Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

Chương 128

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cái đói bao trùm hết cả, một màu xám xịt phủ lên thôn làng, tử khí khắp nơi. Người ta chết, mỗi ngày, mỗi giờ. Xác chết la liệt, trong bụi, trên đường, suối, ao, hồ, thậm chí có cả gia đình cùng tự vẫn, thối rữa, ruồi nhặng bâu đầy.Người sống, người chết lẫn lộn với nhau, họ quyện lại, tạo thành một cái mùi hôi nồng đặc trưng, thậm chí đôi khi còn không thể phân biệt được. Nhiều người sửa soạn bỏ làng mà đi, giữa đường gặp cướp, bị giết chết hết. Thảm.

Đâu đâu cũng thấy đám đốt, họ đốt xác, chết nhiều quá, hơi sức đâu mà đào , cứ vứt đống, đốt, nếu cháy không hết thì ít cũng đỡ hôi thúi được chút.

Ai cũng kêu than, thậm chí, họ cũng chẳng còn hơi sức để mà kêu nữa.

Nội tôi lê bước nặng trịch ra sau vườn, chẳng còn gì, rau cỏ có gì đều ăn sạch, cầm tiền trong tay mà đói nhăn răng, nếu tiền ăn được, cả nhà cũng chia nhau ra mà ăn. Ông thở dài não nề, lặng lẽ bước vào trong.

"Hôm nay có gì vậy bà ?"

"Cháo trắng với rau chuối" Bà buồn bã đáp.

Hai người, ăn trong im lặng, người này cố ăn ít để nhường người kia, hay cốt là chỉ để tận hưởng cái cảm giác được húp nhiều lần.

"Ông phụ mấy người trong làng, đi gom bớt, hôi quá, sống sao được chớ"

"Ờ"

Bữa đó ông với chục người nữa, chia nhau ra mà tìm xác. Người ta chết lâu, xác bốc mùi biết ngay, đằng này phải tìm, vì quá nhiều, nó ám vào không khí, khắp nơi chỉ rặt có một mùi.

Có ngôi nhà kia, mái lá chỏng chơ, xơ xác, một quầng đen lù vù trước cửa, ruồi, chúng là những kẻ chỉ đường giỏi nhất. Ông bước vào, giữa trưa hè mà cái nhà tối om, ông đốt bó đuốc, xua đi lũ nhặng, từ từ tiến vào trong.

Trên giường có một cái đùm, phủ chiếu, ông giở ra thì .... ôi thôi, người này chết cũng được dăm bữa, lũ dòi trắng hếu bò lúc nhúc trên mặt, hai hốc mắt đen ngòm, ruồi từ đó túa ra, làm ông xây xẩm cả mặt mày. Cái xác sưng phù lên như quả bóng da, nhưng thật kì lạ, hai cánh tay chỉ còn trơ xương, thậm chí cả cái bàn tay cũng đứt lìa, xương ngón tay vung vãi trên giường. Chắc là lũ mèo hoang, ông nghĩ.

Bỗng dưng có tiếng con nít khóc, nó ré lên từng hồi, gắt và chua loét, xoáy tận vào hốc tai, ông giật mình sợ hãi, lông tóc dựng ngược, té phịch xuống đất. Tiếng khóc vọng ra từ căn bếp, nghe càng lúc càng gần, rồi đến lúc mà ông cảm giác nó kề bên tai, giống như là nó ở ngay cạnh mà khóc, ông hoảng quá, vứt đuốc, bỏ chạy thục mạng.

Ông chạy ra, gặp lại đám thanh niên, mồ hôi nhễ nhại, mặt xanh như tàu lá, hai mắt ráo hoảnh, ông định phân minh thì chúng bỏ đi một nước, rồi lạnh lùng mà cầm bó đuốc, đốt hết cả nhà.

Tiếng khóc im bặt

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 128
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...