Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 37

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Điệp

Song Phi trong người thái hậu vô cùng ngang ngược, nếu không phải Da Luật Trác

ngày ngày dùng vàng đổi danh dược kéo dài mạng sống cho bà ta, bà ta đã mất

mạng từ lâu. Loại độc khiến người ta đau đớn thế này độc tính rất sâu, muốn

giải bỏ hoàn toàn vô cùng khó. Không chỉ cần châm cứu, ngâm thuốc, xoa bóp, khí

công, quan trọng nhất là cần một người dùng một loại dược, mỗi ngày lấy máu làm

thuốc dẫn. Mà loại dược này bản thân chính là độc, uống vào tuy không mất mạng

nhưng cũng vô cùng đau đớn, tổn hại rất lớn tới chức năng của các bộ phận khác

trên cơ thể. Không bị làm sao, thuốc bổ cũng không nên uống chứ đừng nói là độc

dược.

Tôi

trình phương án trị liệu lên cho Da Luật Trác, anh ta thâm trầm suy nghĩ trong

chốc lát rồi nói ngày mai sẽ cho tôi câu trả lời chắc chắn. Thế nhưng, buổi tối

thái hậu lại phát bệnh một lần, khiến mọi người một đêm mất ngủ, sức cùng lực

kiệt.

Hạ cô

cô thở dài một tiếng, nói với tôi: “Mẫn cô nương, ta bằng lòng làm dược nhân

kia.”

“Không

được!” Da Luật Trác đột nhiên gầm lên giận dữ, khiến lỗ tai tôi ù ù.

Da Luật

Trác nói: “Thân thể ngươi cũng không được tốt, không thể làm vậy.”

Hạ cô

cô nói: “Thái hậu đối với ta ân trọng như núi, ta làm một chút chuyện nhỏ vì

người cũng đáng.”

Da Luật

Trác giận dữ: “Năm đó, nếu không có cô cô thì căn bản không có mẫu tử chúng ta

hiện tại, cô cô hà cớ gì phải nói ân nghĩa?”

Hạ cô

cô còn nói: “Những người khác không đáng tin, việc này do chính ta làm vẫn tốt

hơn.”

Da Luật

Trác tức sùi bọt mép: “Ta nói không được chính là không được!”

“Được

rồi!” Cuối cùng, tôi lên tiếng cắt đứt cuộc giằng co của bọn họ: “Hạ cô cô

không cần lo lắng, không phải chúng ta đã có sẵn người rồi sao?”

Tôi nói

rồi chỉ Trình Tiếu Sinh, Trình sư huynh bị tôi kéo đến nghiền dược ở bên cạnh.

Tiểu Trình trước đó đang thất thần, thấy chúng tôi đều nhìn mình mới ngu ngơ

nghiêng đầu nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi của chúng tôi.

Da Luật

Trác suy nghĩ: “Hắn?”

Hạ cô

cô cũng không chắc chắn: “Hắn?”

Tôi gật

đầu: “Hắn!”

Tiểu

Trình hoảng sợ: “Ta?”

“Chính

là huynh.” Tôi cười: “Sư huynh của chúng ta khi bái sư đã được sư phụ cho uống

độc môn bí dược điều chế từ quả Hỏa Long, cả đời bách độc bất xâm. Người như

vậy làm dược nhân, không chỉ vô hại đối với cơ thể, mà máu của huynh ấy cũng có

thể giải được một phần độc dược.” Đây cũng là lời nói thật, tôi cũng không vô

duyên vô cớ ức hiếp Tiểu Trình.

Da Luật

Dao hoảng hốt kêu lên: “Ta không muốn A Sinh ca ca chảy máu!” Nói rồi tiến lên

ôm lấy cánh tay Tiểu Trình.

Tiểu

Trình rõ ràng không chịu nổi mỹ nhân này, chỉ nhếch mép nhe răng. Da Luật Trác

bắt Tiểu Trình trở về một phần nguyên nhân cũng vì cô em gái bảo bối của anh

ta, Da Luật Dao, rất thích Tiểu Trình. Thế nhưng Tiểu Trình lại không có phúc

hưởng thụ, lần nào cũng tránh còn không kịp. Da Luật Dao còn nhỏ, luôn luôn có

thừa sức lực để bám lấy Tiểu Trình, khiến Tiểu Trình ăn đủ vị khổ.

Bọn họ

bắt đầu đẩy đẩy kéo kéo, Da Luật Trác quay đầu hỏi tôi: “Vậy vì sao ngươi không

tự mình làm?”

Tôi tức

giận: “Tôi nhập môn muộn, sư phụ bất công chưa cho uống.”

Tiểu

Trình run run, khóc không ra nước mắt: “Sư muội, thật nhẫn tâm...”

“Đúng

vậy.” Tôi gật đầu: “Sư phụ trọng nam khinh nữ, thật nhẫn tâm.”

“Không

phải, ý ta là…”

“Ý sư

huynh là đồng ý đúng không?” Tôi tranh thủ ngắt lời Tiểu Trình, quay đầu cười

với Da Luật Trác: “Bệ hạ thấy thế nào?”

Da Luật

Trác híp mắt quan sát Tiểu Trình như đánh giá hàng hóa: “A Sinh, ngươi thấy sao?”

Tiểu

Trình đâm lao đành phải theo lao, nhìn Hạ tỷ tỷ dịu dàng yếu ớt đứng một bên,

lại nhìn vẻ mặt không che giấu kỳ vọng của Da Luật Trác. Anh ta cũng hiểu một

khi đã làm dược nhân, Da Luật Dao sẽ không có cơ hội bám lấy mình nữa, vì vậy,

anh ta gật đầu.

Da Luật

Trác giống như thở ra một hơi, trịnh trọng nói: “Cảm tạ.”

Tiểu

Trình bĩu môi, tiếp tục vùi đầu nghiền dược. Da Luật Dao tức giận phất tay bỏ

đi.

Trong

số những lần lần lượt lấy máu của Trình sư huynh, độc tố tích tụ trong cơ thể thái

hậu dần dần được tiêu trừ, bệnh tình rõ ràng chuyến biến tốt đẹp. Khi tuyết

miền Bắc bắt đầu tan, bà ta cuối cùng cũng mở miệng nói với tôi: “Ngươi tên là

A Mẫn phải không?”

Bàn tay

bưng dược của tôi run lên. Người phụ nữ mỹ lệ này giống như đã nằm mơ một giấc

mơ rất dài, hiện giờ chậm rãi tỉnh lại, mở mắt nhìn thế giới này. Nghi hoặc,

mừng rỡ, cảm xúc dâng trào.

Hạ Ngữ

Băng chạy tới trước mặt bà ta đầu tiên, kích động nói: “Nương nương tỉnh lại

rồi?”

Thái

hậu thật vui mừng nhìn cô ấy: “Ngữ Băng, sao ngươi lại tiều tụy như thế này? Ta

làm sao vậy?”

Hạ cô

cô rưng rưng nước mắt cười: “Trước kia nương nương bị bệnh, nhưng giờ không có

việc gì nữa rồi, hiện giờ ngài đã ổn cả rồi.”

Da Luật

Trác cùng em gái Da Luật Dao vội vàng chạy tới. Từ khi Liêu tiên đế qua đời,

thái hậu lập tức bị bệnh, kéo dài mười năm mới lấy lại được thần trí đã mất đi,

vì vậy, ký ức vẫn còn dừng lại ở mười năm trước, nhìn thấy con trai đã trưởng

thành hơn nhiều, con gái đã trở thành một cô gái, vô cùng giật mình.

Người

một nhà đoàn viên, những người ngoài đương nhiên trở thành dư thừa, vì vậy

chúng tôi tự giác lui ra.

Khi

tuyết tan mới là lúc khí trời lạnh nhất, tôi cùng Tiểu Trình chạy tới phòng mấy

thái giám ngồi sưởi ấm, cùng mọi người uống trà, nói chuyện phiếm.

Bọn

thái giám đều cảm ơn hai chúng tôi. Mọi người sống chung hơn một tháng, cùng

làm việc vui vẻ, tôi và Tiểu Trình đều là người thoải mái, dễ hầu hạ, nay lại

chữa khỏi bệnh cho thái hậu, giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho bọn họ.

Bọn

thái giám nói: “Giờ thì tốt rồi, sau này chúng ta không cần cả ngày lo lắng chờ

đợi nữa. Thái hậu khỏi bệnh, tâm trạng bệ hạ tốt, toàn bộ hoàng cung, triều

đình sau này đều sống yên ổn.”

Tôi

không khách khí mà thưởng thức đồ ăn và trà ngon bọn họ dâng lên, hỏi: “Tôi vẫn

rất tò mò, tới đây lâu như vậy rồi mà luôn cảm thấy hoàng cung rất yên tĩnh, vì

sao không gặp các nương nương khác?”

Thái

giám cười nói: “Mẫn cô nương chuyên tâm chữa bệnh nên không chú ý đấy thôi. Bệ

hạ chúng ta chỉ có hai mỹ nhân phẩm cấp không cao, một người là “lương nhân”,

một người là “thường thị”, cũng không chính thức lập phi, sau khi hoàng hậu tạ

thế cũng không nhắc tới chuyện lập hậu nữa. Chuyện trong hậu cung đều do Hạ cô

cô quản lý, đại tổng quản cũng chỉ có danh nghĩa, tất cả đều phải nghe cô cô

sai khiến.”

“Vì

sao?” Tôi kỳ quái, chẳng lẽ Da Luật Trác cũng khắc vợ?

Thái

giám cười giảo hoạt, lại không chịu nói: “Chuyện của các quý nhân, hạ nhân

chúng ta làm sao biết được?”

Mấy

ngày tiếp theo, bệnh thái hậu chuyển biến càng nhanh. Độc đã lâu không phát

tác, thần trí ngày một thanh tỉnh. Da Luật Trác tâm tình vui vẻ, thỉnh thoảng

tôi còn có thể nhìn thấy anh ta cười một tiếng.

Thái

hậu kéo tôi hỏi việc nhà, hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà có bao

nhiêu người, đã hứa gả cho ai chưa.

Tôi đỏ

mặt nói còn chưa hứa gả cho ai.

Thái

hậu cười vui vẻ: “Vậy làm con dâu Liêu quốc chúng ta được không, nam nhân Liêu

quốc anh dũng cường tráng lại thương thê tử. Tiểu tử ưu tú trong quý tộc nhiều

như vậy, hôm nào giúp ngươi chọn một người.”

Tôi hốt

hoảng nói: “Trong lòng có người thương, không dám làm phiền thái hậu!”

Thái

hậu còn than thở thất vọng. Bà ấy thân mật như một bác gái hàng xóm, không hề

có dáng vẻ kiêu ngạo của bề trên.

Thái

hậu vừa mới khỏi bệnh, sức lực yếu, nói chưa bao lâu đã mệt.

Sau khi

bà ấy ngủ, tôi và Hạ Ngữ Bang cùng nhau ra ngoài chuẩn bị thuốc buổi tối.

Trước

giờ Hạ Ngữ Băng vẫn mang gương mặt u sầu, nay bệnh của thái hậu đã tốt lên,

thần sắc sáng hơn nhiều, hiền hòa thanh lệ, nhìn qua có vẻ vô cùng thoải mái.

Trên người cô ấy tỏa ra hương hoa nhài nhàn nhạt khiến tôi cảm thấy rất thân

thuộc.

Hạ Ngữ

Băng giải thích: “Gia mẫu là người nước Tề, chỉ thích hoa nhài. Bà từ thế nhiều

năm, hương thơm này khiến ta có cảm giác bà vẫn ở bên cạnh.”

Tôi

nhìn nụ cười nhã nhặn của cô ấy, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn

mật, lại cảm thấy quá khoa trương, vội vàng lắc đầu.

Hai

người yên lặng một lúc, Hạ Ngữ Băng đột nhiên nói: “Thái hậu và tiên đế tình

nghĩa sâu nặng, nếu không phải tiên đế đột nhiên qua đời, người nhất định sẽ

ban giải dược. Chỉ là, ta nghĩ lúc đó chỉ sợ thái hậu cũng không chịu dùng mà

cùng tiên đế ra đi. Năm đó thái hậu cố gắng chống đỡ cũng chỉ vì bệ hạ đăng cơ

khi còn niên thiếu…”

Tôi cảm

thán: “Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Có phải bệ hạ nhìn thái hậu

khổ cực như vậy mới chậm chạp không lập hậu?”

Hạ Ngữ

Băng cười khổ: “Đúng vậy. Chỉ là, một quốc gia vô hậu cũng không thích hợp.”

“Cô cô

đã từng khuyên bệ hạ hay chưa?”

“Sao

còn chưa? Khi bệ hạ đăng cơ đã lập Ai Kính hoàng hậu, sau rồi hoàng hậu mắc

bệnh qua đời, ta liền khuyên bệ hạ chọn một nữ tử hiền hậu khác làm hậu, nhưng

bệ hạ không chịu nghe, ta nào có biện pháp gì.”

Tôi

nói: “Không phải vì lo lắng độc kia đấy chứ? Hoàng thượng cũng thật là, quy củ

là thứ chết, người là sống. Bệ hạ là vua một nước, ở đây do bệ hạ định đoạt,

thủ tiêu cái quy củ này là được rồi.”

Hạ Ngữ

Băng lắc đầu: “Đây là quy củ do tổ tông đặt ra.”

“Cô cô,

các lão tổ tông ăn lông ở lỗ, chúng ta cũng phải làm như vậy hay sao? Thời đại

là thứ thay đổi, con người phải phát triển, tất cả những gì chúng ta làm đều vì

chính mình, để đời sau được sống tốt hơn. Nếu không cần gì nam canh nữ chức,

cần gì phát triển thương mại, quay về ở trong hang động là được rồi.”

Hạ Ngữ

Băng nghe vậy sửng sốt, cười nói: “Mẫn cô nương thật nhanh mồm nhanh miệng, lời

nói đều thật có lý. Chỉ là, nói thì dễ làm thì khó, những trọng thần thông thái

rởm trong triều, những nguyên lão tôn thất hồ đồ ngu ngốc không bị thuyết phục

dễ dàng như vậy.”

Tôi

đành phải nói: “Vậy độc này đã có cách giải rồi, cùng lắm thì dùng độc sau đó

lại lặng lẽ giải. Chỉ là phải chịu chút vị đắng thôi.”

Hạ Ngữ

Băng gật đầu: “Cúng may chúng ta có một vị đại phu khéo léo thông minh như Mẫn

cô nương. Tiếc rằng chờ đến khi mọi việc ổn thỏa, cô lại phải trở về, ta lại

mất đi một người nói chuyện.”

“Hoàng

cung lớn như vậy, sao cô cô lại không tìm được người nói chuyện.” Tôi cười:

“Hay là cô cô lập gia đình đi.”

Hạ Ngữ

Băng sợ hãi cười: “Lập gia đình? Ta?”

“Sao

vậy?”

“Đã

nhiều tuổi rồi còn gả cho ai?” Hạ Ngữ Băng lắc đầu cười không ngừng: “Hơn nữa,

ta cũng không muốn gả, cứ thế này ở bên thái hậu là ta đã thỏa mãn rồi. Ta tiến

cung từ năm mười ba tuổi, hai mươi năm qua đều ở trong cung, đã không thích ứng

được với cuộc sống bên ngoài nữa.”

“Nhưng

còn hạnh phúc của cô cô thì sao?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

Hạ Ngữ

Băng mỉm cười: “Hạnh phúc của nữ nhân không phải chỉ có kết hôn, sinh con, ta

cho rằng Mẫn cô nương tự lập, có khả năng như vậy cũng hiểu rõ ràng.”

Nói

vậy, tôi cũng liên tục gật đầu.

Hạ Ngữ

Băng cười một tiếng: “Đừng chỉ nói về tôi, nói về cô một chút đi. Cô nói với

thái hậu đã có người trong lòng, là thật sao?”

Tôi đỏ

mặt, những vẫn thành thật thừa nhận: “Chỉ là rất thích một người.”

Hạ Ngữ

Băng tiếp tục hỏi, mang theo vài phần ngây thơ của thiếu nữ: “Hắn là người thế

nào? Có tốt với cô không?”

“Anh ấy

tốt lắm, đối với tôi cũng rất tốt.” Tôi nói qua loa.

Hạ Ngữ

Băng nhạy cảm nghe ra có điều không đúng: “Vậy còn vấn đề gì?”

“Cũng

không tính là vấn đề.” Không hiểu sao tôi rất thoải mái bàn luận cuộc sống tình

cảm của tôi trước mặt cô gái này: “Thân phận của tôi và anh ấy chênh lệch rất

lớn, quan niệm cũng có rất nhiều điểm không giống nhau. Cho dù hiện giờ chúng

tôi ở bên nhau, tôi cũng có thể đoán trước được tương lai của chúng tôi sẽ vô

cùng trắc trở, rất có thể sẽ không đi được tới cuối cùng.”

Hạ Ngữ

Băng cười: “Aiz, tuy tôi chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhưng Mẫn cô nương,

cuối cùng chúng ta đều phải về với cát bụi, chẳng lẽ vì nhất định phải chết nên

hiện giờ sẽ không ăn cơm hay sao? Đời người được bao lâu, vì tương lai có khả

năng sẽ phát sinh trắc trở mà bỏ qua hạnh phúc hiện tại, cô cho rằng như vậy

đáng giá sao?”

Nhất

thời, tôi cảm giác như bị dội nước, dội mạnh đến mức khiến toàn thân tôi chấn

động nhưng thần trí lại tỉnh táo hơn nhiều.

Đúng

như vậy.

Từ hôm

đó, tôi dồn hết tâm trí vào việc chữa bệnh cho thái hậu, chỉ hy vọng có thể sớm

chữa khỏi cho bà ấy, như vậy tôi cũng có thể sớm trở lại bên cạnh Tiêu Huyên.

Lo lắng đến tương lai làm gì, trong thế giới này tôi vốn là người cô độc, anh

cũng đang phấn đấu trên đàn chính trị, tương lai chẳng biết ai sẽ làm vua, ai

sẽ làm giặc, gặp nhau chính là duyên phận, yêu nhau lại càng may mắn. Cứ sợ hãi

lo trước lo sau như vậy, cuối cùng lại càng khó ở bên nhau.

Tôi

phải thử một lần, đứng bên cạnh anh ấy, cùng anh đi hết con đường xem kết quả

sẽ thế nào.

Hạ Ngữ

Băng vừa khâm phục vừa ao ước nhìn tôi: “Mẫn cô nương khi thì buồn phiền khi

lại cười vui vẻ, tuổi trẻ thật tốt.”

Tôi

thốt ra: “Cô cô cũng còn trẻ mà.”

Hạ Ngữ

Băng kinh ngạc, cười lớn: “Ta đã hơn ba mươi rồi, nữ nhân khác như ta đã có hài

tử hơn mười tuổi ấy chứ.”

Lúc này

tôi mới nhớ ra đây là cổ đại, phụ nữ có nghề nghiệp ở hiện đại hơn ba mươi tuổi

vẫn tràn đầy nhiệt huyết, phụ nữ thời xưa vừa qua hai mươi đã nên rời sân khấu,

về nhà giặt quần áo nuôi con, rồi cứ như vậy qua cả đời.

Tôi

nói: “Cô cô không thể nói như vậy. Ngài thay thái hậu lo liệu hậu cung hơn mười

năm, giúp hoàng thượng không phải buồn phiền, có thể dồn tâm trí vào việc triều

chính. Cuộc sống của ngài không thể dùng việc sinh nhi dục nữ để đánh giá. Theo

tôi thấy, cô cô thông minh có khả năng, một mình đảm đương nhiều việc, quả thật

là nữ trung hào kiệt. Cuộc sống của ngài sẽ vô cùng phóng khoáng, muôn màu muôn

vẻ, những người phụ nữ khác không thể so sánh.”

Hạ Ngữ

Băng lộ vẻ ngượng ngùng: “Cô nương thật là… đã quá khen.”

Tôi trở

về phòng, nhấc bút muốn viết cho Tiêu Huyên một bức thư. Thế nhưng khi cầm bút

lên lại không viết ra nổi một chữ.

Viết

cái gì bây giờ? Em nghĩ em yêu anh rồi, anh thì sao?

Mẹ ơi,

sao lại khôi hài như thế.

Mất

hứng, tôi đặt bút xuống, bỏ ra ngoài ngắm mặt trăng mùa Đông.

Khoác

áo choàng Tiêu Huyên đã tặng, tôi chậm rãi tản bộ dưới mái hiên, Đồng Nhi yên

lặng đi theo phía sau cách tôi năm bước.

Chúng

tôi im lặng đi qua những hành lang thật dài của Liêu cung, vòng tới hoa viên,

nhìn thấy trong ngôi đình phía trước có ánh đèn.

Da Luật

Trác đứng đối diện Hạ Ngữ Băng, dường như đang nói chuyện gì đó. Tôi vô thức

đứng lại, kéo Đồng Nhi trốn vào bóng tối.

Nghe

trộm là một chuyện rất vô đạo đức, nhưng bát quái lại là bản tính của con

người.

Chỉ

thấy vẻ mặt Da Luật Trác dịu dàng, đầy ý cười, thâm tình nhìn Hạ Ngữ Băng. Dáng

vẻ của Hạ Ngữ Băng tương đối bình tĩnh, vẫn cúi đầu rủ mi, dịu dàng hiền hòa

như trước, nghiêm túc nói chuyện. Tâm trí của Da Luật Trác hiển nhiên không ở

trong nội dung cuộc đối thoại, chỉ cười nhìn cô ấy, giống như nhìn thế nào cũng

không đủ. Da Luật Trác hình như chỉ nhỏ hơn Hạ cô cô ba, bốn tuổi, hai người

đứng bên nhau, một người cao lớn anh tuấn, một người dịu dàng đoan trang, vô

cùng xứng đôi.

Cuối

cùng Hạ Ngữ Băng cũng có chút giận dỗi, ngẩng đầu cao giọng nói: “Bệ hạ có đang

nghe không?”

Da Luật

Trác lập tức gật đầu: “Đương nhiên đang nghe, ngươi tiếp tục nói đi.”

Đôi mắt

Hạ Ngữ Băng khẽ nhíu lại: “Vậy người nói xem ta vừa nói gì?”

Da Luật

Trác ngẩn người một lúc, nói năng lộn xộn: “Chuyện đó là… Tạo phản… A không, là

ba quận phía Nam Đông Tề có dân đói tạo phản…”

Tôi ở

phía xa nghe vậy toàn thân chấn động.

Hạ Ngữ

Băng thở dài bất đắc dĩ: “Bệ hạ cũng nên quan tâm một chút, nếu đã kết đồng

minh với Yến vương thì cũng nên theo sát biến đổi cục diện của Đồng Tề. Thế cục

phía Nam ảnh hưởng trực tiếp đến Yến vương, nếu chính quyền quốc nội rung

chuyển, liệu rằng Yến vương có…”

Tôi

đứng trong góc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, tuy loạn lạc phía Nam còn

cách xa Yến địa, thế nhưng biến đổi chỉ trong chốc lát, tuy tôi không thể giúp

được gì nhưng ở bên cạnh Tiêu Huyên vẫn cảm giác yên tâm hơn.

Đồng

Nhi lo lắng kéo tay áo tôi, tôi gật đầu với cô ấy, hai chúng tôi lặng lẽ quay

trở về đường cũ.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 37
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...