Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 21

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong lúc nàng lại bị Lăng Kỳ Hâm lôi kéo đi dạo sân, còn đem một con mèo mập nàng nuôi cho Mặc Vũ nhìn. Mặc Vũ thề, nàng chưa từng thấy qua con mèo nào mập như vậy, cơ hồ không thấy được cái chân, Mặc Vũ rất hoài nghi con mèo này thật có thể kéo một thân béo phì đi lại sao? Vậy mà sự thật chứng minh Mặc Vũ coi thường con mèo mập này, cả người màu trắng, chỉ có cái trán có một nhóm lông màu đen, nó thật có thể đi! Nếu như con mèo này không có mập như vậy, thì không thể nghi ngờ nó là một con mèo vô cùng xinh đẹp, nhất là cặp mắt kia rất là đặc biệt. Con mắt trái màu xanh lá cây, mắt phải màu xanh da trời, thật là hiếm có. Nhưng khi Lăng Kỳ Hâm hưng phấn kêu nó A Phì lúc, Mặc Vũ còn là cơ hồ choáng váng.

Không cần...... tên cũng đặt được hình tượng như vậy đi? Mặc Vũ nghĩ nàng cả đời đoán chừng cũng sẽ nhớ con mèo này tên là A Phì.

Lăng Kỳ Hâm nhìn thấy ánh mắt của Mặc Vũ ngây ngốc cùng A Phì nhìn nhau, không khỏi cười càng vui vẻ hơn, tự động giải thích: "thật ra thì trước kia A Phì không có mập như vậy, ta nhặt được thời điểm mới vừa bị vứt bỏ!" Lăng Kỳ Hâm hai ngón tay xoay vòng vòng nói, "ta thấy nó nhỏ như vậy, liền nghĩ nhất định phải đem nó nuôi mập, cho nên mới cho nó đặt tên là A Phì. A Phì rất thông minh, nó còn đã cứu ta đây! Ngay cả cha ta cũng cảm thấy A Phì là không thể làm gì khác ngoài làm mèo. Nói xong mặt kiêu ngạo.

Ngày xuân, ánh mặt trời buổi trưa sáng ngời nhưng cũng không chói mắt, hết thảy khuynh đảo ở trong nụ cười đó càng thêm sáng ngời, nhất thời hoảng đến Mặc Vũ thất thần.

Đợi Mặc Vũ thấy Cẩm Nhan lúc, đã là bị Lăng Kỳ Hâm dẫn đi đại sảnh ăn cơm trưa. Lăng lão gia tử ngồi ở thượng vị, bên cạnh chia ra ngồi Lăng Kỳ Tông cùng Lăng Kỳ Hâm, Cẩm Nhan là ngồi ở bên cạnh Lăng Kỳ Tông, nữa vòng tới đây chính là Thanh Nhược, Bạch Phong, Mặc Vũ. Mặc Vũ tự không cần phải nói, bị Lăng Kỳ Hâm lôi kéo ngồi vào bên cạnh nàng. Một vòng người liền như vậy ngồi bắt đầu ăn cơm.

Lăng lão gia tử vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, thân thể thẳng tắp như gốc cây tùng, trừ mở đầu chào hỏi khách nhân ăn cơm, liền không nói nữa. Lăng lão gia tử luôn luôn giữ vững "thực không nói tẩm không nói" (ăn không nói ngủ không nói), cho nên ở trước mặt phụ thân, cho dù là Lăng Kỳ Hâm cũng rất quy củ, mặc dù không ngừng uốn éo người không kiên nhẫn. Những thứ này lúc trước Lăng Kỳ Tông liền có nói qua, thậm chí ngay cả năm xưa Lăng phu nhân qua đời Lăng lão gia tử cũng không tái giá cũng sơ lược nói ra, là nguyên do như vậy mọi người cũng đều có chuẩn bị tâm lý.

Sau khi ăn xong, Lăng Kỳ Tông đề nghị mọi người đi Lạc Dương nổi danh "Hương Sơn Tự ". Từ xưa có vân: lạc cũng khắp nơi sơn thủy chi thắng, long môn thủ yên. Long môn mười tự xem du chi thắng, hương sơn thủ yên. Long môn Hương Sơn Tự này có thể thấy được danh tiếng rất vang. Mấy người sớm nghe nói về Hương Sơn Tự, dĩ nhiên là đáp ứng. Lăng Kỳ Hâm vừa nghe mọi người muốn ra đi chơi, cũng la hét muốn đi theo, hơn nữa giơ hai tay bảo đảm nhất định ngoan. Lăng Kỳ Tông thuở nhỏ liền cưng chìu cô muội muội này, tất nhiên đồng ý.

Sáu người xuất hành, Lăng Kỳ Tông gọi tới ba chiếc xe ngựa, Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược một chiếc, Bạch Phong cùng Mặc Vũ một chiếc, Lăng gia huynh muội một chiếc, mang theo sáu người hầu võ công không kém đánh xe, liền lên đường.

Thanh Nhược quy củ ngồi ở đối diện Cẩm Nhan, căng thẳng kéo khóe miệng cúi đầu, bộ dáng buồn rầu.

Cẩm Nhan nhìn mặt đối phương hơi mang ngây ngô, mắt to vô thần nhìn chằm chằm giày thêu hoa của mình, ngón tay xoắn lại hơi hiện lên trắng, Cẩm Nhan thật lo lắng sau một khắc những ngón tay tinh tế trắng trẻo kia sẽ đột nhiên bị chủ nhân vặn gãy.

Đần chết. Cẩm Nhan âm thầm mắng trong lòng, chỉ cảm thấy trẻ con không thể dạy.

Lúc này, xe ngựa tựa như bị sốc nảy, hơi lắc lư một cái, rất nhanh lại bình ổn lại. Nhưng liền trong chớp nhoáng này, Thanh Nhược bởi vì tâm thần hoảng hốt mất thăng bằng ngã về phía trước, khó khăn lắm đụng vào một mềm mại ôm trong ngực, hương thơm thanh mát quen thuộc xông vào mũi.

Lỗ mũi Thanh Nhược đau xót, đã ướt hốc mắt.

Cẩm Nhan đở ổn sau vốn định buông tay, nhưng chỉ một cái liền nhìn thấy Thanh Nhược phiếm hồng hốc mắt cùng ướt át lông mi, ngược lại ngẩn ra, chỉ để mềm nhũn giọng nói nói: "ngươi khóc nhè làm chi?"

Thanh Nhược vừa nghe đến giọng nói này, nháy mắt, chợt từ trên lông mi rơi xuống một giọt lệ, trong miệng còn quật cường nói: "ai nói ta khóc? Ta mới không có khóc nhè!"

Cẩm Nhan đưa tay phải ra, dùng ngón tay trỏ ôn nhu phớt qua gò má trắng mịn của Thanh Nhược, sau đó đem nó đưa đến trước mắt Thanh Nhược nói: "ngươi không có khóc, vậy đây là cái gì?"

Thanh Nhược nhìn thấy nước mắt mình, đột nhiên liền cảm giác ủy khuất khó nhịn, cắn chặc đôi môi, nhưng vẫn là không khống chế được, nước mắt tựa như gảy tuyến một cái rơi xuống.

"ai. Thế nào khóc đến càng lúc càng lợi hại." Cẩm Nhan nhìn thấy, dùng ngón cái nhẹ mở ra đôi môi đang bị cắn đến trắng bệch, nói: "lại cắn môi, ngươi một vật nhỏ, sao giống như con chó nhỏ." Ngước mắt nhìn đôi mắt đỏ của Thanh Nhược, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, hơi nước hòa hợp trong đôi mắt to đen nhánh, thật đúng là dáng vẻ đáng thương, ngược lại để cho Cẩm Nhan cảm thấy ví dụ khi nãy của mình càng lúc càng hình tượng lên, nhất thời không nhịn được phác xích nở nụ cười.

"ngươi còn cười! Ai cho ngươi khi dễ ta!" Thanh Nhược thấy mình khóc đến khổ như vậy đối phương lại vẫn cười, nhất thời không cam lòng nện xuống vai trái Cẩm Nhan.

"ta thế nào khi dễ Thanh Nhược ngươi?" Cẩm Nhan vẫy tay, mặt vô tội nói.

"ngươi...... ngươi cho ta nhìn sắc mặt!" Thanh Nhược nhắc tới cái này liền tức giận, "không thể hiểu được!"

Cẩm Nhan ngưng cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thanh Nhược hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "không phải là không thể hiểu được."

Thanh Nhược thấy vậy ngược lại ngẩn người, lẩm bẩm nói: "đó là bởi vì cái gì?"

"tự mình nghĩ đi." Cẩm Nhan vừa cười, ngón trỏ nhẹ nhàng đâm đâm cái trán Thanh Nhược, đem nàng từ mình trong ngực đở dậy, để cho nàng ngồi vào trên chân của mình, sau đó đem mặt vùi vào hõm vai Thanh Nhược, hơi thở ấm áp vẩy vào trên người Thanh Nhược, xuyên thấu qua áo mỏng dán lên da thịt để cho Thanh Nhược có chút thẹn thùng, thân thể cứng ngắc không có nhúc nhích.

"Thanh Nhược sẽ thích Cẩm Nhan sao?" giọng buồn buồn từ trong hõm vai Thanh Nhược truyền tới, trở nên có chút ồ ồ, Thanh Nhược chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ là Thanh Nhược, Cẩm Nhan, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "ngươi nói cái gì, ta không có nghe được."

"không có gì." Cẩm Nhan ngẩng đầu lên, hướng Thanh Nhược cười cười, nói.

Từ khoảng cách gần, Thanh Nhược nhìn thấy Cẩm Nhan cười, mi mắt cong thành một độ cong đẹp mắt, gương mặt tinh sảo cũng theo nụ cười này dấy lên một tia gợn sóng, như gió ngày xuân nhẹ thổi lất phất lộ ra càng lúc càng an tĩnh tốt đẹp. Một cổ nhiệt khí từ lỗ tai tản ra, Thanh Nhược đỏ mặt, Thanh Nhược vẫn ngưng thần nhìn không nháy mắt, quên dời mắt.

Cẩm Nhan nhìn thấy biểu lộ ngây ngốc của Thanh Nhược, trong lòng vừa động, ôm hông của nàng, từ từ hướng phía trước nghiêng đi.

Thanh Nhược ngồi ở Cẩm Nhan trên đùi, hai người khoảng cách vốn là gần, chỉ một cái chớp mắt mặt của Cẩm Nhan liền phóng đại ở trước mắt Thanh Nhược, ở Thanh Nhược còn chưa kịp phản ứng thời điểm, liền cảm thấy một xúc giác mềm mại mát mẽ dán lên môi của mình, nhẹ nhàng mút môi mình, hơi thở nhè nhẹ ấm áp phất qua lông mi Thanh Nhược, trên môi từng điểm từng điểm được ôn nhu trác trứ, trên mặt cũng rất nhột, nhột phải Thanh Nhược hồi thần.

Thanh Nhược lấy lại tinh thần đột nhiên trợn to hai mắt, bị dọa sợ đến lập tức từ trên đùi Cẩm Nhan đứng lên, nhất thời không để ý, hung hăng đụng phải trần xe. Tuy là mềm, nhưng cũng chỉ là một tầng thật mỏng, Thanh Nhược không có khống chế lực đạo, thật là đụng đến xuyên thấu qua vải gấm đụng đến cứng rắn đầu gỗ, chỉ nghe một tiếng "ầm ——", buồng xe cũng theo đó lắc lư, Thanh Nhược choáng váng đầu, lại ngã xuống một bên.

Cẩm Nhan lanh tay lẹ mắt lại cứu vớt Thanh Nhược một lần nữa, nghiêng người đở Thanh Nhược.

Lúc này, xe ngựa đã ngừng lại, tất cả mọi người nghe tiếng vang kia, Lăng Kỳ Tông vén lên màn xe của mình hướng các nàng hỏi: "xảy ra chuyện gì?"

"không có sao, chẳng qua là Thanh Nhược không cẩn thận bị đập đầu một cái, vô ngại. Tiếp tục đi." Cẩm Nhan vừa đở ổn Thanh Nhược liền lên tiếng.

Lăng Kỳ Tông lúc này mới yên tâm, nói cẩn thận một chút liền lại rút về bên trong xe ngựa, phân phó tiếp tục đi về phía trước.

Nếu lúc này có người vén lên rèm xe, sẽ gặp thấytình huống cũng không tựa như Cẩm Nhan nói vô ngại như vậy. Bên trong buồng xe,tiểu Thanh Nhược tựa vào bên cửa sổ, đôi môi trắng bệch, mặt hoảng sợ nhìn chằmchằm mặt đất, nói không ra lời. Mà Cẩm Nhan, là mặt không thay đổi ngồi ở bên kia,trầm mặc nhìn Thanh Nhược trốn tránh ánh mắt của nàng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 21
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...