Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 160

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edited by Bà Còm in Wattpad

Triệu thị khóc suốt đoạn đường, không biết sau này nên làm gì mới tốt. Niếp Niếp ngồi trên người Triệu thị, mở to đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Triệu thị đang khóc nức nở. Thấy đứa ngoại tôn nữ này, nước mắt Triệu thị lại trào ra: "Con cứ thế mà rời khỏi Nguyên gia, sau này muốn trở về rất khó khăn. Cuộc sống của nữ nhân là phụ thuộc vào phu gia, làm sao mà không chịu qua ủy khuất? Nhưng dễ dàng rời đi như vậy, sau này hai mẫu nhi của con phải sống thế nào bây giờ?"

Tiết Tú cả người ủ rũ dựa vào vách xe, nhìn chằm chằm vào màn xe đang bay phất phới. Tiết Thần nói với Triệu thị: "Hôm nay là con đem Tú tỷ nhi ra, con thấy trước tiên nên để Tú tỷ nhi theo con trở về, chuyện này chưa chắc đã không có chuyển cơ."

Triệu thị nghe Tiết Thần nói xong lại thở dài: "Ai nha, từ trước ta vẫn thấy Thần tỷ nhi con ổn trọng hơn so với Tú tỷ nhi, nhưng hôm nay sao lại hồ đồ như vậy? Con tranh luận với Nguyên phu nhân chính là đẩy Tú tỷ nhi vào hố lửa. Nếu từ nay về sau Nguyên phu nhân không cho Tú tỷ nhi vào cửa thì phải làm sao bây giờ?"

Tiết Thần lại nhìn thoáng qua Tiết Tú, chỉ thấy Tiết Tú đột nhiên ngồi thẳng thân mình nói với Triệu thị: "Nương đừng trách Thần tỷ nhi, muội ấy đều vì tốt cho con."

Triệu thị nghe Tiết Tú nói như vậy, đối với nữ nhi này thật không biết nói gì hơn, ôm Niếp Niếp ngây thơ trong trắng lại òa khóc. Tiết Tú xoa xoa trán, suy yếu nói với Triệu thị: "Nương, mấy ngày nay con gởi Niếp Niếp cho nương, con muốn đi đến chỗ Thần tỷ nhi ở vài ngày."

Triệu thị tuy rằng oán trách nữ nhi đem sự tình làm cho hỏng bét, nhưng cũng biết nàng khó chịu trong lòng. Từ nhỏ cảm tình của hai tỷ muội rất tốt, có Thần tỷ nhi ở bên người nàng khai đạo thì có lẽ sẽ không khổ sở như vậy, liền gật đầu: "Con đi đi, Niếp Niếp ta sẽ chăm sóc thật tốt."

Tiết Tú xoa xoa gò má phúng phính của Niếp Niếp nói: "Niếp Niếp nè, hai ngày nay mẫu thân muốn đi đến ở với tiểu di, con ở với ngoại tổ mẫu được không?"

Ngày thường Tiết Tú thường xuyên đưa Niếp Niếp về Tiết gia, cho nên Niếp Niếp rất quen thuộc với Triệu thị, liền nghe lời gật đầu, thanh âm non nớt cất lên: "Được ạ."

Hài nhi nho nhỏ dường như cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng, cũng không ở trong xe làm ầm ĩ. Tiết Tú nhìn nữ nhi càng muốn khóc, bất quá lại cố gắng nhịn xuống, hiện tại còn không phải lúc để khóc.

Tiết Thần thấy nàng như vậy liền biết Tú tỷ nhi nhất định có rất nhiều lời muốn nói với nàng.

Xe ngựa trước tiên đưa Tiết Thần và Tiết Tú về Quốc Công phủ, sau đó mới đưa Triệu thị Niếp Niếp về Tiết gia.

*

Edited by Bà Còm*

Tiết Thần đưa Tiết Tú vào Thương Lan uyển, an bài phòng cho khách, hai người vừa vào thì Tiết Tú liền lôi kéo Tiết Thần đi đến nội gian bắt đầu tâm sự: "Ngày ấy không biết vì sao ta lại xúc động như vậy, nếu ta có thể thương lượng với chàng một chút thì có lẽ sự tình sẽ không ầm ĩ đến nước này. Chỉ là, ta lại không hề hối hận một chút nào."

Tiết Tú chộp tay Tiết Thần nói tiếp: "Thần à, ta mang thai rồi. Một ngày sau khi ta xoá sạch thai của Sở di nương liền phát hiện, chỉ là ta không dám, cũng không muốn nói với chàng, ta sợ chàng sẽ bởi vì hài tử này mà thương hại ta, ta không cần sự thương hại như vậy."

Tiết Thần cả kinh hỏi: "Tỷ, tỷ lại có thai?"

Tiết Tú gật đầu, cả người có chút tiều tụy: "Đã hai tháng rồi, mấy ngày hôm trước ta mới biết được."

Tiết Thần từ mép giường đứng lên, nôn nóng đi dạo vài bước, sau đó mới nói với Tiết Tú: "Tại sao tỷ không nói sớm? Nếu muội sớm biết, muội sẽ không cùng Nguyên phu nhân tranh luận quyết tuyệt như vậy."

Tiết Tú lắc đầu: "Không, Thần à, ta thực cảm tạ muội! Là muội làm ta thấy rõ Nguyên gia rốt cuộc là loại người nào. Có lẽ bọn họ biết ta đã hoài thai sẽ không so đo với ta chuyện Sở di nương, chỉ là ta thật sự không muốn sự tình đi theo chiều hướng như vậy! Ta không muốn cả đời phải dựa vào sinh hạ hài tử để buộc trụ nam nhân, ta có tự tôn của ta, muội hiểu không?"

Tiết Thần không nói gì, nhìn gương mặt âu sầu của Tiết Tú, nhớ tới khi nàng còn là một thiếu nữ minh diễm động lòng người hoạt bát cởi mở đến cỡ nào, thế nhưng chỉ vì yêu Nguyên công tử người nam nhân này mà trong vòng mấy năm ngắn ngủn đã đem tuổi thanh xuân của nàng biến thành như vậy, trong lòng không khỏi xót xa.

Tiết Thần đi qua ôm Tiết Tú, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói: "Muội hiểu, cho nên mấy ngày này tỷ phải nghỉ ngơi ở chỗ muội thật tốt, không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác. Vấn đề này muội sẽ thay tỷ xử lý ổn thỏa, được không?"

Tiết Tú ôm eo Tiết Thần khóc rống lên. Nàng sở dĩ không muốn về Tiết gia chính là vì nơi đó không có một người nào thấu hiểu nàng giống như Tiết Thần, cho dù muốn khóc cũng tìm không được đối tượng để khóc lóc kể lể. Hiện tại nàng đang có nhu cầu cấp bách phải phát tiết cảm xúc rồi làm bản thân an tĩnh lại, suy nghĩ cho thật kỹ con đường sau này phải đi như thế nào.

*

Đăng tại Wattpad*

Để Tiết Tú ngủ xong, Tiết Thần mới ra khỏi phòng cho khách, kêu Khâm Phượng và Chẩm Uyên đi vào hầu hạ. Sau đó Tiết Thần đến viện Lão thái quân và viện Công chúa thuật lại cho hai vị sự tình phát sinh ở Nguyên gia -- Lão thái quân kiệt lực tán thành hành động của Tiết Tú, dựa theo lời nói của bà thì nếu chủ mẫu không thể kiên trì nguyên tắc với vấn đề của thiếp thị, như vậy nền tảng của một gia đình vĩnh viễn sẽ hỏng bét, mà Tiết Tú chỉ làm một chuyện đương gia chủ mẫu nên làm, Lão thái quân bảo Tiết Thần cứ việc lưu giữ Tiết Tú ở phủ; bên phía Công chúa thì Tiết Thần không dám nói ra chuyện Tiết Tú đã làm, chỉ nói tỷ tỷ mẫu gia của mình mâu thuẫn với phu gia thành ầm ĩ, muốn đến trong phủ ở vài ngày, Công chúa là người hiếu khách, chỉ cần không phải loại người như Thôi phu nhân thì bà đều hoan nghênh, huống chi tới ở lại là tỷ tỷ nhà tức phụ, Công chúa càng không có ý kiến.

Xin phép trưởng bối trong nhà xong, Tiết Thần trở lại Thương Lan uyển, ở thư phòng suy ngẫm trong chốc lát rồi kêu tới Nghiêm Lạc Đông, chuẩn bị nhờ ông đi điều tra Sở di nương và Sở gia. Tiết Thần cảm thấy chuyện này hàm chứa ẩn tình, năm đó Tiết Tú nói với nàng chuyện của Sở di nương là Tiết Thần liền có chút hoài nghi -- nhà Sở di nương nói như thế nào cũng là gia đình quan viên, cho dù ả ta với Nguyên Khanh là thanh mai trúc mã, vậy cũng không đủ lý do để ả ta là đích trưởng nữ mà cam tâm nhập phủ làm di nương của Nguyên Khanh. Tiết Thần ở Nguyên gia gặp qua Sở di nương hai lần, phát giác Nguyên Khanh đối với ả ta cũng không phải đặc biệt sủng ái, chỉ có thể nói như người quen biết cũ. Nếu tình cảm của hai người họ thật sâu đậm đến như vậy, làm thế nào Nguyên Khanh có thể bỏ được chịu nạp ả ta làm thiếp đây chứ?

Cho nên, chuyện này cần phải bắt tay vào điều tra trước và sau khi Sở di nương gả vào Nguyên gia thì mới có thể hiểu rõ "tiền căn hậu quả", nói không chừng còn có thể đối với việc hôm nay có điểm trợ giúp. Nếu là có thể, Tiết Thần càng nguyện ý thay Tiết Tú vãn hồi tâm của Nguyên Khanh. Lúc nãy nàng có chút xúc động, dựa vào oán khí trong lòng liền tranh cãi với Nguyên phu nhân, nhưng khi đó nàng không biết Tiết Tú đã hoài thai. Chính như Triệu thị đã nói, Tú tỷ nhi còn trẻ, nếu thật sự quật cường không chịu cùng phu gia giải hòa, vậy sau này nàng mang theo hai hài tử thì thật không có đường ra.

Bất quá, cho dù có phải quay về Nguyên gia, có một số việc cũng không thể tính ngay được! Chuyện làm chủ cho Tiết Tú nàng nhất định sẽ gánh!

Vài ngày nay Lâu Khánh Vân đều ở trong cung canh gác cho nên buổi tối cũng không trở về, Tiết Thần bèn đến ngủ với Tiết Tú. Vào buổi chiều, Tiết Thần đã mời đại phu tới xem mạch cho Tiết Tú, xác định là hỉ mạch hai tháng. Nói cách khác, Tiết Tú và Sở di nương mang thai gần như cùng với một thời gian, hai người đều mang thai hai tháng.

*

Edited by Bà Còm*

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Lạc Đông liền trở về phục mệnh, mang về tin tức làm Tiết Thần khiếp sợ.

"Sở di nương là đích trưởng nữ của Thượng thư Tả lang Sở Ấp Thành, mười sáu tuổi gả cho đích trưởng tử của Thượng Thư Lệnh làm thiếp hầu. Khi còn nhỏ Sở gia và Nguyên gia đều cư ngụ tại ngõ Miêu Nhãn, xem như hàng xóm, Nguyên công tử và Sở di nương là thanh mai trúc mã, bất quá khi Nguyên gia dọn đến phố Chu Tước thì hai nhà không còn lui tới. Chỉ là sau khi Nguyên công tử thành thân, Sở gia liền tìm trưởng bối Nguyên gia, nói là Sở di nương đối với Nguyên công tử "rễ tình đâm sâu", "không phải chàng thì không gả", cho dù là làm thiếp cũng được. Hơn nữa, lúc ấy Sở di nương còn có ý định bỏ nhà lén đi tìm Nguyên công tử. Nguyên công tử nghĩ dù sao cũng chỉ là một thiếp thị nên cũng không có gì gây trở ngại, rốt cuộc hai người khi còn nhỏ còn cùng nhau chơi đùa, có một đoạn tình cảm như vậy nên Nguyên công tử nạp Sở di nương làm thiếp. Phu nhân kêu ta đi tra những chuyện trước và sau khi Sở di nương vào cửa, ta còn có một phát hiện, đó chính là bên người Sở di nương vẫn luôn có một nam nhân khác. Năm đó nàng ta tuyên bố "không phải chàng thì không gả" rồi có ý định trốn theo cũng không phải muốn nói đến Nguyên công tử mà là hàng xóm hiện tại của Sở gia, Trương Tú Tài. Lúc Sở di nương mười lăm tuổi từng một lần muốn bỏ chạy theo tình nhân, đây cũng là từ miệng những lão nhân trong ngõ Miêu Nhãn biết được. Những việc này Sở gia vẫn luôn giấu giếm, chỉ là năm đó người biết chuyện này cũng không ít, nữ tử mà mắc phải lời đồn đãi bỏ trốn với nam nhân đều sẽ không gả quá tốt. Sở di nương sở dĩ cam tâm làm thiếp cho người ta chỉ sợ cũng có quan hệ đến chuyện này, rốt cuộc nếu nữ nhân làm di nương thì đức hạnh cũng không cần yêu cầu cao gì, nếu phải làm chính thê thì phu gia nhất định sẽ phái người đi hỏi thăm láng giềng xung quanh, đến lúc đó chuyện này sẽ giấu không được."

Tiết Thần nghe được nhíu mày: "Trương tú tài? Bọn họ chỉ là liên hệ trước khi thành hôn, sau khi Sở di nương gả vào Nguyên gia làm thiếp liền cắt đứt sao?"

Nghiêm Lạc Đông lắc đầu: "Cũng không có. Tuy rằng gặp mặt không thường xuyên nhưng cứ khoảng hai ba tháng là sẽ thấy nhau một hồi. Hai người sẽ hẹn hò ở khách điếm Phúc lai cuối con phố đại đạo của thành Bắc. Nơi đó không có khách đông, nếu muốn hỏi thăm tin tức từ tiểu nhị thì hẳn sẽ có người nhận ra Sở di nương và Trương tú tài."

Sự tình phát triển thật sự ra ngoài dự kiến của Tiết Thần, nàng không thể nào ngờ được phía sau của chuyện này còn cất giấu đại bát quát kinh thiên động địa như vậy, không khỏi hỏi Nghiêm Lạc Đông: "Trương tú tài kia bao nhiêu tuổi, hiện tại làm gì? Có gia thất chưa?"

Nghiêm Lạc Đông điều tra sự tình dĩ nhiên là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đối với loại người phu nhân rất có thể cảm thấy hứng thú này, đương nhiên ông sẽ điều tra vô cùng rõ ràng, ngữ khí cũng không hề che dấu sự hưng phấn: "Trương tú tài tên là Trương Chanh, hai mươi hai tuổi, khi còn nhỏ khảo trúng đồng sinh ở quê nhà, mười tám tuổi trúng tú tài, trong nhà cũng không có điều kiện gì, chỉ có thể nói hắn được một ít tài mỏng. Phụ thân hắn chết sớm, trong nhà chỉ có một mẫu thân, hắn chỉ lo cắm cúi học hành không muốn ra ngoài làm việc. Năm đó kế hoạch chạy trốn với Sở di nương bị người Sở gia đánh vỡ, hắn bị Sở gia giáo huấn một trận. Sau đó Sở di nương gả cho Nguyên gia làm thiếp, hắn mới cưới nữ nhi của Viên ngoại lang, năm trước sinh được một nhi tử. Nhiều năm như vậy, tiền dành dụm của Trương gia đã tiêu hao hầu như không còn, sinh hoạt đều phải dựa vào nhà mẫu gia của thê tử hắn cung cấp. Thê tử hắn đối xử với hắn rất tốt, vạn sự lấy hắn đi đầu, cho không tiền bạc cũng không oán trách. Bất quá, bởi vì Trương tú tài nhiều năm như vậy đều không đi tìm việc làm, chỉ ru rú trong nhà lo đọc sách, nhạc phụ gia coi bộ đối với hắn cũng không coi trọng."

Tiết Thần nghe xong Nghiêm Lạc Đông nói, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, gã Trương tú tài đúng là đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, thê tử trong nhà đối đãi hắn tốt như vậy, thế mà hắn còn dám nhớ thương yêu đương vụng trộm với Sở di nương, không nghĩ tới thê tử hắn ở nhà thay hắn lo liệu việc nhà đáng quý biết bao nhiêu. Loại nam nhân này cũng không biết Sở di nương thích hắn nơi nào, ngay cả Nguyên Khanh cũng không cần mà chạy ra tằng tịu với một nam nhân như vậy.

Sở gia cũng là đám người không biết điều, đã rõ khuê nữ nhà mình không sạch sẽ thì nên "kẹp chặt cái đuôi làm người", vậy mà cố tình muốn tự mình tìm đường chết, dám tập hợp người đi làm ầm ĩ ở Tây phủ Tiết gia.

Nghiêm Lạc Đông thấy khóe miệng Tiết Thần nhếch lên cười khẩy, không khỏi hỏi: "Phu nhân, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?"

Tiết Thần hừ lạnh một tiếng: "Nếu bọn họ thích làm ầm ĩ như thế, vậy thì dứt khoát khiến cho bọn họ gây chuyện thật lớn."

Nói xong câu này, Tiết Thần liền kêu Nghiêm Lạc Đông lại gần, thò người qua ở bên tai ông nói mấy câu. Nghiêm Lạc Đông liền lĩnh mệnh lui xuống.

Một hồi trò hay liền sắp mở màn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 160
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...