Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 18

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lý phủ.

Lý lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, phía dưới là nhị nhi tử Lý Lập Lâm cùng gia quyến, tam nhi tử Lý Lập Sâm, và hai hài tử của đại nhi tử Lý Lập Mộc.

"Thưa nương, chuyện lần này có tin tức gì chưa?" Lý Lập Lâm chỉnh lại vạt áo, hỏi Lý lão phu nhân

Lý lão phu nhân nhìn nhị nhi tử, khuôn mặt lão phu phân vốn hiền từ nhưng khi nghe câu hỏi, bà không khỏi tức giận: "Phụ thân ngươi, lão vô dụng ấy nói có lẽ không phải do chuyện kinh thành. Nếu là thế thì đâu dễ thất thủ như vậy. Hắn bảo ta thử tìm hiểu từ phía ngươi xem."

Lý Lập Lâm xoa mũi, coi như không nghe thấy lời mẫu thân mắng. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Cũng có khả năng này lắm, việc làm ăn của nhà ta càng lúc càng lớn, đã vậy còn nhúng tay vào nhiều lĩnh vực, không biết đắc tội với người nào rồi. Mọi người không cần lo, ta sẽ lo liệu."

Liễu Cẩm Nhu cũng gật đầu: "Cũng có thể liên quan đến nương gia của thiếp, hướng này không thể bỏ qua."

Lý Lập Lâm vỗ nhè nhẹ lên tay Liễu Cẩm Nhu: "Lần này đã khiến nàng sợ hãi rồi."

Khuôn mặt trắng nõn của Liễu Cẩm Nhu thoáng ửng hồng, giọng nói lúc nào cũng lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng hơn: "Còn phải cảm tạ Vương gia. Chính bọn họ đã tìm thấy chúng ta trước, còn giúp giấu chuyện thiếp cũng bị bắt cóc."

Lý lão phu nhân gật đầu: "Quả thật, Vương gia là người hiểu chuyện, cứu nhà ta nhưng không hề đòi hỏi gì."

Tiếng non nớt của Lý Chính Phong vang lên: "Muội muội ngoan hơn Phong Phong, không hề khóc nhè."

Lý Chính An cũng gật đầu: "Tiểu muội rất đáng yêu, còn rất thông minh."

Lý Lập Lâm có chút ngạc nhiên. Ngốc tử của mình thì không nói làm gì, nhưng Chính An, đại nhi tử của đại ca vốn ít nói lại không hay chơi với tiểu hài tử, phần lớn thời gian đều là đọc thư tịch và luyện võ. Đây là lần đầu hắn nghe Chính An khen một nữ hài.

Hắn quay sang nhìn thê tử, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Liễu Cẩm Nhu khẽ mỉm cười: “Đấy là một tiểu nha đầu chưa đầy một tuổi, nàng rất thông minh, bọn buôn người thuận tay bắt đi thôi. Tiểu hài tử rất đáng thương, khi đó con đã ôm vào lòng. Sau khi tỉnh lại, nàng không khóc cũng không nháo, đã vậy còn cố gắng nói cho con biết tên của mình."

Dường như nhớ lại chuyện thú vị gì đó, nàng cười nói tiếp: "Thiếp chưa từng thấy tiểu hài tử nào biết nói sớm như vậy, còn đáng yêu nữa chứ. Nếu có thể, thiếp thật sự muốn có một nữ nhi như vậy."

"Muội muội, muốn muội muội! Muội muội đáng yêu!" Lý Chính Phong tuột xuống khỏi ghế, chạy đến bên Liễu Cẩm Nhu kéo tay áo nàng.

Lý lão phu nhân ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy đi, mời họ đến nhà ta làm khách. Chúng ta phải cảm ơn họ đàng hoàng, mấy thứ ta gửi tặng trước đây chưa đủ để tỏ lòng thành."

Lúc này, Lý Mộc Tử vẫn luôn im lặng cũng lên tiếng: "Nãi nãi, khi muội muội đến người nhất định sẽ thích, muội muội thật sự rất đáng yêu."

Lý lão phu nhân nhìn Lý Mộc Tử, bà vẫy tay gọi.

Lý Mộc Tử lon ton chạy đến bên cạnh, dúi đầu vào lòng bàn tay của tổ mẫu, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay già nua ấy.

"Mộc Tử của ta cũng khen ngợi thì chắc hẳn tiểu cô nương này là một đứa trẻ đáng yêu. Đợi muội muội đến, con hãy chơi với muội muội thật vui, được không nào?"

Lý Mộc Tử ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn tổ mẫu rồi gật đầu: "Dạ. Nãi nãi, con sẽ dạy muội cách thỉnh an khi muội muội đến."

Lý lão phu nhân mỉm cười, vuốt ve gương mặt của tiểu tôn nữ, rồi nhìn sang Liễu Cẩm Nhu: "Cẩm Nhu à, chuyện này con lo liệu đi."

Liễu Cẩm Nhu đáp lời: "Dạ, nương."

"Giải tán thôi. Lập Lâm, ngươi về nhà nhớ an ủi Cẩm Nhu thật tốt. Lần này không có ai bên cạnh, mọi việc trong nhà đều nhờ một tay Cẩm Nhu lo toan." Lý lão phu nhân ân cần nói.

-

Kể từ sau lần đi bán trái cây và rau ở trấn, Vương Nhị Trụ luôn suy nghĩ xem còn có thể làm được việc gì khác. Thu hoạch mùa thu đang đến gần, sau khi thu hoạch xong sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa.

Vương lão đầu cũng nhận ra sự thay đổi của nhi tử, lão cũng không biết nên vui hay buồn, bởi gia đình chẳng thể giúp gì cho hắn.

Vương Noãn Noãn thấy sự thay đổi của nhị bá và gia gia, nàng cũng đang nghĩ cách làm thế nào. Dù nhà có chút vàng nhưng không dễ gì lấy ra, làm vậy dễ bị người ta dòm ngó.

Vả lại, không thể ngồi ăn núi lở, phải làm sao để tiền sinh ra tiền mới tốt. Trong không gian của nành có sẵn chút đồ, dùng để qua loa thì được, nhưng nếu thật sự muốn làm ăn thì phải tìm cách hợp thức hóa những thứ này mới ổn. Nên làm gì bây giờ?

Vương Noãn Noãn nghĩ ngợi mãi, bất giác thở dài.

"Ô, Noãn Noãn, sao lại thở dài thế này?" Vương lão thái nhìn tiểu tôn nữ nhỏ tinh ranh của mình, ánh mắt bà đầy sự yêu thương.

Vương Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn tổ mẫu rồi lại nhìn tổ phụ.

Ôi, việc nói chuyện của mình thật là khó khăn, nhất định phải cố gắng luyện nói mới được!

“Nãi, tốt, gia, tốt.” Vương Noãn Noãn ngồi ngay ngắn trên giường, vui vẻ ngọt ngào làm vui lòng hai lão nhân.

Vương lão đầu vươn bàn tay thô ráp xoa đầu Vương Noãn Noãn: "Tiểu tôn nữ của ta ngoan nhất, chúng ta cũng thương Noãn Noãn nhất."

“Vương đại thúc, Nhị Trụ huynh, hai người có nhà không?”

Lúc này mới vừa qua giờ trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi trong phòng. Vương lão đầu vì lo chuyện của Nhị Trụ mà không thể ngủ được, khi nghe thấy tiếng người gọi ngoài cửa liền vội vã đi ra.

Vương Nhị Trụ trong nhà cũng nghe thấy, hắn bật dậy định chạy ra ngoài, nhưng Triệu Thụ Cầm kéo lại: “Khoác thêm áo vào!”

Vương Nhị Trụ ngượng ngùng gãi đầu. Lúc trưa cởi áo ngoài đi ngủ, đến giờ hắn quên mất.

Vương lão đầu bước ra đến cổng, lão nhìn thấy Lý Đức Phúc thì nhanh chóng mời vào sân. Cả hai người cùng chầm chậm bước vào chính sảnh, vừa lúc Vương Nhị Trụ cũng đi ra.

Ba người ngồi trong phòng chính, nhưng Lý Đức Phúc không ngồi xuống mà rút từ trong áo ra một tấm thiếp, cúi người, hai tay dâng lên cho Vương lão đầu.

“Vương đại thúc, lão phu nhân nhà chúng ta muốn mời Vương gia đến làm khách. Nhị thiếu gia nhà ta cũng vừa về, muốn gặp ngài để cảm tạ trực tiếp.”

Vương lão đầu chau mày, không nhận ngay tấm thiếp: “Việc này không cần thiết đâu, lần trước ta giúp là điều nên làm. Nếu nói cảm ơn, chúng ta còn phải cảm ơn quý phủ đã chăm sóc cho Noãn Noãn nhà ta.”

Lý Đức Phúc thầm nghĩ trong lòng, quả là Vương gia thật tốt bụng.

“Vương đại thúc, ngài đừng làm khó ta. Chủ nhân đã dặn dò, ta không thể không làm. Vả lại, ngài là ân nhân của Lý gia, mời ngài đến là điều đương nhiên.”

Vương lão đầu đành nhận thiếp mời, đáp một tiếng, định mời Lý Đức Phúc ngồi lại uống chén trà nhưng Lý Đức Phúc lắc đầu: “Ta không ngồi nữa, Vương đại thúc. Ta còn phải về báo cáo. À, nhớ dẫn theo tiểu cô nương, lão phu nhân cũng muốn gặp tiểu cô nương.”

Vương lão gia gật đầu: “Nhị Trụ, tiễn Lý quản sự ra ngoài, lấy một rổ rau phơi trong sân đưa cho hắn.”

Vương Nhị Trụ gật đầu, theo Lý Đức Phúc ra cổng. Lý Đức Phúc nhìn khu sân vườn gọn gàng, thầm nghĩ quả thật là gia phong nề nếp.

“Nhị Trụ huynh đệ, quả kia ngươi còn bán không? Ta đã hỏi giúp mấy nhà rồi, ai cũng muốn mua.”

Vương Nhị Trụ vừa thu xếp rổ rau vừa cười khổ: “Không biết còn hay không, để ta đi xem lại. Nếu còn, ta sẽ lên trấn tìm huynh.”

Lý Đức Phúc gật đầu, nhìn vào rổ rau rồi nói ngay: “Được rồi, Nhị Trụ huynh đệ, thế là đủ rồi, không cần thêm nữa.”

Chỉ trong chốc lát, Vương Nhị Trụ đã chất đầy một rổ lớn, không còn chỗ để nhét thêm. Hắn bèn dẫn Lý Đức Phúc ra cổng.

“Nhị Trụ huynh đệ, hẹn mấy ngày nữa gặp lại.” Lý Đức Phúc cười nói.

Vương Nhị Trụ gật đầu: “Vậy Lý đại ca đi thong thả.”

Vương Nhị Trụ đứng trước cổng, nhìn theo xe ngựa của Lý Đức Phúc khuất dần, mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ điều gì. Hắn đứng đó một hồi lâu, rồi mới xoay người quay vào nhà.

Trong lòng hắn lúc này đã quyết định, và quyết định này sẽ thay đổi cả cuộc đời của hắn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13: Noãn Noãn Mất Tích?!
Chương 14
Chương 14: Sao tiểu muội muội không khóc?
Chương 15
Chương 16
Chương 16: Nhà họ Vương sắp phát tài rồi!
Chương 17
Chương 17: Thôn Bảo Phúc tràn ngập hơi thở đời thường
Chương 18
Chương 18: Tiểu Muội Muội Rất Đáng Yêu
Chương 19
Chương 19: Noãn Noãn đúng là một con khỉ nhỏ nghịch ngợm
Chương 20
Chương 20: Nhận Noãn Noãn làm nghĩa nữ
Chương 21
Chương 21: Một kiểu viên mãn khác
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 18
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...