến sĩ còn đang mơ mơ màng màng đó lập tức trở thành một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, thông minh.

Tô Hồng ngây người, nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường. Người sau bất đắc dĩ xoa tay, thấp giọng nhìn Tô Hồng cười nói, “Tôi đã quen rồi, cô tốt nhất cũng nên nhanh chóng quen đi.”

“Phải không?” Tô Hồng thật lâu nhìn Triển Chiêu đang vùi đầu đọc tài liệu, sau đó thiêu mi, liếc Bạch Ngọc Đường, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tiều tụy của anh, nhẹ nói, “Ba năm không gặp, cậu hình như già đi không ít.”

“Già?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, theo bản năng sờ sờ cái cằm nhám cào của bản thân, miệng câu lên một nụ cười khổ, “Để cô chê cười, thật không dám giấu diếm, tôi gần đây mất ngủ suốt.”

“Là vì mấy vụ đánh bom này sao?” Thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu, Tô Hồng nhíu mày, “Xem chừng cậu vẫn chưa thoát ra được.”

Mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra vẻ ngưng trọng, anh híp mắt nhìn đống tàn tích phía trước, nặng nề nói, “Yên tâm, còn chưa bắt được tên khốn kiếp này, tôi còn chưa sụp đổ.”

Tô Hồng cười, “Cậu nói vậy tôi cũng yên tâm.”

“Hửm?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Tô Hồng cười nói, “Câu này thật giống “Địa ngục bất không, thệ bất thành Phật*”, chẳng qua chỉ là một nguyện vọng đẹp đẽ. Chúng ta đều biết lũ khốn bắt mãi không xong.” (*地狱不空,誓不成佛 Ý muốn nói địa ngục chưa trống không, tôi thề không thành Phật – đây là câu nguyện của Địa tạng vương Bồ tát cũng có bản ghi là Vị Không)

Lời của Tô Hồng làm Bạch Ngọc Đường cười to một trận, “Tô Hồng, cô vẫn cứ là tính tình như thế, vừa nhìn thấy cô đã làm tôi nhớ lại những ngày đầu chúng ta làm việc với nhau. Tin chắc rằng, có cô vào Tổ trọng án rồi, ngày nào cũng sẽ thú vị hơn!”

“Như nhau như nhau,” Tô Hồng cũng cười, “Thấy cậu còn thoải mái chạy nhảy trong giới cảnh sát này, thật không uổng công tôi tái xuất giang hồ một phen.”

Chiến hữu ngày xưa cùng nhìn nhau mỉm cười, một bên là Triển Chiêu đang im lặng xem xét tài liệu, căn bản cũng không có nghe được gì. Mà ngay lúc này, bên cạnh ba người đột nhiên vang lên một âm thanh thứ 4, một giọng nữ vội vàng lại vô cùng êm tai, đột nhiên xen vào giữa cuộc nói chuyện của Bạch Ngọc Đường với Tô Hồng.

“Cảnh sát Bạch!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cái giọng này, anh thật sự có ấn tượng quá sâu, bởi lẽ mỗi lần nghe được nó, trong đầu anh lập tức sẽ nhảy ra hai chữ: “Phiền phức!”

“Phóng viên Bàng.” Bạch Ngọc Đường nghe tiếng nhìn qua, quả nhiên phát hiện ra vị nữ phóng viên chuyên nghiệp đó.

“Cảnh sát Bạch, tôi phỏng vấn anh được không?” Bàng Tiểu Điệp mỉm cười, làm như không nhìn thấy chân mày đang nhăn tít lại của Bạch Ngọc Đường.

“Không được.” Bạch Ngọc Đường cũng không cù nhây, rất quả quyết từ chối.

“Không cần từ chối người ta như vậy chứ.” Sau khi trải qua một khoảng thời gian theo dõi sít sao, Bàng Tiểu Điệp xem như cũng nắm rõ một phần tính khí của Bạch Ngọc Đường, lập tức đáp ứng yêu cầu của cô thì không còn là Bạch Ngọc Đường nữa rồi. Nụ cười trên mặt không đổi, ngược lại còn tiến thêm hai bước, dịu dàng nói, “Anh cũng biết, nhờ báo cáo lần trước của tôi mà Tổ trọng án cũng được lợi ít nhiều. Các anh thuận lợi phá được án, tôi cũng bị biên tập chửi không ít đâu. Xét cho cùng tôi vì các anh mà chịu oan ức, cảnh sát Bạch, anh cũng châm chước cho tôi một chút, tiệt lộ một chút tin tức với tôi đi. Anh yên tâm, tôi đảm bảo chỉ viết những chuyện có thể, tuyệt đối không tiết lộ dù chỉ một chút tin tức gây bất lợi cho việc phá án!”

Lời nói của Bàng Tiểu Điệp làm sắc mặt Bạch Ngọc Đường có chút thoải mái, anh nhìn sơ đối phương một cái, lại thấy biểu lộ hết sức thành khẩn trên khuôn mặt được trang điểm khéo léo kia. Bạch Ngọc Đường miễn cưỡng cười, nhưng vẫn quả quyết từ chối như cũ, “Vụ án còn đang trong quá trình thẩm lý, nhân viên tham gia phá án đều không thể nhận phỏng vấn được. Thật xin lỗi phóng viên Bàng. Có đều nếu anh cô cũng là thành viên Tổ trọng án, tôi nghĩ cô cũng hiểu rất rõ kỷ luật của bọn tôi đi.”

“Đúng, vì tôi rất rõ kỷ luật của các anh nên tôi mới có thể tới tìm anh nha.” Bàng Tiểu Điệp cười híp mắt chăm chăm nhìn vào ánh mắt Bạch Ngọc Đường, “Theo tôi biết, lần này anh không có tham gia vào công tác điều tra của Tổ trọng án. Vì thế, kỷ luật đối với anh mà nói, đâu thể dùng được, không phải sao? Anh hoàn toàn có thể nhận phỏng vấn của tôi mà.”

“Ai nói tôi không tham gia công tác điều tra?”  Bạch Ngọc Đường trong lòng lo lắng, giọng nói cũng có chút không tốt.

Vẻ mặt Bàng Tiểu Điệp có chút không ngờ, nói thật, lúc nghe được tin này từ miệng Bàng Thống, cô hơi không tin. Cho nên khi Bạch Ngọc Đường hỏi lại, cô cũng không chắc lắm. Vậy mà lúc cô đang do dự, Tô Hồng im lặng nãy giờ lại mở miệng.

“Vị tiểu thư phóng viên này, tin tức của cô không sai, Bạch Ngọc Đường đúng là không tham gia công tác điều tra.”

“Tô Hồng!” Phát hiện ánh mắt lóe sáng trong chớp mắt của Bàng Tiểu Điệp, Bạch Ngọc Đường chán nản, thấp giọng quát một tiếng.

Tô Hồng cũng không để ý đến Bạch Ngọc Đường, tiếp tục nói chuyện với Bàng Tiểu Điệp.

“Cô cứ hẹn phỏng vấn cậu ta, chuyện phỏng vấn chỉ cần cậu ta đồng ý, toàn bộ Tổ trọng án bọn tôi đều không có ý kiến chi cả.”

“Tô Hồng! Cô đừng gây chuyện!” Bạch Ngọc Đường hiện giờ đã hoàn toàn bế tắc, anh phát hiện hai cô gái trước mắt đã nhìn nhau mỉm cười, lại cảm thấy như mình vừa bị Tô Hồng bán cho Bàng Tiểu Điệp vậy. Con gái thật là loại sinh vật đáng sợ, anh không nhớ hai người này trước kia có quen biết à nha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy!

Dưới tình thế cấp bách, Bạch Ngọc Đường không nhìn được đưa tay len lén chọt cánh tay Triển Chiêu. Không sai, anh đang cầu trợ giúp, vô cùng mất thể diện tìm sự giúp đỡ từ người đàn ông duy nhất đang ở đây. (chú ko phải đàn ông à? =[]= )

Triển Chiêu đang đọc tài liệu bị Bạch Ngọc Đường quấy, đầu hơi ngẩng lên, có chút không vui lẩm bẩm, “Chờ chút, cho tôi thêm hai phút.”

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không có hai phút cho cậu, anh cảm thấy chỉ cần mình ở lại chỗ này thêm 1 phút, sẽ bị con nhỏ phiền phức kia tóm đi phỏng vấn cho xem, chuyện này anh cũng không có hứng thú. Vì thế, Bạch Ngọc Đường linh cơ nhất động, đột ngột kéo tay Triển Chiêu một phát.

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo một cái thiếu chút không đứng vững, mém nữa té lộn nhào. Cậu không vui trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của người sau, không khỏi ngẩn người.

“Anh làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường khẽ cười khổ, thấp giọng nói, “Cái gì cũng đừng hỏi, đi theo tôi!”

“A?” Triển Chiêu sửng sốt, “Theo anh, đi đâu?”  (khách sạn=)]]]]]]]])

Bạch Ngọc Đường liếc Bàng Tiểu Điệp, rồi lại liếc qua Tô Hồng đang rất hả hê, khóe miệng chợt cong lên, nhìn Triển Chiêu nói, “Tìm nơi yên tĩnh, nghe cậu giải thích cho tôi xem rối loạn nhân cách giả dối là gì.”

Dứt lời, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía xe đang đậu bên đường, đặt Triển Chiêu vào trong xe trước, sau đó mình cũng nhanh chóng chui vào theo.

Nhìn Bạch Ngọc Đường khởi động xe chạy vút đi, Bàng Tiểu Điệp phản ứng chập cả nửa nhịp kì quái nhìn Tô Hồng, không nhịn được hỏi, “Sao cảnh sát Bạch lại chạy, hơn nữa, anh ta còn kéo theo… Ế? Người anh ta kéo đi nhìn quen quen, hình như lần trước cậu ta cũng hùa theo Bạch Ngọc Đường lừa tôi tới. Cậu ta gọi Triển Chiêu thì phải, là sinh viên tiến sĩ tâm lý. Tôi đã sớm muốn tìm người biết chuyện điều tra cậu ấy, cảnh sát Tô, Triển Chiêu này cũng là người của Tổ trọng án các cô sao?”

Tô Hồng đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường lái xe chạy trốn, nụ cười trên mặt cũng thu lại. Nghe Bàng Tiểu Điệp hỏi, Tô Hồng cũng nhìn cô, dùng giọng nói lạnh băng theo thói quen nói, “Cậu ta không phải thành viên Tổ trọng án.”

“Phải không? Nhưng theo tôi biết, mấy vụ Tổ trọng án đảm nhận gần đây đều có cậu ấy tham gia, không lẽ là chuyên gia các cô mời đến giúp đỡ. Nhìn qua cũng không giống nha, quá trẻ, mà cảnh sát Bạch dường như rất tốt với cậu ấy, thật không giống bình thường.”

“Thật ra thì…” Đôi lông mày thanh mảnh của Tô Hồng cũng cau lại một đường, miệng hiện ra một nụ cười nhạt, “Tôi cũng tò mò giống hệt cô.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81: . Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (13)
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 125: . Vụ án 8 – Ngạc mộng tái lâm (1)
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 57
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...