Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 16

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tôi một

cước đá văng cửa phòng, người bên trong đều nhìn lại đây. Tạ thái phó vừa nhìn

thấy tôi đã muốn răn dạy vài câu theo quán tính. Hai mắt tôi phụt ra lửa đỏ,

khiến ông ấy sợ đến mức vội vàng ngậm miệng.

Nhị

hoàng tử Tiêu Lịch ngồi ngay ngắn ở ghế trên, vừa nhìn thấy tôi đã lộ ngay một

nụ cười mẫu mực của mấy gã chính khách. Tôi liếc nhìn hắn khinh bỉ.

Tôi hỏi

ông Tạ: “Nhị ca con đâu?”

Tạ thái

phó nói: “Mới sáng sớm nó đã có người gọi đi, không biết giờ đang lăn lộn ở chỗ

nào.”

Sắc mặt

tôi lại nặng nề hơn vài phần, gần như muốn rơi xuống đất: “Con muốn nói chuyện

riêng với điện hạ.”

Tạ phu

nhân nói: “Theo lễ nghi…” Lập tức bị Tạ thái phó che miệng lôi ra ngoài.

Bọn họ

đi hết, tôi đóng chặt cửa lại. Tiêu Lịch đã bước tới, đoan đoan chính chính cúi

chào tôi một cái.

Tôi

châm chọc nói: “Tiểu nữ không nhận nổi cái cúi đầu này của điện hạ. Chỉ là,

không biết điện hạ gặp chuyện gì, trong một đêm đã đổi ý, không phải muốn làm

tỷ phu của tiểu nữ hay sao?”

Gã Tiêu

Lịch này tuy vô cùng dũng mãnh trên sân bóng, nhưng khi đối mặt với phụ nữ,

luôn có một phong thái tiêu chuẩn “phụ nữ có thể cố tình gây sự, đàn ông nên

kiên nhẫn mỉm cười”. Tôi trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, nụ cười của hắn vẫn rất

ấm áp.

Hắn ôn

tồn nói: “Mong muội muội thông cảm, trong lòng ta cũng có nỗi khổ.”

“Sao?”

Tôi nhếch môi muốn nghe lý do của hắn.

Hắn

nói: “Hôn nhân của ta không thể do ta làm chủ. Mẫu thân chỉ cho phép ta chọn

thê tử trong mấy nhà, Tạ gia ở trong số đó.”

Tôi

nói: “Vậy chẳng phải tốt rồi sao, điện hạ thích tỷ tỷ của tôi, nàng lại vừa vặn

mới thất tình, chính là cơ hội tốt để điện hạ xen vào.”

Tiêu

Lịch bắt đầu né tránh ánh mắt tôi: “Ta quả thật đã từng thổ lộ tâm ý với lệnh

tỷ. Đêm qua nàng nhờ người đưa tới cho ta một phong thư.”

“Thư

nói gì?” Tôi có dự cảm không tốt.

Tiêu

Lịch nói: “Nàng nói, nàng và ngươi tỷ muội tình thâm, không muốn rời xa. Nếu ta

muốn lấy nàng, trước hết phải lấy ngươi làm thê tử. Nàng nói ngươi cũng đồng

ý.”

Tôi

đứng ở đó, một cơn gió luồn qua khe cửa, có tiếng chim hót, cơn giận cuộn trào

mãnh liệt như biển nham thạch nóng chảy trong cơ thể chậm rãi rút xuống, chỉ

còn một làn khói nhẹ.

Tuyệt

đối không phải không tức giận, mà là tức giận tới cực điểm, ngược lại sẽ bình

tĩnh.

“Tạ

Chiêu Kha nói như vậy?”

Tiêu

Lịch thấy tôi không còn bốc cháy phừng phừng nữa, thoáng yên tâm, mỉm cười gật

đầu.

Tôi

cười lạnh. Tỷ muội tình thâm không muốn xa rời, cùng chung một chồng? Sao Tạ

Chiêu Kha không nói thẳng hai chúng tôi đồng tính luyến ái đi?

Thật là

con mẹ nó hoang đường!

Đại

khái là tôi cười quá biến thái, Tiêu Lịch có chút hoảng sợ, hỏi: “Chẳng lẽ muội

muội có ý định khác?”

Tôi

hỏi: “Hoàng hậu nương nương cũng biết điện hạ tới cầu thân chứ?”

Tiêu

Lịch nói: “Mẫu thân biết. Người cho phép rồi.”

Cũng

đúng, bà già họ Triệu không đồng ý, hắn nào có gan đi.

Tôi vẫn

cười lạnh, cười đến mức nhiệt độ không khí giảm xuống. Tiêu Lịch thấp thỏm bất

an, ấp a ấp úng tỏ vẻ phải trở về hầu hạ bà già nhà mình.

Tiễn

bước hắn, hai vợ chồng Tạ gia mới rón rén đi đến. Tôi xuyên tới đây lâu như

vậy, đây là lần đầu tiên có thể lên mặt trước bọn họ.

Tôi

hỏi: “Cha mẹ hẳn là đồng ý rồi?”

Tạ thái

phó nói lên sự thật: “Đây không phải cầu thân, mà là khéo léo hạ chỉ.”

Tôi thở

dài. Chuyện này do tôi gây ra, nếu liên lụy đến hơn trăm miệng ăn của Tạ gia

thì lương tâm tôi không qua được.

Tôi bỏ

đi. Tạ thái phó bất an: “Tiểu Hoa, con đi đâu?”

Tôi

không nhịn được nữa: “Ngủ.”

Tôi trở

về phòng, đầu tiên là thoải mái tắm rửa một lần. Sau đó lấy toàn bộ quần áo ra,

mặc một bộ đơn giản nhất, lại mặc bên ngoài một bộ quần áo nam gọn gàng, rồi

dốc hết quần áo tơ lụa đắt tiền bình thường hay mặc và một số đồ trang sức vào

trong túi vải. Cuối cùng là búi một kiểu tóc nam sĩ.

Vân

Hương đã mặc nam trang bên ngoài áo váy.

Sau đó,

Vân Hương trèo lên tường, nói với một người bán hàng rong tương đối quen thuộc:

“Thím Trương, sao thím còn ở đây?”

Thím

Trương liền hỏi: “Thì sao?”

Vẻ mặt

Vân Hương đắc ý nói: “Thím không biết sao? Nhị hoàng tử cầu thân với tiểu thư

nhà chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta sẽ tiến cung làm hoàng phi đấy!”

Thím

Trương sửng sốt: “Thật vậy sao?”

Vân

Hương nói: “Chuyện lớn như vậy sao có thể giả được? Giờ lão gia nhà ta đang ở

cửa trước phát bạc mừng kia kìa! Thím còn không mau đi sao?”

Thím

Trương này ngày thường bán hoa quả, giọng vô cùng to, chỉ vừa hét lên, từ đầu

ngõ đến cuối ngõ đều rung chuyển. Một đồn mười, mười đồn trăm, những người bán

hàng gần đó vừa nghe nói có người đang phát tiền lập tức chạy tới trước cửa Tạ

gia, thật giống như phụ nữ nghe nói cửa hàng mỹ phẩm đang đại hạ giá. Ngay cả

chó nhà Vương tri phủ ở sát vách cũng sủa lên ông ổng, giống như không cam lòng

vì mình không được nhận tiền.

Tôi và

Vân Hương nhìn nhau. Người vừa mới đi hết, hai chúng tôi lập tức nhảy ra khỏi

sân. Không đi bất cứ đâu mà chạy theo đám người tới trước cửa nhà mình.

Người

đến đòi tiền vây Tạ gia chật như nêm cối. Quản gia Tạ gia đang sứt đầu mẻ trán:

“Bạc mừng cái gì? Các ngươi nghe ai nói? Đi đi, đi đi!”

Tạ thái

phó thông minh hơn ông ta, bỗng kêu lên: “Mau tới phòng tứ tiểu thư xem!”

Tôi và

Vân Hương trốn sau đám người cười trộm.

Hạ nhân

trở về, sắc mặt tái nhợt: “Trong phòng tứ tiểu thư không có ai.”

Tạ thái

phó giậm chân: “Còn chần chừ cái gì? Mau tìm đi!”

Quản

gia hỏi: “Còn những người này?”

Tạ thái

phó quát to: “Không có tiền! Thiếu tiền thì tới chỗ thần tài mà đòi!”

Gia

đinh đi ra cản người. Hai chúng tôi liền theo đám người tản đi.

Cách

đây gần nhất là cổng thành phía Đông, xa nhất là cổng Tây, tôi dẫn Vân Hương đi

về hướng cổng Nam dành cho dân nghèo, chuyên dùng để đưa quan tài ra khỏi

thành. Dù sao tôi từng đắm chìm trong sự quan tâm của Đảng, tiếp thu giáo dục

của chủ nghĩa Mác, là một thế hệ lớn lên nhờ học tập những tri thức khoa học,

tôi có thể lựa chọn không tin những thứ mê tín.

Thuận

lợi ra khỏi thành, chúng tôi mua hai con lừa.

Vân

Hương hỏi: “Tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Tôi

nói: “Tới thôn của cô.”

Vân

Hương lo lắng: “Nhỡ may lão gia nghĩ ra, phái người tới tìm thì sao?”

Tôi

nói: “Không ở trong nhà cô. Ngoài thôn của cô có miếu không?”

Vân

Hương nói: “Có một cái miếu đổ nát, nhưng từ khi nô tỳ còn bé đã không có ai

đến đó thờ cúng nữa, không biết giờ đã bị phá đi chưa.”

Tôi

cười. Miếu đổ nát? Không thể tốt hơn. Những nơi như vậy ngoại trừ dùng để gặp

gỡ thư sinh nghèo khó hoặc nhân sĩ giang hồ, còn có thể dùng để che mưa che

nắng.

Chúng

tôi rất nhanh đã tới thôn xóm tên là Khẩu Tử kia. Không biết người trong thôn

này có cất rượu hay không, hay là lấy theo tên của loại rượu Khẩu Tử nổi tiếng

từ nam ra bắc, từ trong nước tới ngoài nước…

Ngôi

miếu vẫn còn, chỉ là thật sự rất đổ nát, nhưng chưa nát đến mức không dùng

được. Vừa có ánh nắng lọt qua khe nứt làm tăng bầu không khí dã ngoại, vừa có

một khoảng nền đất bằng phẳng có thể nghỉ tạm.

Tôi ở

lại trong miếu, còn Vân Hương quay về thôn tìm chút đồ ăn. Cô ấy nói vịt quay

của Mã gia ở thôn đông mùi vị không tệ, tôi quyết định vừa ăn vịt quay vừa chờ

Tạ Chiêu Anh.

Vân

Hương đi được khoảng mười phút thì sắc trời bắt đầu thay đổi. Mấy cơn gió từ

phía Nam thổi mây đen tới đây, bầu trời vang lên một tiếng sấm, mưa to ập

xuống.

Trong

miếu bắt đầu dột, nước nhỏ tí tách, nhưng không giống một bài hát. Tôi bất

tiện, đáng thương trốn bên trong, cởi nam trang đắp trên người, thật sự biến

thành dân chạy nạn. Vân Hương có lẽ cũng đã trú mưa trong thôn, tôi đói đến mức

bụng sôi lên ùng ục, cũng chỉ có thể mong chờ mưa tạnh, trong lòng hết sức chửi

bới Tạ Chiêu Anh vì sao còn chưa hiện ra đây.

Trong

tiếng mưa rơi ào ào, tôi nghe bên ngoài có tiếng người truyền đến.

Giọng

nam lo lắng nói: “Phía trước có một ngôi miêu! Công tử cố gắng một chút, chúng

ta sắp tới nơi rồi!”

Tiếng

bước chân và tiếng vó ngựa hỗn độn truyền đến, sau đó, mấy người đàn ông thân

hình cao lớn nửa dìu nửa ôm một thanh niên hôn mê bất tỉnh tiến vào, cẩn thận

đặt anh ta nằm xuống đất.

Những

người đàn ông này thân thủ nhanh nhẹn, có vẻ đã được huấn luyện, giống như bảo

tiêu hay đặc công của Mỹ. Sau khi cẩn thận sắp xếp cho anh chàng bị hôn mê kia,

bọn họ chia ra, hai người đứng ở cửa miếu, mấy người còn lại bảo vệ ở các góc.

Ánh mắt người nào cũng lấp lánh, có thần, giống như có chức năng hồng ngoại để

nhìn trong đêm tối, rà quét qua tất cả mọi thứ trong miếu một lần, sau đó tia X

lại chiếu vào trong màn mưa. Ông chú dẫn đầu khi vào cửa đã liếc mắt nhìn tôi,

đại khái là trông tôi có vẻ vô hại, trong mắt bọn họ, tôi dần dần trong suốt

như không khí.

Trên

đầu lại vang lên một tiếng sấm nữa. Anh chàng đang hôn mê bỗng rên lên một

tiếng.

Ông chú

kia vội vàng đi tới: “Công tử?”

Sắc mặt

anh chàng trẻ tuổi vàng như nến, môi thâm đen, nét mặt đau đớn. Ông chú cầm túi

nước, cho vị công tử kia uống mấy ngụm, sau đó hỏi bạn đồng hành: “Lão Cát còn

chưa có tin tức gì à?”

Người

bị hỏi lắc đầu: “Đường ở đây giao nhau nhiều, lại mưa lớn như vậy, sợ rằng nhất

thời bọn họ không tìm tới được.”

Giọng

nói của bọn họ có chút khác lạ, nhưng tôi không nghe ra là người của địa phương

nào.

Anh

chàng trẻ tuổi nằm trên mặt đất khó khăn ho vài tiếng, một dòng máu tràn ra từ

khóe miệng. Tuy anh ta mặc quần áo tơ lụa thượng đẳng, nhưng đã thủng vài chỗ,

lộ ra cánh tay trắng nõn, tôi nhìn thấy trên da anh ra có những vết ban đỏ, to

bằng ngón tay cái.

Tôi nhớ

hình như đã nhìn thấy bệnh trạng này trong ghi chép của Trương Thu Dương.

“Thiên

Thu Hồng?”

Tất cả

mọi người đều nhìn tôi, tôi vội vàng ngậm miệng. Hai mắt ông chú lóe sáng, vừa

đề phòng vừa kích động nói: “Cô biết loại độc này?”

Tôi rón

rén gật đầu.

Bóng

người ông chú chợt nhoáng lên như trong phim, nắm lấy tay tôi: “Cô nương có

biết chữa bệnh không?”

Tôi lại

cẩn thận gật gật đầu.

Ông chú

dùng một tay kéo tôi qua: “Mau xem cho công tử nhà ta.”

Tôi bị

ông ta túm phịch một tiếng quỳ gối xuống bên cạnh anh chàng kia, ngược lại

giống như khách viếng tới khóc tang. Bọn họ người đông thế mạnh, lại có vũ khí,

tôi đành vội vàng bắt mạch cho vị công tử này.

Kiểm

tra xong, tôi nói: “Quả thật là Thiên Thu Hồng, còn có điểm nội thương.”

Thiên

Thu Hồng là loại độc tính nóng, người trúng độc sẽ ngoài nóng trong lạnh, có

chút giống như kem chiên, chỉ là không ngọt, trái lại còn vô cùng đau đớn. Anh

chàng trẻ tuổi bề ngoài bình thường, đang cau mày, mồ hôi lạnh chảy ra, hiển

nhiên là bị dằn vặt rất lớn.

Tôi

nói: “Giải dược dễ phối, chỉ là phải châm cứu.”

Ông chú

vẻ mặt hung dữ, hừ giọng nói: “Cô nên xác định là có thể cứu được!”

Tôi

trợn mắt: “Được thôi, tôi quay về bên kia ngồi yên là được.”

“Khoan

đã!” Ông chú thỏa hiệp: “Tin cô một lần.”

Tôi

viết phương thuốc, sau đó lấy ra ngân châm mang theo bên người, châm cứu cho

công tử kia.

Anh

chàng này vóc người thon dài cân xứng, vân da rõ ràng, có lẽ ngày thường thường

xuyên rèn luyện. Trên ngực có mười vết thương nho nhỏ, sưng đỏ thối rữa, chính

là chỗ trúng độc.

Tôi vừa

cố gắng nhớ lại phương pháp viết trong sách, vừa châm cứu, cho anh ta uống

thuốc bảo vệ kinh mạch. Châm pháp có tất cả sáu bước, tôi thực hiện xong từng

bước, anh chàng kia nôn ra rất nhiều máu đen có mùi tanh hôi. Vết thương trên

ngực cũng đen lại.

Tôi thu

châm, sau đó cúi người xuống.

Ông chú

đột nhiên giữ tôi lại: “Cô định làm gì?”

Làm gì?

Trước mắt bao nhiêu người, còn có thể khiếm nhã với thiếu chủ của ông ta hay

sao.

Tôi tức

giận: “Hút độc cho anh ta chứ làm gì.”

Ông chú

nghe vậy, lại phát bệnh đa nghi: “Không phiền cô nương, để tại hạ làm là được.”

Tôi tức

cười. Tôi không phải đàn ông, công tử nhà ông lại càng không phải cô nương như

hoa như ngọc. Nếu công tử nhà ông có tỉnh lại sẽ càng bằng lòng để một cô nương

làm việc này cho anh ta. Một lão già như ông ghé vào trên người thanh niên nhà

người ta mới là hình ảnh quỷ quái ấy!

Tôi

nói: “Ông làm cũng được, nhưng nhỡ may ông trúng độc thì tôi không có sức cứu

thêm một người nữa đâu.”

Độc

Thiên Thu Hồng không tính là khó giải, chỉ là, điểm then chốt nhất là phải hút

độc ra cho người trúng độc. Độc tính của Thiên Thu Hồng rất bá đạo, nếu người

hút độc không có chuẩn bị trước cũng sẽ trúng độc. Ai mà chẳng quý trọng tính

mạng, tránh xa chất có hại. Trình Linh Tố người ta hút độc cho Hồ Phỉ

(Nhân

vật trong Tuyết Sơn Phi Hồ - Kim Dung)

, đó là vì tình yêu. Tôi

hút độc cho người vô danh này, đó là căn cứ theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo

quốc tế. Vĩ đại cao thượng như vậy mà ông còn không biết phân biệt tốt xấu.

Một

người đàn ông bên cạnh cũng khuyên nhủ: “Đại ca, vẫn nên để vị cô nương này làm

đi. Ta thấy cô ấy cũng không có ý xấu.”

Ánh mắt

của ông chú quả thật có thể xuyên thấu tôi, tôi thành thật mỉm cười.

Ông chú

uy hiếp tôi: “Nếu cô dám lén động tay động chân, đừng mơ tưởng có thể sống sót

đi ra ngoài.”

Tôi

nghĩ thầm, nếu tôi thật sự là thích khách, các người đã sớm bị tôi độc chết,

biến thành một bãi nước rồi.

Cơn mưa

to bên ngoài không hề có ý ngừng lại, cuồng phong cuốn đi vài miếng ngói trên

mái nhà. Tôi cúi người, từng ngụm hút độc cho anh chàng này. Máu độc tanh thối,

còn có vị như mù tạc, hun tôi đến chảy cả nước mắt, người không biết chuyện

nhất định sẽ cảm động vì dáng vẻ rơi lệ của tôi, còn tưởng tôi liều mình cứu

người yêu cũng nên.

Cứ như

vậy, cực khổ hơn nửa tiếng đồng hồ, cổ tôi dần nhức mỏi, vết thương của anh

chàng kia rốt cuộc không còn là màu đen nữa, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống.

Tôi bắt mạch cho anh ta, nói: “Mạng đã giữ được. Tiếp theo dùng dược điều trị,

nghỉ ngơi khoảng mười ngày sẽ không có việc gì nữa.”

Ông chú

kích động nói: “Công tử đúng là người tốt gặp điềm lành.”

Tôi

đang súc miệng, nghe vậy, phụt một tiếng phun ra. Miệng đầy máu loãng, vừa

giống ngôi sao điện ảnh, lại vừa giống bị nội thương.

Ông chú

tiếp tục kích động, thuộc hạ của ông tay đành đứng ra cảm ơn tôi. Chợt nghe ông

chú la lên: “Công tử, người tỉnh rồi?”

Tôi lau

miệng, quay đầu nhìn, thấy anh chàng kia yếu ớt mở mắt. Ngũ quan của anh ta

bình thường, hai mắt lại thật sự rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm, đen như mực, nhìn

tôi chằm chằm.

Tôi

vươn tay sờ cái trán anh ta: “Tỉnh lại là tốt rồi. Uống nhiều nước chút đi.”

Anh ta

còn rất suy yếu, không nói được, chỉ dùng ánh mắt để cảm ơn tôi.

Tôi

cười cười với anh ta. Anh ta nhắm mắt, lại ngủ.

Người

canh giữ ở cửa bỗng nói: “Có người tới!”

Ông chú

nghiêm mặt nói: “Là lão Cát à?”

“Không

phải.” Người nọ nghe ngóng: “Rất nhiều người, không biết võ công.”

Tôi

nghiêng tai nghe một lúc lâu, không nghe được gì, nhưng lại phát hiện mưa đã

sắp ngừng. Đang nghĩ ngợi không biết Vân Hương đang ở đâu, chợt nghe thấy một

giọng nói quen thuộc hô lên: “Mau lên! Ở ngay trong ngôi miếu phía trước kia!”

Vương

quản gia?

Tôi

kinh ngạc. Trời đất rộng lớn như vậy, ông ta còn có thể tìm tới đây, không biết

là thiên phú dị bẩm hay mèo mù vớ phải cá rán?

Thế nào

thì tôi cũng mặc kệ, cửa trước không đi được thì chạy vào trong. Nhưng miếu mặc

dù đổ nát, bờ tường lại không đổ. Cao như thế này, tôi không mọc cánh thì hoàn

toàn không trèo qua được.

Ông chú

hỏi: “Những người đó tới tìm cô nương sao?”

Tôi vội

hỏi: “Là tới bắt tôi. Đại thúc, giúp tôi đi, bay qua tường là được!”

Ông chú

lại hỏi: “Vì sao bọn họ muốn bắt cô?”

Tôi xớn

xác tìm chỗ trốn, tiếng bước chân bên ngoài càng gần. Tiếp tục dây dưa như thế,

Vương quản gia đã dẫn gia đinh vào miếu.

“Ai

nha! Tứ tiểu thư! Ngài làm chúng tôi tìm thật khổ cực!” Vương quản gia thê thảm

kêu lên một câu, như đang diễn kịch vậy: “Lão gia tức giận không nhẹ nha. Chúng

ta tìm trong thành vài lần, không tìm thấy tiểu thư, sau đó mới nghĩ tới nơi

này.”

Tôi

trừng mắt nhìn ông ta, ông ta tự biết là lý do không ổn, lại nói: “Mưa lớn như

vậy, chúng ta nghĩ ngài có thể ở trong này trú mưa. Aiz, nói chung, xin tiểu

thư trở về cùng chúng ta đi! Lão gia và phu nhân đều rất lo lắng!”

“Tôi

không về!” Tôi kiên định như chiến sĩ Hồng quân Liên Xô: “Tôi tuyệt đối sẽ

không lấy tên kia. Cuộc hôn nhân chưa hủy bỏ ngày nào, tôi sẽ không quay về

ngày đó.”

Vương quản

gia tận tình khuyên bảo tôi: “Tứ tiểu thư, ngài làm vậy không phải sẽ làm khó

lão gia và phu nhân sao? Ngài lưu lạc ở bên ngoài như thế này cũng là bôi nhọ

danh tiếng của chính mình nha.”

Tôi vui

vẻ nói: “Vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Vương

quản gia gấp đến mức mồ hôi đổ như mưa. Thân hình ông ta vốn mập mạp, mồ hôi

kia giống như mỡ từ trong người tan ra vậy. Đại khái là ông ta đã được Tạ thái

phó bày mưu đặt kế, khi cần tất nhiên phải dùng vũ lực, vì vậy, ông ta ra lệnh

một tiếng, mấy bà thím cường tráng tiến lên vây quanh, túm lấy tôi.

Tôi

vùng vẫy không thoát ra được, tức giận đến mức toàn thân run run, quay đầu gào

lên với ông chú kia: “Đại thúc, cứu tôi!”

Cuối

cùng ông chú cũng có một chút lương tâm, đứng ra nói: “Không biết vì sao mấy vị

bắt vị cô nương này?”

Vương

quản gia mất kiên nhẫn nói: “Đây là tứ tiểu thư nhà chúng ta, đào hôn chạy ra

ngoài, ta phụng mệnh lão gia đến đưa tiểu thư về.”

Ông chú

nghe đây là việc riêng trong nhà, lại do dự,nhìn trái nhìn phải, cũng không biết

nên làm thế nào. Bọn họ là người ngoài, phải rời khỏi nơi này, ít dây dưa nhiều

chuyện thì tốt hơn.

Tôi

chửi thầm, dùng sức cắn đầu lưỡi, nước mắt chảy xuống: “Vương quản gia, nhưng

mà tôi vừa giải độc cho vị công tử kia, đã thân cận da thịt. Tôi đã là người

của chàng rồi!”

“Cái

gì!!” Ông chú và Vương quản gia đồng thời gào lên. Dáng vẻ của Vương quản gia

giống như trúng gió méo mồm.

Ông chú

hiển nhiên không cam lòng nhìn tôi lợi dụng công tử nhà ông ấy như thế, nhưng

lời của tôi nói cũng hợp tình hợp lý, ông ta không nghĩ ra cách nào để từ chối.

Vương

quản gia chỉ cảm thấy tôi là một củ khoai lang phỏng tay, ông ta không chiều

nổi, biện pháp duy nhất là bắt tôi về để Tạ thái phó xử lý. Vì vậy, mặc kệ tôi

giãy dụa, ông ta vẫn gọi người nhét tôi vào kiệu.

Tôi gào

khóc: “Lang quân ---”

Vương

quản gia nén chịu da gà đang thi nhau nổi lên, vén rèm cho tôi, sau đó thúc

giục kiệu phu nhanh chóng bỏ đi.

Tôi cứ

như vậy bị áp giải về nhà.

Về tới

nhà, Tạ thái phó thở dài với tôi một lúc lâu, đầy bụng học thức như ông ấy mà

lúc này cũng không tìm được câu nào thích hợp để nói với tôi. Tôi tự biết nhất

thời trốn không thoát, còn nhiều thời gian, cũng không sốt ruột, ngồi đối diện

ông ấy cắn hạt dưa, cắn đầy một bàn vỏ, rồi vỗ mông bỏ đi.

Không

lâu sau, Vân Hương cũng được tìm về, Vương quản gia răn dạy mấy câu rồi cũng

thả cô ấy trở về hầu hạ tôi.

Tôi an

ủi cô ấy: “Lần này quá hấp tấp, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Vân

Hương lấy ra một túi giấy từ trong hành lý như dâng vật quý, nói: “Tiểu thư,

đây là vịt quay Mã gia nổi tiếng của thôn nô tỳ.”

Tôi

mừng rỡ. Nha đầu Vân Hương này càng ngày càng lanh lợi, biết việc!

Ăn vịt

quay xong, tôi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên giường đi ngủ.

Nửa đêm

nổi gió, thổi vào làm cửa sổ rung lên cạch cạch. Vân Hương ngủ rất say, tôi

đành tự mình đứng dậy đóng chặt cửa sổ.

Gió rất

lớn, một hạt bụi bị thổi vào mắt tôi, tôi vội vàng đưa tay lên dụi. Cửa còn

chưa đóng chặt đã bị thổi tung ra. Trong bóng tối, một bàn tay bỗng vươn tới,

giúp tôi đóng cửa.

Tôi

quay lại phất tay, bị người đó nắm chặt.

Tôi vội

vàng kêu: “Buông ra!”

Tạ

Chiêu Anh buông ra, hỏi: “Sao vậy?”

Tôi xòe

một bàn tay, bên trong là một viên thuốc màu trắng: “Thuốc ngứa, suýt chút nữa

thì lãng phí trên người ca.”

Tạ

Chiêu Anh dở khóc dở cười: “Từ khi nào muội bắt đầu mang theo thuốc trên người

như thế?”

Tôi

cười nhạt: “Từ khi muội biết người bên cạnh cũng không thể tin.”

Tạ

Chiêu Anh không nói gì. Anh ta đi tới thắp đèn.

Tôi

nhấc chiếc lồng màn trên bàn lên: “Để lại nửa con vịt quay cho ca, muội biết ca

trở về sẽ đói.”

Tạ

Chiêu Anh cười: “Chỉ có muội là tri kỷ.”

Tôi

lặng lẽ nhìn anh ta gặm chân vịt, làm như thờ ơ hỏi: “Ca phải về thành Tây Dao

à?”

Tạ

Chiêu Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt anh ta sáng trong, có chút nghi

hoặc, ánh mắt anh ta vừa thản nhiên vừa chăm chú, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ

nghĩ anh ta là quân tử. Chỉ có tôi đã biết sự thật về anh ta, giống như căn hầm

bên dưới Tàng Thư các của Tạ gia, ngoại trừ châu báu lấp lánh, còn có một đống

lớn thứ đồ bốc mùi chua phủ đầy bụi bặm và tơ nhện.

Gương

mặt tôi không tươi sáng như hoa đào, chỉ lạnh lùng như băng tuyết.

“Còn

phải giả vờ sao? Nhị ca, hay là, Yến vương điện hạ?”

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 16
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...