Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 116

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Puck

Đinh Thận cùng lúc khơi thông với một vị chỉ huy cấp cao nào đó trong cục công an ở thành phố L, cùng lúc rất thông minh tạo ra một loạt bằng chứng giả, lại mua được một vài người dân địa phương, vì vậy vốn là vụ án giết người không đầu mối hư hư thực thực lập tức chuyển đổi thành án mạng chó hoang bị thương đổ máu buồn cười.

Ví dụ như nói, sáng hôm sau ngày phát sinh án mạng, thì có người dân ở gần hiện trường phát hiện có một con chó hoang lang thang mất máu quá nhiều mà chết, rất nhiều người còn tỏ vẻ con chó này rất quen mặt, hơn nữa thường hay nhìn thấy nó đi qua công viên, chân nó không biết bị ai không cẩn thận cho một nhát dao, lưu lại vết máu dọc đường.

Mặc dù cảnh sát tỏ vẻ rất nghi ngờ với phát hiện mới kia, nhưng thật sự không tìm được lý do để trả treo, tất cả đều vô cùng phù hợp, hơn nữa sáng sớm hôm nay Hoắc Nhĩ Phi đã gọi điện thoại đến cục cảnh sát, nói mình vốn không phải mất tích, chỉ đi một chuyến tới Hương Cảng, đi rất vội nên quên gọi điện thoại cho chồng chưa cưới nói rõ tình huống, lúc ấy điện thoại điều chỉnh chế độ rung, cho nên không nghe thấy, náo loạn một trận hiểu lầm mà thôi.

Đối với bằng chứng của Hoắc Nhĩ Phi, cảnh sát còn cố ý đi thăm dò chuyến bay đi Hương Cảng một ngày trước, quả thật có ghi chép, xem ra thật sự là một sự kiện khôi hài.

Cộng thêm chỉ huy phía trên cũng nói đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, vốn là hai chuyện không thể nào làm chung, đã thế lại còn có hai người báo án, vì vậy mọi người rất thuận lý thành chương gộp hai chuyện này thành một chuyện.

Buổi chiều, Thư Yến Tả mới biết được chuyện Chử Tuyết Luân báo cảnh sát, thật sự không hiểu nổi Chử Tuyết Luân nghĩ như thế nào, chẳng lẽ anh ta không biết bởi vì như vậy, mọi chuyện cần thiết sẽ dính lên người mèo nhỏ sao? Co dù mục đích của anh ta là nhằm vào mình, nhưng mà Thư nhị thiếu anh có thể dễ dàng bị cảnh sát bắt được sao?

Cũng tỏ vẻ rất hài lòng với việc ngày hôm qua chú Đinh đã bắt đầu khơi thông quan hệ và tạo ra một loạt bằng chứng giả, chỉ có điều tại sao lại là sự kiện đổ máu buồn cười của một con chó lang thang ngoài đường, nghĩ tới đây khóe miệng anh không thể kiềm chế co rút vài cái, còn có mèo nhỏ sau khi nghe chuyện này xong thì vẻ mặt xứng với buồn cười, khiến cho anh rất nổi giận, chú Đinh tuyệt đối cố tình!

Đinh Thận đang ngồi trong phòng làm việc, tự dưng hắt hơi một cái, không phải nhị thiếu đang mắng ông chứ, không thể trách ông được, vết máu trên mặt đất quá không dễ làm qua loa lấy lệ, đây là phương pháp xử lý làm sáng tỏ đơn giản nhất rồi! Haizzz...

Còn có lão già Lôi Nhất Hằng và con mụ An Tình Hủy kia, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng chắc không được thông qua cảnh sát, đối phó với bọn chúng, anh có rất nhiều cách, chờ sau khi vết thương của anh tốt lên, dĩ nhiên sẽ đến những ngày không nhàn hạ của bọn chúng!

Hoắc Nhĩ Phi cảm giác tâm trạng hôm nay tốt khác thường, kể từ sau khi biết án mạng đổ máu thành sự kiện chó hoang đổ máu buồn cười, khóe miệng luôn không tự chủ nhếch lên.

Do đó, lúc Thư Yến Tả ăn cơm, cô lại không nhịn được, “Phì...” Chén bưng trong tay thiéu chút nữa bị cô làm đổ xuống đất.

Thư Yến Tả đang nhét một muỗng cơm vào trong miệng kinh ngạc nhìn cô, chẳng lẽ khóe miệng anh có dính hạt cơm?

“Máu chó cũng là màu đỏ đấy à?” Hoắc Nhĩ Phi cố nén ý cười.

Động tác đang nhai nuốt của Thư Yến Tả ngừng lại, khóe miệng hung hăng co rúm hai cái, ánh mắt lạnh lùng bắn tới, lá gan người phụ nữ này càng lúc càng lớn.

Hoắc Nhĩ Phi ngoảnh mặt làm ngơ với ánh mắt bắn tới của anh, tiếp tục “Ha ha” cười không ngừng.

(Cái chén nào đó bị đặt trong tay Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ ai oán: Bà cô à, tay của cô có thể không cần run lên nữa không, toàn thân tôi đều đang run rẩy, đầu cũng sắp choáng đến hôn mê, thật khó chịu, cô đặt tôi xuống rồi lại run được không! Hu hu...)

(Anh chén tiếp tục ai oán: Bà cô à, cô cười đến mức lên mặt như vậy, không sợ đại ác ma xơi cô sao? Trước kia không phải cô rất sợ anh ta à? Sao khóe miệng càng ngày càng không đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng như dao găm giết chóc của anh ta chứ? Haizzz...)

“Tôi không ăn.” Thư Yến Tả lạnh lùng nói một câu.

“Sao lại không ăn, anh mới ăn có hai muỗng!” Hoắc Nhĩ Phi kỳ quái, không phải mới vừa rồi còn than đói bụng sao!

“Tâm tình không tốt, ăn không trôi.” Trong lòng uất nghẹn ngọn lửa ngùn ngụt, sao nuối trôi được.

“Đây chính là anh nói không ăn, cũng đừng nói tôi ngược đãi bệnh nhân, không cho anh ăn no.” Người nào đó vểnh khóe môi lên, rất hài lòng.

“Muốn ăn thịt chó.” Giọng Thư Yến Tả phiền muộn.

“Phụt.” Hoắc Nhĩ Phi lần nữa mất công, cười lớn không có hình tượng chút nào, chén trong tay lung la lung lay, “Choang” một tiếng, ngã xuống trên mặt đất, hy sinh.

(Cái chén nào đó khóc: Vì sao làm tôi rơi nát bấy, vì sao làm tôi rơi nát bấy! Hu hu... Người xấu, bà cô này, đều do cô không tốt, không phải chỉ muốn ăn thịt chó thôi sao! Có khó khăn vậy sao? Lệ bay bay ~)

Nghe thấy tiếng âm thanh ném chén, Đoạn Tử Lang và Lucus vừa đi đến cửa vọt vào trước tiên, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai mặt nhìn nhau hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, hơi không rõ tình huống, sớm biết đã tiếp tục trốn ở cửa nghe lén...

Tình cảnh này nhìn kiểu gì cũng kỳ quái như vậy! Yến mặt lạnh như băng ngồi trên giường, mèo nhỏ ngồi bên cạnh cười đến không hề có hình tượng, chén cơm quang vinh hy sinh, thức ăn đầy đất, tình huống là sao?

“Lang, anh ta nói muốn ăn thịt chó, cho nên đổ cơm.” Hoắc Nhĩ Phi rất vô tội nhìn thức ăn trên đất.

“Phụt! Thịt chó! Yến cậu có muốn vết thương của cậu nhanh lành lên không!” Đoạn Tử Lang há giọng quát to.

“Cha, cha không ngoan, sao có thể như vậy chứ?” Lucus giống như tiểu đại nhân nói.

Trong mắt Thư Yến Tả phóng hỏa nhìn Hoắc Nhĩ Phi, quyết định không nói gì, miễn cho bản thân không khống chế nổi.

“Yến, đây chính là cậu không đúng, mèo nhỏ vì tốt cho cậu, sao cậu có thể nhìn cô ấy dữ dằn như vậy.”

“Cha, thịt chó không thể ăn, chờ vết thương của cha tốt lên rồi, chúng ta đi ăn thịt bò.” Lucus nghiêm trang nói.

“Tôi mệt rồi, mấy người đi ra ngoài.” Thư Yến Tả vừa lạnh giọng nói, vừa nằm xuống không nhìn ba người nữa, miễn cho bị ba người bọn họ chọc tức đến vết thương nứt ra.

Hoắc Nhĩ Phi vội vàng là người chạy ra ngoài đầu tiên, Đoạn Tử Lang và Lucus tỏ vẻ tràn đầy nghi vấn đi theo ra ngoài.

“Mèo nhỏ, sao tôi cảm thấy Yến kiềm chế cơn tức giận.”

“Tôi chỉ hỏi một câu có phải máu chó màu đỏ không, sau đó anh ta nói muốn ăn thịt chó, tôi rất vô tội.” Hoắc Nhĩ Phi trợn tròn hai mắt rất vô tội nói.

Đoạn Tử Lang phản ứng hồi lâu mới hiểu được, khóe miệng chịu hết nổi co quắp lại, “Mèo nhỏ, cô quả nhiên rất lợi hại!”

“Cha nuôi, mẹ, hai người thật xấu, con cũng muốn biết.” Giọng nói mềm dẻo của Lucus vang lên.

Hoắc Nhĩ Phi ôm lấy con trai nói việc đã qua một lần.

“Ha ha ha ha... Mẹ thật xấu... Ha ha...” Lucus cũng không nhịn được cười ha hả, máu trên đất của cha sao có thể so sánh với máu chó chứ, cha nhất định sẽ tức giận.

“Mèo nhỏ, tôi bắt đầu sùng bái cô, cô là người đầu tiên có thể đùa kiểu này với Yến mà có thể sống đi ra, cô không sợ cậu ta nổi giận?”

“Thân thể của anh ta bây giờ có thể đánh nổi tôi sao? Tôi là đai đỏ Taekwondo, chỉ nói đùa, hừ!” Hoắc Nhĩ Phi lơ đễnh hừ hừ.

Đoạn Tử Lang che miệng lại cười, không muốn nói rõ sự thật: Đó chính là Yến tuyệt đối không yếu như cô nghĩ, cậu ta vốn không để vết thương do súng bắn vào mắt, sở dĩ mỗi ngày nằm trên giường, thật ra muốn chiếm được đồng tình và quan tâm của cô, mượn cơ hội bồi dưỡng chút tình cảm với cô, Yến bây giờ không giống như Yến trước kia, cậu ta sẽ chú trọng kế sách, mà không phải dã man chiếm đoạt từ một phía.

“Mẹ, mẹ thật sự đánh được cha sao? Taekwondo rất lợi hại đúng không? Cũng không thể không dạy Lucus, chờ Lucus lớn lên rồi sau này sẽ bảo vệ mẹ.”

Hoắc Nhĩ Phi nghe lời con trai nói cực kỳ vui thích, “Chụt” vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, chọc cho Lucus cười to “Khanh khách”.

Ngoài phòng cười đến hoàn toàn vui vẻ, Thư Yến Tả trong phòng lại không vui nổi, lạnh lùng nằm đó nghĩ kế sách.

An Tình Hủy biết sau khi vết thương của Thư nhị thiếu tốt lên rồi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, Lôi gia tất nhiên sẽ đẩy cô ra, trong mắt cô hiện lên không cam lòng và căm hận, Hoắc Nhĩ Phi dựa vào cái gì có thể gặp may mắn như vậy, Thư nhị thiếu rõ ràng cam tâm tình nguyện ngăn cản một viên đạn vì cô ta, dựa vào cái gì?

Móng tay thật dài hung hăng cắm vào trong thịt, ý hận trong mắt càng ngày càng sâu, đừng tưởng rằng có người thay mày cản một viên đạn thì mày bình an vô sự rồi! Nếu tao sống không được bao lâu, vậy tao cũng sẽ khiến cho mày sống không tốt, tao muốn đặt mày trên đầu sóng ngọn gió bát quái, mày càng không muốn để cho người khác biết chuyện năm năm trước, tao càng muốn cho mọi người biết; mày càng giấu giếm sự thật mày có một đứa con trai năm tuổi, tao càng muốn cho tất cả mọi người biết; mày muốn sống cuộc sống yên ổn bình tĩnh, tao hết lần này tới lần khác không cho mày như ý nguyện

Tao muốn để cho chồng chưa cưới của mày biết, thật ra thì mày chính là một kẻ lừa gạt, tao muốn khiến cho tất cả mọi người đều phỉ nhổ mày!

An Tình Hủy giận dữ nghĩ, lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm số điện thoại của phóng viên giới giải trí lần trước gặp được ở thành phố L, để cho anh ta đăng báo tất cả mọi chuyện mình nói với anh ta, về phần tiếng vang, vậy khẳng định to đến dọa người!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 116
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...