Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)

Chương 4

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Giang Yên Nhiên đứng một bên bất đắc dĩ mở miệng: "Mọi chuyện đã như vậy, sợ rằng cậu có trang điểm cũng vô dụng."

Diệp Oản Oản giật mình, cuối cùng vẫn đem đồ trang điểm cất vào trong tủ.

Giấu khuôn mặt lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô không trang điểm mà đi học.

Đầu tiên là dưỡng ẩm khuôn mặt, sau đó đem tất cả quần áo kì quái bỏ sang một bên.

Tiếp đó, cô kéo một chiếc hòm phủi đầy bụi ở góc dưới cùng, lấy những bộ váy xinh đẹp cô thích nhất đem lên.

Diệp Oản Oản chải mái tóc dài của mình, tùy ý chọn một cái kẹp cài lên tóc, mặc một bộ váy liền thân màu mận chín.

Bộ váy này được thiết kế theo kiểu trễ vai, có một con bướm bằng lụa trên tay áo, độ xòe của vạt váy giống như một đóa hoa nở rộ vậy.

Trang phục được cắt may tỷ mỉ làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh, bộ váy nhẹ nhàng xinh đẹp, mặc vào càng tôn lên làn da trắng nõn như tuyết của cô.

Nhìn bản thân trong gương, Diệp Oản Oản có hơi hoảng hốt.

Đây là bộ váy Diệp Oản Oản tặng mình trong sinh nhật hai năm trước.

Ánh mắt của Diệp Mộ Phàm đương nhiên không có chỗ chê, cho dù đã hai năm sau, bộ váy này cũng không hề lỗi thời.

Chỉ tiếc lúc ấy quan hệ của cô đối với mọi người trong gia đình đã vô cùng căng thẳng, không lâu sau đó lại cãi nhau một trận ầm ĩ, cô còn tuyên bố cắt đứt quan hệ cùng ba mẹ, cãi nhau với Diệp Mộ Phàm đến long trời lỡ đất, vì vậy chiếc váy này cô cũng chưa từng mặc qua.

Diệp Mộ Phàm cũng biết việc cô bị bắt cóc, cũng bởi vì thế, nhìn thấy mình cố chấp với Cố Việt Trạch, anh ấy mới càng thêm phẫn nộ. Huống chi cô còn bị Trầm Mộng Kỳ xúi giục, liền đoạn tuyệt với ba mẹ.

Anh ấy chắc chắn vô cùng oán giận vì có một đứa em gái ngu xuẩn như mình.

Bởi vì cô, Diệp gia đổi chủ, công sức ba bỏ ra bao lâu nay đều tan thành mây khói, anh ấy cũng mất đi danh hiệu Diệp đại thiếu gia, mất đi tư cách yêu một người.

Mà gia đình bị cô hại thành như vậy, nhưng vẫn sợ cô lo lắng cho nên chưa từng nói cho cô sự thật.

Lúc ấy Diệp Mộ Phàm đã nói rất nhiều lần với cô rằng không thể tin Cố Việt Trạch được, chỉ là cô căn bản không nghe vào.

Kỳ thật, có đôi khi cô cũng không hiểu vì sao mình lại u mê Cố Việt Trạch nhiều đến như vậy.

Chẳng lẽ bởi vì sau khi tỉnh dậy sau trận khủng bố kia, người cô thấy đầu tiên là hắn ta sao?

Không thể phủ nhận, ở thời điểm cô bị kinh sợ, yếu ớt nhất, Cố Việt Trạch đã cho cô cảm giác ôn nhu và an toàn vô cùng.

Nếu là cô ở kiếp trước, lấy trạng thái đó của mình, đột nhiên biết Cố Việt Trạch từ đầu đến cuối chỉ đang lừa gạt mình, sợ rằng sẽ bị gục ngã mất.

Diệp Oản Oản thu lại suy nghĩ của bản thân, đẩy cửa ra khỏi phòng vệ sinh.

"Đẹp không?" Diệp Oản Oản hỏi.

Khi nhìn thấy cô gái đứng trước cửa nhà vệ sinh, trong đầu Giang Yên Nhiên đột nhiên hiện lên một câu: Băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp như hoa.

Trên thế gian này có một số người được ông trời vô cùng sủng ái.

"Đẹp... đẹp lắm." Giang Yên Nhiên ngơ ngác mở miệng.

Tối hôm qua, Diệp Oản Oản chỉ tùy tiện thả tóc, mặc một bộ váy trắng đơn giản đã khiến toàn trường kinh diễm, huống chi lúc cô nghiêm túc sửa sang.

Diệp Oản Oản lên tinh thần: "Chúng ta đi học thôi."

"Ừ."

Giờ phút này, Giang Yên Nhiên đột nhiên đã hiểu được tâm tình của bạn trai Oản Oản.

Có người bạn gái như thế, sợ rằng không có cách nào yên tâm được.

Lúc Diệp Oản Oản bước tới cửa phòng học, toàn bộ không gian liền trở nên lạnh ngắt như tờ.

Trình Tuyết đã sớm đề phòng tình huống như vậy, rạng sáng hôm nay đã trang điểm vô cùng kĩ càng, từng nếp gấp của quần áo đều được tỉ mỉ xử lí, ai biết Diệp Oản Oản vừa xuất hiện lại dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người như vậy.

Tư Hạ vốn còn đang nôn nóng chờ đợi điều gì, sau khi Diệp Oản Oản xuất hiện, bàn tay đang chống cằm của cậu ta bị trượt, thiếu chút nữa mặt đã đập phải bàn.

Tối hôm qua chỉ lướt qua nên không thấy rõ, không có cách nào xác định được.

Nhưng hôm nay cậu ta đã thấy rõ rồi, cô gái mặc bộ váy màu mận chính đứng ở cửa lớp và bóng dáng trong kí ức lần lượt đan xen vào nhau.

Cậu ta có một bí mật không muốn để người khác biết.

Lúc bé có một khoảng thời gian cậu ta vô cùng coi trọng nhan sắc, luôn có cảm giác thân cận với những người xinh đẹp.

Từ nhỏ đến lớn chỉ cùng và nghe những người xinh đẹp nói chuyện, được người hầu xinh đẹp đút ăn sẽ ăn nhiều hơn mấy phần.

Có một lần trong nhà thay một người hầu không đẹp cho lắm, cậu ta liền không chịu ăn cơm, thiếu chút nữa đã khiến mình chết đói.

Từ trên người của Diệp Oản Oản, cậu ta lại thấy được bóng dáng của người kia, không có khả năng...

Diệp Oản Oản kéo ghế, ngồi xuống vị trí của mình.

Nhìn thiếu nữ ngồi xuống vị trí bên cạnh Tư Hạ, xác định cô chính là Diệp Oản Oản, trong phòng tức khắc liền nổ tung.

"Tôi... Tôi phi! Cũng thật đẹp quá đi!"

"Quả thật khó có thể tin, Diệp Oản Oản lại xinh đẹp như vậy, so với tối hôm qua còn đẹp hơn!"

"So với Trình đại hoa khôi... Không đúng, là Trình đại hoa khôi lúc trước còn đẹp hơn! Có thể không xinh đẹp sao?"

Hai nữ sinh phía trước Trình Tuyết không phục mà phản bác: "Xinh ở chỗ nào? Còn kém xa Tiểu Tuyết!"

"Ánh mắt của nam sinh các cậu bị gì vậy? Hóa ra lại thích loại hồ ly tinh như vậy!"

"Ha, ghen ghét sẽ khiến người ta xấu xí!" Có nam sinh ý vị thâm trường mở miệng.

Nữ sinh kia nghe vậy thì lập tức lên giọng: "Ai xấu xí! Cậu mới xấu xí! Cả nhà cậu đều xấu xí!"

"Ai trả lời thì là người đó!"

Tại lúc mọi người cãi cọ ầm ĩ, Diệp Oản Oản lấy cặp bỏ vào ngăn bàn, kết quả nửa ngày cũng không bỏ vào được.

Cô cúi đầu xem mới phát hiện, bên trong nhét đủ thứ.

Thư tình, chocolate, kẹo...

Thật là thụ sủng nhược kinh...(*)

Diệp Oản Oản đã sớm chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, nhưng lần này cô lại khá bình tĩnh.

Dù sao hiện tại cô đã còn gì để mất nữa đâu.

"A..." Bên cạnh truyền đến tiếng tặc lưỡi của Tư Hạ.

Diệp Oản Oản tìm một cái túi bỏ những thứ kia vào rồi đem tới một góc xa, sau đó bỏ cặp sách vào hộp bàn, quay đầu trừng cậu ta: "Cậu lại muốn làm gì?"

Tư Hạ quay đầu nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt như cô phí phạm của trời như vậy: "Sớm lộ ra khuôn mặt thật thì đâu bị cười nhạo lâu như vậy."

Diệp Oản Oản trừng cậu ta một cái: "Bảo bảo nhà tôi thích là được. Vì bảo bảo nhà tôi, đừng nói là giả xấu, cho dù giả quỷ tôi cũng chấp nhận, cậu quản được sao?"

Bảo bảo?

Cẩu độc thân Tư Hạ nghe cách Diệp Oản Oản gọi Tư Dạ Hàn, thiếu chút nữa đã hộc máu: "Cậu..."

Diệp Oản Oản nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhếch lên một nụ cười sáng như tia nắng gắt: "Cậu cái gì mà cậu?"

Tư Hạ: "Cậu... Già mà không đứng đắn!"

Diệp Oản Oản: "...."

Tàn nhẫn! Không công kích được nhan sắc, liền công kích tuổi tác của cô đúng không?"

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà sợ hãi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 299:  Tôn nghiêm của đàn ông
Chương 300:  Xuống bơi đi

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 4
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...