Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổ Trọng Án

Chương 105

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hôm qua ai đòi xem cơ bắp chú? Đây cho xem nhé =]]]] (Minh họa lạc đề)

Triển Chiêu không để ý đến giọng điệu cay cú của Bạch Ngọc Đường, tiêu sái xoay người, vừa bước về phía cửa chính vừa nói, “Xe tôi tới rồi, anh ngoan ngoãn nằm nhà dưỡng thương cho tốt, không cho phép chạy lung tung nha.”

“Triển Chiêu, em phải mang tôi đi —-“ Bạch Ngọc Đường trơ mắt nhìn Triển Chiêu khoát tay từ chối, sau đó chậm rãi biến mất khỏi cửa, chỉ có thể buồn bực ngã phịch vào ghế salon, khổ sở rên rỉ.

Sau khi ăn sáng xong, Triển Chiêu lại một lần nữa lấy lý do Bạch Ngọc Đường cần tĩnh dưỡng từ chối anh, kiên quyết không cho phép anh ta cùng mình đi siêu thị mua đồ. Bạch Ngọc Đường vô cùng buồn bực nhìn Triển Chiêu thật lâu, nhưng Triển Chiêu bất di bất dịch. Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường đành phải giở chiêu sát thủ — Triển Chiêu không biết lái xe, nơi này ở ngoại ô, xin hỏi tiến sĩ Triển em làm cách nào để mua đồ nhé, đi được đi thử a?

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, một xíu cũng không có bị chiêu sát thủ của Bạch Ngọc Đường hù dọa, cậu quơ lại quơ chiếc điện thoại tân tiến nhất đang cầm trong tay, cười nói, “Cảnh sát Bạch, anh không biết gần đây chương trình gọi taxi rất thông dụng sao? Chỉ cần tôi chịu bỏ thêm tiền, sẽ có rất nhiều bác tài nguyện ý chịu tới tận nhà anh đón tôi đi mua đồ ăn đó.”

Biểu lộ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Bạch Ngọc Đường đã chứng minh rằng anh thực sự không biết chuyện chương trình này, Triển Chiêu mỉm cười, nheo mắt, không chút lưu tình tiếp tục nói, “Không ngờ cảnh sát Bạch cũng có lúc lạc hậu nha.”

Bạch Ngọc Đường hung hăng trợn mắt nhìn Triển Chiêu, cắn răng nghiến lợi nói, “Nếu không phải tên khốn Hàn Long kia đập di động của tôi, tôi lại có thể lạc hậu hơn em chắc?”

Triển Chiêu không để ý đến giọng điệu cay cú của Bạch Ngọc Đường, tiêu sái xoay người, vừa bước về phía cửa chính vừa nói, “Xe tôi tới rồi, anh ngoan ngoãn nằm nhà dưỡng thương cho tốt, không cho phép chạy lung tung nha.”

“Triển Chiêu, em phải mang tôi đi —-“ Bạch Ngọc Đường trơ mắt nhìn Triển Chiêu khoát tay từ chối, sau đó chậm rãi biến mất khỏi cửa, chỉ có thể buồn bực ngã phịch vào ghế salon, khổ sở rên rỉ.

Triển Chiêu nghe được tiếng sói tru của anh, bất đắc dĩ cười, cũng có chút đau lòng. Dù sao từ lúc nằm viện tới nay, thời gian anh ta bị cưỡng chế nghỉ ngơi đã hơn một tháng. Mặc dù gần đây giấc của anh ta rất tốt, nhưng Triển Chiêu cũng biết, để một người bẩm sinh hiếu động như Bạch Ngọc Đường vùi ở nhà ngủ cả ngày, bảo đảm sẽ khiến anh ta vô cùng khó chịu. Bất quá cho dù ổng có khó chịu hơn nữa, Triển Chiêu cũng chỉ có thể đồng tình, chứ nhất định không thỏa hiệp. Hiện tại việc cậu muốn làm chính là giám sát bắt Bạch Ngọc Đường dưỡng thương tốt nhanh lên chút, sau đó mới có thể cho phép anh ta vui vẻ nhảy ra ngoài tiếp tục gieo họa.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu bước nhanh hơn, quyết định đi sớm về sớm.

Tài xế Taxi vô cùng có trách nhiệm đón Triển Chiêu đến một khu siêu thị cỡ lớn ở gần biệt thự nhất, Triển Chiêu xuống xe, sau khi vào siêu thị bắt đầu đẩy xe mua đi trực tiếp đến quầy đồ ăn tươi. Thật ra nhìn tài nấu nướng của Triển Chiêu cũng sẽ biết được cậu căn bản không biết lựa đồ, mà tài nấu nướng siêu phàm Bạch Ngọc Đường lại bị Triển Chiêu ném ở nhà không mang tới, cũng có nghĩa, sau khi Triển Chiêu tới được quầy đồ tươi rồi,  nhìn hằng hà sa số các loại hải sản cùng thịt, chợt bối rối.

Hỏng bét, sao lại quên mất không bảo Bạch Ngọc Đường ghi cho mình một danh sách chứ? Nhưng đã tới rồi, không thể tay không mà về. Bảo mình gọi điện về nhà hỏi Bạch Ngọc Đường thì cảm thấy hơi mất mặt. Triển Chiêu khó khăn đứng trước quần, tính toán không biết nên mua thịt về hầm hay mua cá về nấu canh đây, bởi vì trừ hai món này ra, những món khác cậu thực sự không biết làm.

Nghĩ ngợi một lúc lâu, Triển Chiêu chợt nhớ ra mình đã muốn tốc chiến tốc thắng mà, cho nên dứt khoát cầm lên một khối thịt bò trông khá tươi bỏ vào xe đấy. Sau đó, cậu lại tính cầm thêm một con cá gì đấy không biết tên nhưng nhìn qua có vẻ chắc thịt, trong lòng tính toán xem như mình không làm, cứ mang về đưa cho Bạch Ngọc Đường anh ta sẽ tự hiểu. Thời đại này không biết làm không phải còn có thể lên net tra cách làm mà, hai người sống sờ sờ vậy còn không xử nổi một con cá sao?

Nghĩ thế, Triển Chiêu thản nhiên cầm con cá kia, sau đó cầm thêm chút sườn lợn với xương bò, chuẩn bị đi về nấu canh cho Bạch Ngọc Đường. Mua thịt xong rồi, Triển Chiêu nghĩ mua thêm chút rau, rồi hãy về đi. Ngay lúc cậu xoay người định rời khỏi quầy đồ tươi, chợt có một thanh âm kêu cậu lại.

“Vị tiên sinh kia….”

Triển Chiêu không chắc người đó đang gọi mình, bất quá cậu vẫn đứng lại, quay người nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Đối phương phát hiện Triển Chiêu quay đầu. trên mặt lập tức nở ra nụ cười đầy hòa khí. Người này nhìn qua không tới 30, thân hình cao lớn, khôi ngô, da ngăm đen, mắt không to nhưng rất có thần, mũi thẳng tắp, đường môi kiên nghị, tạo hình ngũ quan rất có chiều sâu, là loại người vô cùng hiếm thấy trong số người Trung Quốc. Triển Chiêu đoán người này có lẽ lẫn chút huyết thống dị tộc, kết hợp với vóc dáng khôi ngô của hắn, có lẽ cậu đoán không sai đi, người đó hẳn là một soái ca lai rồi.

Triển Chiêu nói cũng không quá, ngoại hình người này có thể nói là đẹp, nhưng lại không giống với nét tinh xảo của Bạch Ngọc Đường, diện mạo người trước mắt thuộc loại hình nam tính thô tháo. Mà trên khóe miệng hắn còn có vết sẹo nhàn nhát, từ màu sắc sẹo có thể suy ra, nó đã có từ nhiều năm trước. Nếu không phải hiện tại người này đang đứng dối diện nhìn Triển Chiêu mỉm cười, Triển Chiêu nhất định sẽ cảm thấy bộ dáng anh ta có chút hung tợn. Bất quá vị soái ca xa lạ còn đang mỉm cười với cậu đây, theo phép lịch sự, Triển Chiêu cũng cong khóe miệng.

“Anh đang gọi tôi sao?”

“Phải.” Nam nhân bước lên trước, đưa mắt nhìn mấy món Triển Chiêu mua bỏ trong xe, cười nói, “Tôi thấy cậu mua cá mú, định nấu canh à?”

Triển Chiêu sửng sốt, cẩn thận quan sát con cá trong giỏ xe, sau đó mờ mịt lắc đầu.

“Không phải?”

“À, không.” Triển Chiêu ngượng ngùng gãi ót, ngơ ngác cười, “Nói thật, anh không nói tôi cũng không để ý rằng con này là cá mú. Thật ra tôi không biết làm cá, tôi định mua về cho người nhà, để anh ấy chỉ tôi cách.”

“Vậy sao.” Nam nhân gật gật đàu, “Hèn gì cậu chọn con cá này.”

“Con cá này thế nào, có vấn đề gì không?” Triển Chiêu nghe được lời anh ta có ẩn ý, vội hỏi.

Người nọ cười đáp, “Cá này đã không còn tươi nữa, tôi đề nghị cậu tốt nhất đừng mua.”

“Vậy a?” Triển Chiêu giật mình cầm lên hộp đóng gói trong giỏ xe, tỉ mì nhìn qua nhìn lại, vẫn không nhìn ra con cá này có chỗ nào không tươi.

Nam nhân tiếp tục cười nói, “Thông thường mấy loại cá mú này đặt lên bán quá một ngày đã không còn tươi nữa, con này nhìn qua chắc cũng để quá ba ngày rồi. Cá mú là đặc sản miền Nam, mà thành phố D của chúng ta lại ở miền Bắc, tốc độ vận chuyển như thế không xem là chậm nhưng cẩn thận một chút, thì không ăn vẫn tốt hơn.”

Nghe người kia rất hợp lý, Triển Chiêu học hỏi gật đầu, nghe lời, lập tức bỏ con cá về chỗ cũ. Sau đó, Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, lập tức cười nói với người kia,

“Tiên sinh, nếu anh biết nhiều như vậy, có thể giúp tôi chọn cá không?”

“Dĩ nhiên là được, không biết cậu muốn nấu gì?”

“Ừm…” Triển Chiêu nghĩ, “Nấu gì cũng được, thanh đạm một chút là tốt nhất.”

“Vậy thì hấp hoặc nấu canh đi, như vậy cần chọn cá tươi nhất.” Người kia nói xong liền giúp Triển Chiêu chọn hai con không thua gì con cá mú khi nãy, bỏ vào giỏ xe của cậu.

“Thật sự rất cảm ơn anh.”

“Có gì đâu, nhấc tay chi lao thôi mà.” Người đàn ông nhiệt tình cười híp mắt nhìn Triển Chiêu một cái, như vô tình hỏi, “Tuần nào tôi cũng tới đây mấy lần, nhưng trước giờ đều không thấy qua cậu, cậu mới dọn tới sao?”

Triển Chiêu hơi ngẩn người, nghĩ thầm, mình cũng không tính là dọn tới đâu ha, cho nên cười lắc đầu, “Tôi chỉ tới thăm bằng hữu.”

“À, hèn gì.” Nam nhân cười, “Tôi họ Lý, gọi Lý Tùng Đào.”

“Triển Chiêu.”

Hai người bắt tay nhau, Lý Tùng Đào cũng nói cho Triển Chiêu biết rõ thân phận mình, hắn tự xưng là bếp trưởng của khách sạn gần đây. Khạch san kia Triển Chiêu cũng đã nghe qua, nhưng tới giờ cũng chưa có ghé, nhưng nghe thấy Lý Tùng Đào là đầu bếp chuyên nghiệp, cậu tự nhiên càng thêm tin phục tài chọn nguyên liệu của hắn. Triển Chiêu cũng tự giới thiệu mình, bất quá cậu chỉ nói mình là giáo viên,  cũng không nói chuyện mình đang học tiến sĩ cùng tâm lý.

Có Lý Tùng Đào hướng dẫn, Triển Chiêu nhanh chóng mua hết đồ ăn, sau đó Lý Tùng Đào cho Triển Chiêu một tấm danh thiếp, nói cậu nếu có cơ hội thì tới khách sạn thưởng thức tay nghề của mình. Triển Chiêu rất vui nhận lấy, nhưng không cho Lý Tùng Đào số di động của cậu.

Triển Chiêu mua đồ ăn xong, lại đúng lúc Lý Tùng Đào không còn gì định mua nữa, hai người cùng ra quầy tính tiền. Nhưng đột nhiên, ngay lúc Triển Chiêu trả tiền xong rồi đang chuẩn bị rời khỏi siêu thị, thì một trận còi báo động dồn dập vang lên phá vỡ yên lặng trong siêu thị!

“Chuyện gì vậy? Báo động ở đâu?!” Lý Tùng Đào kinh ngạc hỏi.

Triển Chiêu chưa kịp đáp đã nghe rất nhiều người khản giọng gào lên.

“Cháy!”

“Bắt lửa rồi!”

“Mau chạy a!”

“Mau cứu hỏa!”

“Gọi điện cho 119! Cháy rồi, có cháy rồi!”

Cháy!? Trong lòng Triển Chiêu chợt dâng lên một loại sợ hãi khác thường, hình ảnh hỗn độn  sau đợt hỏa hoạn trong tivi đêm qua lại chui vào óc Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường từng nói, thành phố D thường không xảy ra hỏa hoạn, nhưng tại sao chưa đầy một ngày, lại xảy ra nhiều hỏa hoạn đến vậy?

Tối qua là trường học, hôm nay là siêu thị. Hỏa hoạn đêm qua cũng không tạo ra thương vong, nhưng còn hôm nay thì sao?

Những suy nghĩ này chỉ dùng một đoạn thời gian rất ngắn, lúc Triển Chiêu nghe thấy cháy đã lập tức hô lớn, “Tất cả mọi người nhanh chóng ra ngoài! Đi bằng lối thoát hiểm, không được dùng thang máy với thang cuốn! Cởi hết áo khoác ra, khi thấy khói dày thì nhớ bịt miệng lại, đi sát biên! Cơ thể giữ tư thế cúi thấp!”

Siêu thị này được dựng lên ở tầng hầm của một khu thương mại, nếu muốn ra ngoài bắt buộc phải dùng thang bộ ở lối thoát hiểm hoặc thang máy. Bây giờ thang máy không thể dùng, chỉ có thể đi thang bộ. Nhưng tình hình khẩn cấp, rất nhiều khách hàng vẫn cố gắng lao về phía thang máy gần nhất.

Triển Chiêu thấy tình hình không ổn, vội lao tới cản mấy người họ lại không cho đi. Có người có thể cố giữ tỉnh táo, sau khi Triển Chiêu nhanh chóng giải thích lý do rồi, sẽ nghe theo chỉ dẫn chạy về phía lối thoát hiểm bên kia. Đáng tiếc vẫn còn lại một số người mất tỉnh táo còn đang nằng nặc đòi dùng thang máy, Triển Chiêu khuyên nhủ một hồi cũng vô ích, đành phải dùng võ lực.

Cũng may người như vậy không nhiều lắm, thân thủ lẫn thể lực của cậu cũng đủ chống đỡ qua, dưới sự cố gắng của cậu, tất cả mọi người đã nhận ra thang máy đúng thật không nên dùng. Nhưng lôi lôi kéo kéo một hồi, thời gian chạy trốn tốt nhất cũng bỏ lỡ, lúc Triển Chiêu chạy tới lối thoát hiểm, gần như chỉ còn lại mấy người cuối cùng.

“Triển Chiêu, cậu không sao chứ?” Thật không ngờ, Lý Tùng Đào nãy giờ vẫn luôn đi sát bên cạnh Triển Chiêu.

Nghe hắn gọi mình, Triển Chiêu quay đầu về phía hắn gật đầu một cái, vội vã nói, “Anh đi theo tôi, đừng hoảng loạn.”

Lý Tùng Đào lại cười, “Yên tâm, gan tôi lớn lắm.”

Vừa nói, hắn đã giở lên cánh tay hữu lực, quơ mấy cái đã tách được đám người, tạo một con đường khá rộng rãi cho Triển Chiêu, cười nói, “Còn là cậu theo tôi đi.”

Triển Chiêu ngẩn người, ai mà ngờ cái tên tự xưng đầu bếp này còn có thân thủ tốt vậy. Nhưng cậu cũng không nghe lệnh đi theo đường đó, mà lớn tiếng gọi mọi người nhanh chóng thoát ra. Thấy phản ứng của Triển Chiêu, Lý Tùng Đào hơi bất ngờ, nhưng hắn chẳng qua chỉ chần chờ một chút, sau đó cũng ở lại bên Triển Chiêu phụ giúp những người khác thoát thân, không nói thêm gì nữa.

Thoát ra không quá thuận lợi, nhưng cũng may, lửa này hình như không lớn, chỗ bốc cháy cách xa lối thoát hiểm nhiều, suốt quãng đường, Triển Chiêu chỉ bị đám đông hoảng loạn đạp vài cái, bị khỏi sắc hai cái, mặc dù bị huân tới mức khiến cậu như muốn nôn ra, nhưng cũng hữu kinh vô hiểm trốn thoát khỏi tầng hầm.

Những người sống sót sau cơn hoạn nạn chạy tới cửa siêu thị, rốt cục đã thấy người khói mù mịt cả trời, rất nhiều người chợt sợ run lên. Người hiểu biết về kết cấu đang giải thích cho người khác nơi đang tỏa ra đám khói dày dặc kia, mà chỗ đó lại rất gần thang máy. Có thể tưởng tượng được, nếu vừa rồi có người mạo hiểm lao vào thang máy, lại bị kẹt bên trong, còn không phải trở thành gà nướng lu a?

Rất nhiều người hướng ánh mắt cảm kích về phía Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu căn bản không cảm nhận được. Cậu làm mặt nghiêm trọng nhìn tòa nhà đang tỏa khói cuồn cuộn, trong lòng lại vang lên câu nói của Bạch Ngọc Đường, Thành phố D, không thường xảy ra hỏa hoạn.

Không phải hỏa hoạn, chẳng lẽ có người làm?

Phóng hỏa liên hoàn, đây quả thật là chuyện phiền phức.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81: . Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (13)
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 125: . Vụ án 8 – Ngạc mộng tái lâm (1)
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 105
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...