Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đế Hoàng Thư

Chương 179

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mạc Bắc băng tuyết rợp trời, Nghiệp thành nằm ở phía Bắc, băng trên tường thành dày tới ba tấc, trường kích khó phá, thang dài khó công. Nghiệp thành và thành Vân Cảnh đối diện nhau ở một khoảng cách xa, núi Vân Cảnh ở phía Tây nối hai thành trì lại với nhau. Thành Vân Cảnh ban đầu là thành trì lớn nhất phía Bắc ngăn chặn Bắc Tần, ngược lại Nghiệp thành chỉ là một thành trì cỡ trung ở biên cương.

Tiên Vu Hoán chỉ huy tám mươi ngàn thiết kỵ đóng giữ thành Vân Cảnh, nhìn chòng chọc Nghiệp thành, nhưng hắn không thể làm gì. Uyển Thư dựa vào tường băng cao ba thước chống cự suốt ba tháng, một trăm ngàn quân Đế gia đưa đến lúc đầu chỉ còn lại năm mươi ngàn, đa số đều là những tướng sĩ đã mệt lừ. Nếu ba ngày trước không có quân lương tiếp viện vào thành, e là khó mà tiếp tục chống đỡ.

Tiên Vu Hoán ngày ngày ở ngoài thành cho ngựa ăn no, mài sắc binh khí, chờ xuân đến hoa nở, tường băng tan chảy, chính là ngày bọn họ tấn công thành trì.

"Một năm qua cũng nhờ có ngươi trấn thủ Nghiệp thành, mới không để cho Tiên Vu Hoán và Liên Lan Thanh có cơ hội liên thủ, vất vả rồi." Hàn Diệp mặc khôi giáp nhìn thành Vân Cảnh cách đó không xa, nói với Uyển Thư bên cạnh.

Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên bí mật vào thành, ngoài Uyển Thư và các tướng lĩnh khác thì không ai biết, Hàn Diệp từ khi vào thành luôn mặc khôi giáp, chưa từng lộ mặt trước người khác.

Uyển Thư và Đế Tử Nguyên cùng nhau lớn lên trong An Lạc trại ở Tấn Nam, cách bày trận hành quân của hai người đều là chân truyền của Đế Thịnh Thiên, rất khó đối phó. Lúc giao tranh giữa ba nước bắt đầu, sau khi Đế Tử Nguyên giao một trăm ngàn quân Đế gia cho Uyển Thư thì chưa từng hỏi những chuyện vụn vặt trong quân. Uyển Thư tự mình dẫn đầu đội quân một trăm ngàn người đi về phía Tây, trong ba tháng thu phục được Nghiệp thành, nàng thu nhận những thanh niên trẻ thoát được ở xung quanh Nghiệp thành vào quân đội, củng cố lực lượng thủ thành, trước khi vào đông, dùng lực lượng lớn tiêu diệt quân địch như gió quét lá rụng cướp hết quân lương tại các thành nhỏ ở biên giới Bắc Tần gần Nghiệp thành, từ đó nàng chưa từng yêu cầu một phần quân lương nào từ Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, sau khi tích trữ quân lương, nàng phái người tu sửa tường thành từ bảy thước cao lên ba trượng, cương quyết dựa vào một thành nhỏ ở biên giới chặn Tiên Vu Hoán với một trăm năm mươi ngàn đại quân khí thế hung hãn ở ngoài thành suốt ba tháng.

Nửa năm qua đã bùng nổ nhiều trận chiến lớn nhỏ, một trăm năm mươi ngàn người Bắc Tần tiêu hao còn bảy mươi ngàn, quân Đế gia cũng giảm mạnh từ một trăm ngàn xuống còn năm mươi ngàn.

Tiên Vu Hoán có lẽ nằm mơ cũng không ngờ, hai mươi mấy năm trước, hắn đã thua Đế Thịnh Thiên và Hàn Tử An, sau hơn hai mươi năm, những hậu nhân ưu tú của Đại Tĩnh không thua kém gì hai vị vương giả khai quốc, sẽ đánh đuổi hắn ra khỏi Trung Nguyên.

"Điện hạ, người nặng lời rồi." Uyển Thư cười ha hả "Ta không đọc nhiều sách, cũng không hiểu đạo lý lớn, nhưng chúng ta là người luyện võ, có trách nhiệm bảo vệ dân chúng quốc gia, trong thành đều là dân chúng Đại Tĩnh, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ cố gắng hết sức để bọn họ không chết trước mặt ta." nàng mặc áo vải, gương mặt linh hoạt, trong lời nói mang theo hào sảng phóng khoáng chỉ có ở nữ tử Tấn Nam và khí thế thấy chết không sờn của tướng thủ thành trong thời chiến loạn.

Lời nói này rất thật, Quy Tây phía sau hai người thoáng nhìn sang Uyển Thư, khóe miệng gợi lên một vòng cung mờ nhạt, nếu nhìn kỹ, còn mang theo một chút kiêu ngạo được che giấu rất kỹ.

Ngay cả Hàn Diệp sau khi nghe xong những lời này cũng thu lại ánh mắt, nhìn Uyển Thư cười cười, trong mắt hiện lên một tia cảm khái nhẹ nhõm "Người hiểu đạo lý lớn rất nhiều, nhưng làm được thì rất ít, Uyển Thư, ngươi không cần khiêm tốn. Những gì ngươi làm một năm qua còn tốt hơn nhiều so với những thư sinh cổ hủ chỉ biết hò hét bảo vệ quốc gia gia tộc nhưng lại không nỡ rời kinh một bước trên điện Kim Loan kia, bọn họ còn không bằng một phần ngàn của ngươi."

Hàn Diệp xưa nay không phải người hay khen ngợi, vẫn luôn quen lạnh lùng, tự dưng được hắn khen quá đột ngột khiến Uyển Thư hiếm khi đỏ mặt, trong mắt lộ ra một chút ngượng ngùng mất tự nhiên.

"Cũng không phải do ta có thể đánh trận. Năm nay, đất Nghiệp thành cũng rất kỳ lạ, tuyết rơi liên tục mấy tháng, rét lạnh hơn những năm trước, xem như là trăm năm hiếm gặp. Nếu không có tường băng này, Tiên Vu Hoán sớm đã đánh vào rồi." Uyển Thư hất cằm về phía thành Vân Cảnh "Điện hạ, qua nửa tháng nữa là đã vào xuân, đến lúc đó thời tiết ấm dần trở lại, sợ là tường băng sẽ tan chảy, Tiên Vu Hoán sẽ công thành. Chúng ta ít binh, số quân lương này chỉ đủ cho hai tháng, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, e là cơ hội chiến thắng không lớn."

"Hai tháng đủ rồi." Hàn Diệp nhẹ giọng nói "Chúng ta kéo dài thời gian như vậy, Bắc Tần chẳng phải cũng thế sao. Đất đai Bắc Tần cằn cỗi, vốn ít lương thực, hỗ trợ một trăm ngàn đại quân cả một năm, e là quốc khố sớm đã trống rỗng."

"Hai tháng đủ rồi?" Uyển Thư sửng sốt, hỏi "Điện hạ dự định công thành Vân Cảnh trước?"

"Một năm trước, Bắc Tần đoạt bao nhiêu quốc thổ Đại Tĩnh ta, bây giờ ta sẽ bắt bọn họ trả lại bấy nhiêu." Hàn Diệp nhìn đồ đằng của Bắc Tần trên tường thành Vân Cảnh, sau đó quay người bước xuống đầu thành.

"Điện hạ!" Uyển Thư ngập ngừng gọi Hàn Diệp lại, đôi tay vặn vẹo, trong lòng vội vàng "Người ... người định khi nào đưa tiểu thư về thành Thanh Nam, tiểu thư có lẽ không thể ở Nghiệp thành nữa ......"

Uyển Thư còn chưa nói xong, Hàn Diệp đã quay đầu, khẽ liếc nàng một cái.

"Chuyện của Tử Nguyên, ta tự có an bài."

Nói xong, hắn xoay người đi xuống đầu thành, để lại Uyển Thư không biết phải làm sao và Quy Tây như có điều suy nghĩ.

"Yên tâm đi." bên vai Uyển Thư được vỗ nhẹ, Quy Tây bước đến cạnh nàng, ấm áp nói "Không ai quan tâm đến an nguy của Hầu quân hơn Điện hạ, ngài ấy giữ Hầu quân lại nhất định có lý do của mình."

Uyển Thư gật đầu, khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng Hàn Diệp đi xa.

Trong phủ tướng quân, Đế Tử Nguyên đã hôn mê ba ngày, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vài năm trước, nàng đã tiêu hao hết công lực để cứu Hàn Diệp ở đáy cốc núi Hóa Duyên, sau đó được Đế Thịnh Thiên giúp đỡ mới miễn cưỡng dưỡng tốt thân thể. Trận đại chiến này gần như tiêu hao hết sinh lực trong cơ thể nàng, hơn nữa Nghiệp thành trải qua một năm chiến loạn, dược liệu vô cùng khan hiếm. Thương thế của Đế Tử Nguyên quá nặng, quân y chỉ có thể giữ mạch đập của nàng bằng những dược liệu nhẹ nhàng, muốn điều trị tốt ở Nghiệp thành, hầu như là chuyện không thể. Nếu tình trạng vẫn không khá hơn, Đế Tử Nguyên rất có thể tiêu hao tâm mạch mà chết.

Tình trạng của Đế Tử Nguyên được quân y chẩn đoán vào đêm hắn đến Nghiệp thành, mọi người đều nghĩ Hàn Diệp sẽ nhanh chóng đưa Đế Tử Nguyên trở về thành Thanh Nam để điều trị sau khi vận chuyển quân lương, lại không ngờ Hàn Diệp mặc kệ ý kiến của mọi người, để Đế Tử Nguyên nửa sống nửa chết ở lại Nghiệp thành.

Nếu không phải hắn dẫn một nhóm người đến cứu Đế Tử Nguyên trên núi Hổ Tiếu, mọi người gần như sẽ nghĩ hắn không đặt sống chết của Đế Tử Nguyên vào trong lòng.

Trong thư phòng, Đế Tử Nguyên an tĩnh ngủ trên giường, vạt áo đen tuyền làm khuôn mặt nàng càng thêm thanh tú trong trẻo, lúc nàng ngủ say không còn nét mặt mãnh liệt, dịu dàng đến lạ thường.

Hàn Diệp cởi bỏ áo giáp, khoác lên người nho bào phê duyệt quân vụ trên bàn, khi viết được vài chữ lại bất giác nhìn về phía Đế Tử Nguyên, mỗi cái nhìn đều rất dễ xuất thần.

Đàn hương trên bàn lượn lờ khắp phòng, những cánh hoa rơi rụng bên ngoài nhảy múa theo gió qua kẽ hở cửa sổ cuộn vào trong, rõ ràng là nơi biên cương chiến hỏa rực cháy trong tiết trời rét buốt giá lạnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang ở Giang Nam khí hậu ấm áp với tình cảm dịu dàng.

Tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài hành lang, cửa phòng được gõ nhẹ hai lần trước khi bị đẩy thẳng ra. Hàn Diệp nhìn lên, thấy Ôn Sóc cau mày bước vào.

"Điện hạ, tại sao người không đưa tỷ tỷ về thành Thanh Nam?" ba ngày trước sau khi đến Nghiệp thành, Ôn Sóc phụ trách điều phối quân lương, hôm nay mới rảnh về phủ, biết Hàn Diệp giữ Đế Tử Nguyên bị thương nặng ở Nghiệp thành, vội vàng chạy tới đến cả ngụm nước cũng không uống.

Những người khác cũng không ngăn cản, cho rằng chỉ có Ôn Sóc mặc ý làm bừa trước mặt Hàn Diệp mới có thể nói được.

"Quân lương đã sắp xếp ổn thỏa rồi?" Hàn Diệp hoàn toàn không để ý tới thái độ của Ôn Sóc, chỉ vào ấm trà đã pha trên bàn "Mấy ngày không ngủ rồi nhỉ, uống nước trước, nhuận cổ họng đã."

Sự hờ hững của Hàn Diệp làm dịu bớt tâm trạng của Ôn Sóc, hắn đi về phía Đế Tử Nguyên trên giường, thấy sắc mặt nàng vẫn hồng hào, tốt hơn nhiều so với Uyển Thư miêu tả, trong lòng thoáng qua chút kinh ngạc. Ôn Sóc kéo chăn mỏng bên cạnh đắp cho Đế Tử Nguyên rồi mới đến bên bàn rót nước uống.

"Ừm, quân lương đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Ta đã truyền mật lệnh của người cho Tống Du, nói người đến núi Thanh Nam để bàn bạc chuyện điều binh bố trận với Tĩnh An Hầu quân, một tháng sau sẽ về thành Huệ An, bảo hắn nghiêm ngặt giữ bí mật, tạo ra hiện tượng giả như người vẫn đang trấn giữ thành Huệ An." trong mắt Ôn Sóc thoáng qua chút nghi hoặc "Điện hạ, người ở Nghiệp thành, tại sao lại sắp xếp như vậy? Lẽ nào người thật sự tính một tháng sau mới quay về, tỷ tỷ không đợi lâu được như vậy."

Nghe được lời của Ôn Sóc, tay cầm bút của Hàn Diệp hơi ngừng, đặt bút lên nghiên mực rồi chậm rãi nói "Ôn Sóc, Tử Nguyên đã bị cao thủ Bắc Tần và Đại Tĩnh vây gϊếŧ trên núi Hổ Tiếu, ngươi nghĩ thế nào?"

Ôn Sóc trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, thản nhiên đáp "Điện hạ, mười chuẩn tông sư này đến Tây Bắc là để lấy mạng tỷ tỷ, núi Hổ Tiếu là đầm rồng hang hổ do Bệ hạ sắp xếp cho tỷ tỷ, nếu không phải Điện hạ, tỷ tỷ đã chết trên núi rồi, chuyện tỷ tỷ đích thân vận chuyển quân lương đến núi Hổ Tiếu là cơ mật trong quân, tướng lĩnh trong quân có người của Bệ hạ."

Chuyện vua Gia Ninh muốn gϊếŧ Đế Tử Nguyên là một sự thật không thể chối cãi. Từ núi Hổ Tiếu trở về, hai người cũng không cần phải che giấu nữa. Thái độ của Hàn Diệp khiến Ôn Sóc cảm thấy họ chỉ đang bàn luận về đế vương trên điện Kim Loan, chứ không phải là vua cha của người trước mặt.

"Ngươi nghĩ là ai?" Hàn Diệp gõ ngón trỏ tay phải trên bàn.

"Tin tức chuyện một trăm ngàn lượng quân lương vận chuyển từ Tấn Nam chỉ có bốn năm người trong quân biết trước, phụ trách điều phối quân lương, đưa phần gửi tới Nghiệp thành đến thành Thanh Nam để tỷ tỷ phụ trách vận chuyển chỉ có một người."

Ngón tay gõ bàn của Hàn Diệp ngừng lại, ngẩng đầu thở dài nói "Thành Nghiêu Thủy, Đường Thạch."

Ôn Sóc không trả lời, vẻ u ám trong mắt cũng lộ rõ. Đầu cuộc chiến, các tướng lĩnh thủ thành Đại Tĩnh đều tử trận, sau khi họ vào Tây Bắc là do Đường Thạch dẫn dắt, một năm qua họ sát cánh chiến đấu, sống chết cùng nhau. Nhưng họ không ngờ một lão tướng đã trấn giữ mấy chục năm ở Tây Bắc lại có thể không chớp mắt đưa đồng bào thống soái ba quân của mình vào chỗ chết.

"Tỷ tỷ hẳn cũng đã đoán được. Điện hạ, người định làm gì? Hiện tại Đường Thạch trấn giữ thành Nghiêu Thủy, nắm giữ một trăm ngàn đại quân. Nếu hắn nhất thời nổi dậy làm phản, chúng ta sẽ bị bao vây tứ phía, trận đánh này chắc chắn sẽ thua."

Hàn Diệp bình tĩnh lắc đầu "Hắn sẽ không làm phản, hắn trung thành với phụ hoàng, không phải Bắc Tần. Dù phụ hoàng muốn mạng của Tử Nguyên, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tây Bắc rơi vào tay Bắc Tần. Một khi liên quan đến thành bại của trận chiến, Đường Thạch sẽ không do dự mà đứng về phía chúng ta, giống như những gì hắn đã làm trong một năm qua."

"Vậy thì đã sao?" Ôn Sóc cười khổ, vẻ mặt chua xót không nói nên lời "Dù trận chiến này thắng lợi, có bảy chuẩn tông sư ở đây, e là tỷ tỷ cũng khó có thể sống sót rời khỏi Tây Bắc. Điện hạ, người vẫn sớm nên đưa tỷ tỷ trở về thành Thanh Nam dưỡng thương, ta sẽ ở lại Nghiệp thành giúp Uyển Thư."

Chủ đề họ bàn luận quá nặng nề, với tài trí của Ôn Sóc cũng cảm thấy nản chí ngã lòng trước sức mạnh cường bạo và sự truy gϊếŧ của đế vương một nước.

Hắn nói xong liền xoay người bước ra ngoài, bóng lưng hoàn toàn mất đi sức sống của mấy ngày trước.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 179
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...