Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 181

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thư Phiến Hữu cảm giác mình giống như làm một giấc mộng dài thật dài, trong mộng từng gương mặt quen thuộc khi ẩn khi hiện ở trước mặt anh, Tuyết Nghê, tiểu Tả, Nhiễm Nhiễm, Phi Phi, Lucus, dì nhỏ, chồng dì nhỏ, Ba Văn, Tom... Còn có một cô bé chừng một hai tuổi.

Kỳ quái nhất là cô bé kia gọi anh là cha, dáng dấp kia, ánh mắt kia, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, mỗi một dạng đều quen thuộc như vậy, nhưng mình rõ ràng không có con gái, chẳng lẽ trong hai năm này xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?

Từ từ mở hai mắt ra, nóc nhà quen thuộc, rèm cửa sổ, đèn treo, đồ gia đình, thì ra mình chỉ ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, tất cả còn như lúc ban đầu.

Nhìn từng người thân quen thuộc ở bên cạnh, khóe môi tái nhợt của Thư Phiến Hữu nhếch lên nụ cười thản nhiên.

Đúng, anh vẫn còn sống, còn sống, có cái gì tốt đẹp hơn điều này sao?

Còn sống, thì còn có hy vọng.

Còn sống, chính là hạnh phúc.

“Đại ca, hoan nghênh anh trở lại.” Giọng Thư Yến Tả hơi nghẹn ngào, ánh mắt ấm áp giống như ánh mặt trời giữa trưa ngày đông, ấm áp chiếu vào trong lòng người ta.

Hốc mắt Thư Phiến Hữu ướt át, trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều dâng lên trong lòng, trong hai năm qua tiểu Tả từng nói với anh rất nhiều rất nhiều lời nhẹ nhàng, tất cả hình như trở lại khi còn bé, hai anh em tâm tình không ngăn cách.

Thật tốt.

Cha mẹ trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng.

“Đại ca, anh còn không tỉnh, em sẽ khuyên chị Tuyết Nghê lập gia đình.” Thư Tử Nhiễm lau nước mắt nơi khóe mắt, nói đùa. die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Anh...” Bởi vì do ngủ hai năm, cổ họng của anh vừa khô vừa rát, giờ phút này giọng nói còn khàn đục hơn vịt đực.

Chử Tuyết Nghê rất thân thiết đưa một ly nước ấm tới, lại đỡ anh ngồi dậy.

“Tuyết... Nghê...” Thư Phiến Hữu cầm thật chặt tay người phụ nữ bên cạnh, trong lòng xúc động thật lâu, Thư Phiến Hữu anh có tài có đức gì mà gặp được người phụ nữ tốt như Tuyết Nghê, đối xử tốt với anh không cần báo đáp, tốt đến không chú ý đến tất cả, tốt đến vứt bỏ tất cả của mình mà toàn tâm toàn ý yêu anh.

Phần yêu này, vô tư đến khiến cho anh đau lòng.

Anh có thể tưởng tượng được trong hai năm qua một mình Tuyết Nghê phải gánh bao nhiêu áp lực, nhận chịu bao nhiêu lời đồn đại, nhưng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước mà ở bên cạnh anh chăm sóc anh.

“Về sau, đến lượt anh chăm sóc em...” Ngàn vạn lời chỉ vẻn vẹn hóa thành trong tám chữ này.

Ngày tháng sau này, anh sẽ dốc hết đời sau yêu Tuyết Nghê, bảo vệ cô, bao dung cô, yêu thương cô, không để cho cô chịu chút uất ức nào.

Chử Tuyết Nghê nhất thời lệ nóng lưng tròng, cầm tay người đàn ông yêu mến dán lên gương mặt mình, nhiệt độ truyền đến trong lòng bàn tay ấy sao mà chân thật, để cho cô vui vẻ đến không nhịn được mà run rẩy.

Có lẽ ông trời nghe được lời khẩn cầu của cô; có lẽ ông trời thương cô góa bụa con thơ; có lẽ ông trời không tuyệt đường người, tất cả đều bắt đầu theo phương hướng tốt.

“Đứa bé, tỉnh lại là tốt rồi.” Ninh Như Chân đã ươn ướt hốc mắt.

Chị, chị thấy được không? Tiểu Phiến Hữu là kỳ tích của nhà chúng ta, nó tỉnh rồi.

Mọi người đây một câu kia một câu nói lời chúc phúc, đều cảm thấy vui vẻ từ trong đáy lòng vì Phiến Hữu thức tỉnh.

“Hữu, em đây không phải nằm mơ chứ...” Chử Tuyết Nghê nắm thật chặt tay Thư Phiến Hữu.

Đúng lúc ấy, một cô bé đáng yêu mặc váy công chúa màu hồng từ ngoài cửa chạy vào, “Mẹ, cha tỉnh thật chưa?”

Sau khi nhìn thấy người đàn ông trên giường mở mắt, vội xấu hổ trốn vào trong ngực mẹ.

Ánh mắt Thư Phiến Hữu vẫn dừng trên người cô bé, thì ra không phải là mình nằm mơ, là thật!

Nhìn tuổi cô bé chừng hai tuổi, đó chính là chuyện lúc anh phẫu thuật rồi, nhưng thời điểm đó không phải Tuyết Nghê đã đến bệnh viện phá thai sao? Làm sao lại...

“Tinh Tinh, gọi cha, không phải con vẫn muốn nói chuyện với cha sao?” Chử Tuyết Nghê dịu dàng nói với con gái.

Thư Tinh Sở vẫn còn hơi khiếp sợ, dù sao bé vẫn không thể lập tức thích ứng với sự thật cha tỉnh lại.

“Hữu, con bé là con gái của cậu, Thư Tinh Sở.” Tom vỗ vỗ bả vai bạn tốt đi ra cửa, về phần chuyện đã xảy ra cứ để cho Tuyết Nghê nói cho cậu ấy biết đi.

Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời ánh nắng tươi sáng, hôm nay thật sự là một ngày đẹp.

Những người khác cũng rất tự giác lặng lẽ rời khỏi phòng, để không gian lại cho một nhà ba người đã lâu không gặp. dfienddn lieqiudoon

“Cha thật sự là cha con sao?” Giọng tiểu Tinh Tinh.

“Đúng vậy.” Giọng Thư Phiến Hữu khàn khàn.

“Cha, về sau cha không bao giờ rời khỏi Tinh Tinh và mẹ được không?”

...

Giọng một hỏi một đáp của một nhà ba người truyền ra xa xa, trên đầu quả tim của mỗi người đều chảy qua một dòng nước ấm.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hoắc Nhĩ Phi và Thư Yến Tả nắm tay ra ngoài sân cỏ, đã nhìn thấy hai bảo bối của mình lảo đảo chạy như bay tới.

“Mẹ.”

“Mẹ.”

Hoắc Nhĩ Phi vội khom lưng mỗi tay ôm một, hôn hai cái “Chụt” lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của long phượng thai, phồng mặt lên khiển trách, “Lần sau không cho chạy nhanh như vậy, sẽ ngã nhào.”

“Mẹ, cha chị Tinh Tinh tỉnh chưa?” Giọng Bảo Bảo mềm dẻo như tiếng chim hoàng oanh, giọng nói thanh thúy dễ nghe.

“Bảo Bảo không ngoan rồi, mẹ dạy con như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

“Phải gọi là bác cả.” Tiểu Bối ở bên cạnh bi bô giành đáp.

Bảo Bảo cực kỳ bất mãn trừng mắt liếc nhìn em trai rắm thúi.

“Mẹ, bác cả thật sự tỉnh rồi hả?” Thư Nhĩ Hách ở bên cạnh vui mừng hỏi, bởi vì bé phải chăm sóc em trai em gái nên chưa đi vào phòng, cho nên chưa nhìn thấy bác cả tỉnh lại.

“Ừ.” Thư Yến Tả sờ đầu con trai.

“Cha, cha nói bác cả còn nhận ra Hách nhi không?” Thư Nhĩ Hách ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Đứa nhỏ ngốc, sao bác cả con lại quên được Hách nhi khéo léo hiểu chuyện chứ.”

“Cha, tiểu Bối cũng rất ngoan.” Thư Tiểu Bối vội vàng cọ đến bên cạnh chân cha, cười đến ngọt ngán.

“Các con đều là bảo bối của cha và mẹ, đều là bé ngoan.” Thư Yến Tả cảm thấy kể từ sau khi có Bảo Bảo và tiểu Bối, tình thương người cha của mình càng ngày càng nhiều, khí thế ác ma khi trước đã từ từ tiêu tán.

“Anh trai, anh xem trên trời rất nhiều diều, Bảo Bảo cũng muốn chơi.” Thư Cách Gia chạy ra khỏi ngực mẹ, chui vào trong ngực anh trai làm nũng.

Thư Nhĩ Hách luôn có cầu xin tất đáp ứng đối với yêu cầu của em gái, mỗi tay dắt một người, đi chơi diều.

Bảo Bảo vừa đi vừa nhe răng nhếch miệng với tiểu Bối, “Tiểu Bối rắm thúi, em cũng chơi diều sao.”

“Thông minh như em đây, vừa học đã biết.” Tiểu Bối tỏ vẻ nói, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

“Hừ... Em là tiểu Bối ngốc!” Bảo Bảo cố ý hung dữ hừ nói.

“Em là tiểu Bối thông minh!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 181
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...