Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Chương 30

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nám Nám nhìn Ninh Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi

lê từng bước cạnh mình, lại ngóng lên không biết kiến trúc sư kém cỏi nào thiết

kế cái cầu thang tầng trệt, hình xoắn ốc vòng to thế này. Khi đã cảm nhận sâu

sắc nỗi khổ rồi lại vẫn không cam chịu số phận, cô hỏi ngay: “Thầy Ninh, bên

trên nhà thầy có thang máy không?”

Ngộ nhỡ bên trên không có thang máy, cô có thể trực tiếp đào một cái hố rồi tự

chôn mình ngay tại đây.

Ninh Hạo Nhiên gật đầu: “Bên trên có, không sao, cô cứ để tôi ở đây, để tôi từ

từ tự đi lên là được, cô đừng lo nữa”. Nói xong, anh chống hông lê vài bước lên

phía trước, bước lên bậc thang một cách khó khăn, dường như mỗi bước lại có vài

giọt mồ hôi châu ngọc rơi xuống vậy, khiến người ta nhìn mà không khỏi đau

lòng, xót xa.

Như vậy sao được? Nám Nám lại chống nạnh đứng sau nhìn Ninh Hạo Nhiên một hồi

lâu, cảm thấy bỏ rơi bệnh nhân thật chẳng ra gì, cuối cùng kiên quyết bước đến

trước mặt anh, khom lưng cúi xuống: “Lên đi, tôi nhìn thầy lê từng bước mà đau

cả lòng, sốt cả ruột.”

Trong thời đại ngày nay thì thật khó mà tìm được Lôi Phong [Một anh hùng

thời kỳ trước Cách mạng văn hóa của Trung Quốc, là tấm gương mình vì mọi người], nhất là một nữ Lôi Phong người chỉ cao một mét sáu

mươi lăm lại đi cõng một bệnh nhân cao một mét tám mươi thì quả là thứ khó tìm

nhất trong những thứ khó tìm. Bệnh nhân rất cảm động, nhưng hậu quả xảy ra ngay

sau đó thật nghiêm trọng, Ninh Hạo Nhiên vừa trèo lên lưng cô, suýt chút nữa

khiến Nám Nám ngạt thở, mắt trợn ngược.

“Tôi có nặng không?”. Hơi thở của Ninh Hạo Nhiên nóng hổi thổi vào cổ Nám Nám,

đùa cợt hệ thần kinh yếu ớt của cô. Lần đầu tiên Nám Nám cảm thấy hơi thở của

đàn ông sao mà đáng ghét thế, nửa bên mặt cô đã nổi màu đỏ chót như quả cà

chua, vội vàng hoang mang trả lời: “Thầy Ninh không nặng chút nào, chỉ là ghì

người ta chết đi được!”

“Haizz, hay là tôi xuống, tôi biết cô cõng tôi lên lầu cũng chẳng phải là cam

tâm tình nguyện gì, việc cô làm tôi bị ngã, cũng dừng bận tâm quá! Không sao

đâu, tôi ở nhà nghỉ ngơi vài tháng là khỏe thôi. Cô cứ buông tôi ra để tôi tự

đi lên lầu!”

Sau khi lên án thái độ vô trách nhiệm của Nám Nám, Ninh Hạo Nhiên bỗng buông

tay khỏi vai cô, người lăn xuống.

Anh ta làm như vậy là có ý gì chứ? Cô chỉ là nói đúng sự thật thôi mà, việc gì

mà Ninh Hạo Nhiên phải thấy uất ức như thể đứa trẻ con bị bà mẹ kế ngược đãi

vậy? Anh ta càng lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử như thế, cô lại càng

không thể để anh ta đạt được mục đích! Nhất định phải cho anh ta thấy cô cũng

là người biết liêm sỉ, hiểu đạo đức chứ bộ!

Thế là cô ép Ninh Hạo Nhiên phải để cô dìu anh ta trên vai, cho dù hai cái chân

vừa to vừa dài của anh ta còn đang lê trên mặt đất hay không, cô ra sức khom

lưng leo lên. Kết cục là vừa mới leo được mươi bước, cô đã hổn hển, thở không

ra hơi.

“Mệt lắm phải không? Có cần tôi lau mồ hôi giúp cô không?”. Ninh Hạo Nhiên nói

với giọng điệu của một người ngây thơ, vô tội.

“...”

“Có muốn uống nước không? Cố một lát nữa, lên trên lầu là có”. Ninh Hạo Nhiên

nói với giọng rất thành khẩn.

“...”

“Có nóng không, có cần tôi quạt giúp cô không?”. Ninh Hạo Nhiên nói với giọng

điệu rất câu nệ.

“...”

“Cô Dương, sao cô không nói gì cả vậy? Có phải là cô không vui lòng dìu tôi lên

lầu không, cô cứ nói thẳng ra đi!”. Ninh Hạo Nhiên bỗng nói với giọng rất khó

xử.

Trán Nám Nám nổi rõ gân xanh, mắt trừng lên phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi,

giọng khàn khàn nói: “Nói... nói vớ vẩn gì vậy, tôi đang mệt đứt hơi đây này,

còn sức đâu mà nói... nói cái khỉ gì chứ?”

Ninh Hạo Nhiên chớp chớp mắt, trông bộ mặt gian trá đến khó tả. Anh bỗng ngoảnh

đầu sang phía người đi bên cạnh, cười chào hỏi: “Dì Đặng, dì đi chợ à?”

Nám Nám liếc mắt nhìn theo hướng anh ta nói, quả nhiên có một bà dì lớn tuổi

xách chiếc túi bảo vệ môi trường đang đi xuống, thấy hai người thì dừng chân

lại, mỉm cười: “Cậu Ninh, sao cậu lại ức hiếp bạn mình như thế hả?”

Dì Đặng vừa nói xong, Nám Nám đã nước mắt lưng tròng. Đúng vậy, đúng là hắn

đang nhân lúc bệnh tật để ức hiếp cô, quả nhiên là dì ấy có con mắt nhìn đời,

vừa nhìn đã thấu hiểu hết bản chất của sự việc rồi!

Dì ấy vừa đi vừa cười nói: “Ông nhà tôi không làm gì được, một mình tôi thì lại

không biết sửa, tối hôm qua đường ống nước lại hỏng rồi, lần trước cậu đã giúp

tôi sửa...”

“Anh ấy ốm rồi”. Nám Nám khàn cổ tiếp lời. Ninh Hạo Nhiên đã thế này rồi mà còn

sửa đường ống nước sao? Anh ta có thể sửa chữa được bản thân mình thì đã là tốt

quá rồi.

“Hả, vậy sao, vậy thì phải làm thế nào đây? Tôi vốn định nhờ cậu lại giúp nhà

tôi sửa cái đường ống nước đây. Cậu ốm rồi thì không sang được, hay là nhờ cậu

bạn đây sang giúp nhà tôi xem thế nào?”. Dì Đặng đến gần nói với Nám Nám. “Này

cháu, cháu biết sửa đường ống nước không?”

Nám Nám quyết định thu hồi lại câu nói khi nãy khen bà dì này có con mắt nhìn

dời, buộc phải thế thôi, bởi vì lúc này, tim gan cô đã vỡ nát ra thành từng

mảnh rồi.

“Được không cháu?”. Thấy Nám Nám không trả lời, dì Đặng cho là cô chưa nghe rõ,

lại lớn tiếng hỏi.

Lưng vác gánh nặng khủng khiếp, lúc này, đôi chân Nám Nám đã run lẩy bẩy, cánh

tay cũng run run theo, mắt sắp nổ tung ra đòi tự do vì đã cố gắng quá sức rồi,

nếu bà dì mắt kém này còn không tha cho họ leo lên tiếp thì cô phải trở thành

tráng sĩ trên thang máy mất, vì vậy, cô long lanh nước mắt nói: “Được, miễn là

tôi có thể sống được đến lúc đó.”

“Gì cơ?”. Dì Đặng lấy tay áp sát tai lắng nghe Nám Nám nói, cái động tác diển

hình của bệnh nặng tai này đã đoạn tuyệt triệt để sự day dứt cuối cùng trong

lòng Nám Nám. Hóa ra bà dì này không những không có con mắt nhìn người mà tai

còn có vấn đề. Cô vừa đau buồn vừa phẫn nộ, chỉ có thể khảng khái, sục sôi căm

hờn hét lớn về phía dì Đặng: “Được, dì về nhà đợi đi!”

Cô vừa dứt lời, bóng bà ấy đã vụt khỏi tầm mắt, một làn khói biến mất ở đầu

thang máy, chiếc túi bảo vệ môi trường cầm trên tay nghênh gió, bay bay như lá

cờ phấp phới, bà nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của một lời hứa đáng giá ngàn

vàng...

“Cô biết sửa đường ống nước thật à?”. Ninh Hạo Nhiên đang im lặng đột nhiên

quay sang hỏi Nám Nám. Cô bé này có biết rõ rốt cuộc mình đã nhận lời người ta

cái gì không đây?

Nám Nám nuốt nước bọt, nhìn bóng bà dì ấy đi mất hút, nói: “Không sửa được tốt

thì chẳng nhẽ không sửa cho hỏng được à? Dù sao thì nó cũng đã hỏng sẵn rồi,

cùng lắm thì không sửa được, chẳng sao cả!”

“...”

Nhà Ninh Hạo Nhiên ở tầng mười hai, Nám Nám khó khăn lắm mới leo được hết cái

cầu thang xoắn ốc to đoành ấy, mất đến nửa tiếng đồng hồ, lại thêm việc vừa lê,

vừa dìu anh ta vào thang máy nữa, coi như cô đã mất hẳn nửa cái mạng này rồi.

Sau khi nhấn nút số tầng lầu, cô chỉ còn chút sức lực cuối cùng để dựa vào cửa

thang máy mà thở dốc, tạm nghỉ lấy hơi.

Mắt nhìn đèn báo hiệu số tầng lầu lần lượt lướt qua, hai người im lặng dứng

tách nhau ra trong thang máy. Không khí có vẻ rất gượng gạo, không tự nhiên,

lúc này, nếu không nói gì thì có vẻ hơi kì cục, vì vậy, cô nhẫn nại thở hổn hển

nói: “Thầy Ninh, thầy về nhà chịu khó nghỉ ngơi.”

“Ừm”. Ninh Hạo Nhiên dựa vào thành thang máy cũng có vẻ gượng gạo nhìn số tầng

lầu tăng lên mãi.

Nám Nám liếc nhìn anh một cái, nhìn nghiêng trông Ninh Hạo Nhiên thật cao lớn

oai dũng, đôi vai rộng cường tráng khiến người ta rất muốn dựa vào nghỉ ngơi

một chút, nếu có thể dựa vào vai anh, nhất định sẽ rất mãn nguyện... Nghĩ mãi

nghĩ mãi, mặt cô bỗng nóng cả lên. Phải thừa nhận rằng dây là lần đầu tiên cô

và một người đàn ông cùng ở chung trong một không gian kín bưng thế này, không

thể không có những trạng thái đỏ mặt, tim đập nhanh kiểu kì quái này. Đương

nhiên lần trước, khi hôn Phạm Dục Trân thì khác, dù sao thì lúc đó là ở trong

sân vận động lớn, người ta không thấy ngột ngạt, khó thở như thế này.

“Này, thầy Ninh có cần gọi điện thoại cho bạn gái thầy đến chăm sóc không?”.

Nám Nám có chút băn khoăn, như thế không có chuyện gì để nói nên kiếm chuyện

vậy.

“Tôi không có bạn gái”. Ninh Hạo Nhiên nghiêm túc trả lời.

“Vậy, bạn nữ khá thân thiết cũng được”. Nám Nám cười nhạt, tiếp tục nói cho có

chuyện.

“Tôi không có bạn nữ khá thân thiết”. Ninh Hạo Nhiên vẫn nghiêm túc đáp.

“Vậy sinh viên nữ khá thân thiết thì sao? Lần trước chẳng phải là có một cô

sinh viên tặng lọ thuốc sirô ho anh đào...”. Nám Nám chưa nói hết câu đã bị

Ninh Hạo Nhiên kéo vai, ngăn không cho cô nói. Vì kéo quá mạnh nên răng cô va

vào môi anh, Ninh Hạo Nhiên chau mày, hơi tránh ra và tiếp tục hôn lên đôi môi

mềm mại của cô.

Lúc này, trong đầu Nám Nám chỉ nghĩ: cái hông bị thương quả nhiên không làm ảnh

hưởng gì đến cái miệng, cái hông chậm chạp và cái miệng linh hoạt này quả là

một ví dụ so sánh hết sức điển hình...

Có điều cảm giác này sao lại quen thuộc đến thế, cả hơi thở và mùi vị đều rất

quen thuộc, hơi giống...

Môi mới chỉ dính vào nhau trong vài ba giây, cửa thang máy bỗng mở ra, Nám Nám

thấy vậy lập tức kích động, vùng vẫy rụt tay lại, miệng rời khỏi môi Ninh Hạo

Nhiên, la lên: “Đến rồi, đến rồi, thầy Ninh, mau đi thôi!”

Lời nói của cô không có tác dụng gì, vai vẫn bị giữ chặt, hông bị ôm ghì lần

nữa, miệng tiếp tục dính vào nhau, rồi cửa thang máy khép lại, nhanh chóng đi

xuống.

Nám Nám tuyệt vọng nhìn cửa thang máy đóng chặt, tiếp tục bị Ninh Hạo Nhiên lợi

dụng mà không chống cự nổi, không thể đẩy anh ta ra được. Cô bỗng nhiên đau

buồn nhận ra rằng cô không thể đưa Ninh Hạo Nhiên về đến nhà được rồi.

***

Hôn là một chuyện làm chậm trễ những việc khác vô cùng. Vô cùng và rất vô cùng.

Nám Nám bị Ninh Hạo Nhiên cưỡng ép ôm eo, ôm cổ hôn, mặc dù người cô đã không

thể có hành động gì phản kháng được, nhưng lại nghĩ trong đầu cả biển chuyện.

Chuyện thứ nhất: Ngộ nhỡ sau khi xuống dưới kia, cửa thang máy mở ra, bên ngoài

có biết bao người sống trong tòa nhà này đang đứng đó, hai người làm như thế

này, liệu có khiến họ sợ ngã ngửa người ra không? Cho dù lúc cửa mở, không

khiến người ta sợ ngã ngửa người ra thì cũng khiến cây cỏ xung quanh sợ hãi,

thật không tốt chút nào.

Chuyện thứ hai: Cái hông của Ninh Hạo Nhiên liệu có đau hơn không? Xem ra động

tác vừa rồi của anh ta rất mạnh, xoay hông còn mạnh hơn xoắn miệng nhiều. Ngộ

nhỡ vì thế mà cơ hông bị thương tổn thì phải đền bù tổn thất, đến lúc đó, người

khổ nhất chẳng phải là kẻ xui xẻo đây sao?

Chuyện thứ ba: Thang máy đi xuống rất thuận lợi, khi xuống rồi thì biết làm thế

nào đây? Liệu anh ta có tiếp tục không chịu nhả miệng ra không? Nghe người già

nói bị ba ba cắn thì phải biết học tiếng lừa kêu, bị Ninh Hạo Nhiên cắn... chắc

cô không phải học tiếng lừa kêu chứ?

Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra khả năng của chân lí, Nám Nám

nhanh chóng có được hạnh phúc mà nụ hôn đem lại cho cô.

Đầu tiên, giả thiết thứ nhất của cô không xảy ra, sau khi thang máy nhanh chóng

đi xuống, cửa thang máy mở ra, bên ngoài vẫn trống không, không có ai vào cả,

và đương nhiên cũng chẳng có ai đi ra. Kế đó là Ninh Hạo Nhiên đang bận tối mắt

tối mũi, giơ tay ra ấn nút số tầng mười hai, thang máy lại đi lên thật nhanh.

Cùng lúc đó, giả thiết thứ ba cũng được xác định rõ, vì Nám Nám vẫn chưa cần

học tiếng lừa kêu thì môi Ninh Hạo Nhiên đã rời ra rồi.

Miệng thì đã rời ra rồi, nhưng trán anh ta vẫn còn chạm vào trán cô. Vì sau nụ

hôn vừa rồi, Ninh Hạo Nhiên đã quyết định không thể tiếp tục che giấu tâm ý của

mình nữa, đúng vào giây phút Nám Nám đỏ mặt liếc trộm anh, anh bỗng cảm nhận

được mùi vị của hạnh phúc, trong lòng thật ấm áp. Nếu có thể ở bên cô cả đời

cũng là một chuyện rất hạnh phúc, chẳng phải thế sao? Anh sốt sắng muốn chộp

lấy hạnh phúc trước mắt mình, hôn người mà mình mộng tưởng suốt năm năm qua một

nụ hôn thật nồng cháy, môi cô vẫn thơm ngọt mềm mại như trong kí ức, phản ứng

của cô vẫn ngại ngùng e ấp như trong kí ức, mắt của cô... đang nhìn gì vậy?

Chỉ thấy trong lúc nghênh mặt ra khi bị anh hôn, suốt từ đầu đến cuối mắt cô

lại giữ trạng thái nhìn nghiêng, cứ nhìn chằm chằm vào số tầng lầu trên thang

máy.

Ninh Hạo Nhiên rất không vui, hỏi với giọng điệu chẳng có thiện cảm chút nào:

“Em đang nhìn gì vậy?”

“Sắp đến nơi rồi, chúng ta phải ra khỏi thang máy thôi”. Nám Nám trả lời thành

khẩn.

Ninh Hạo Nhiên cảm thấy đầu mình sắp bốc cháy lên rồi, trong cái thời khắc bị

anh hôn say đắm như thế, Nám Nám vẫn còn tâm trí quan tâm đến chuyện cái thang

máy, thật tình anh không biết mình nên khóc vì kĩ thuật hôn của anh quá kém hay

là tự an ủi mình rằng đó là vì cô ấy quá cảnh giác. Anh xoay mặt Nám Nám lại,

hỏi với thái độ hung dữ: “Không cần em phải bận tâm những thứ đó! Em hãy nói

đi, em đã nhận ra anh hay chưa?”

Hơ... Ninh Hạo Nhiên có ý gì vậy? Nhận ra anh ta? Chẳng phải ân oán ngày xưa

nay đã kết thúc rồi ư, tại sao lại còn nhắc đến chuyện này nữa? Hai con ngươi

trong mắt Nám Nám chụm lại: “Thầy... thầy Ninh, thực ra hôm đó, thầy hỏi tôi

xong, tôi cũng suy nghĩ kĩ càng lắm rồi, còn hỏi cả các bạn cùng lớp nữa, năm

lớp mười hai tôi uống say là thật, không hề sai, nhưng tuyệt đối chưa từng mượn

tiền của thầy!”

Ninh Hạo Nhiên thấy một làn sóng nóng rực tràn lên trong lồng ngực, suýt chút

nữa thì phun máu tươi lên đầy mặt Nám Nám, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Nhưng tôi và cô đã mượn thứ khác!”

“Cái gì?”. Nám Nám mặt mày nhăn nhó hỏi, trong lòng đã dự đoán có điềm gì không

hay.

Quả nhiên là không thể uống say tùy tiện được, nhìn mức độ tức giận của Ninh

Hạo Nhiên bây giờ, sau khi uống rượu say, chắc chắn là cô đã gây nên đại họa gì

rồi, lẽ nào cô... đã ném trẻ con nhà người ta xuống giếng sao?

Chuyện này biết mở lời thế nào dây? Chẳng lẽ lại gầm lên rằng cô đã cướp đoạt

nụ hôn đầu đời của anh rồi à?

Ninh Hạo Nhiên nhẫn nhịn mãi hồi lâu mới lí nhí nói: “Cô... hôm đó... với

tôi... đã...”. Chữ “hôn” còn chưa nói ra khỏi miệng, cửa thang máy đã mở ra,

Nám Nám không thèm để ý đến việc anh còn chưa nói xong đã nắm tay anh lôi ra

ngoài. Ninh Hạo Nhiên rất không vui trước việc cô không hề chú ý nghe anh nói,

chân cứ đứng lì đấy không chịu nhúc nhích, Nám Nám lấy hết sức kéo cũng không

đi chuyển lấy được nửa centimet.

“Sao thầy không chịu đi?”. Nám Nám sốt ruột hỏi.

“Tôi còn chưa nói xong!”. Ninh Hạo Nhiên vẫn còn dùng dằng.

Nhìn cửa thang máy sắp đóng lại, Nám Nám không kiên nhẫn được bỗng lớn tiếng

kêu lên: “Thôi được rồi, không phải nói nữa, tôi biết, tôi đã nợ thầy một cái

hôn, đúng không nào?”

“Hả?”. Cô bất ngờ lớn tiếng nói làm Ninh Hạo Nhiên giật cả mình, bước chân thả

lỏng, Nám Nám nhân cơ hội vội ra sức dìu anh ta ra khỏi thang máy, kết quả là

vừa chạm vào cạnh cửa thang máy, nó lại đóng sập lại một cách vô tình. Cô lập

tức buông tay anh ra, điên cuồng nhấn vào nút mở cửa, nhưng hận một nỗi thang

máy lại một lần nữa nhanh chóng lướt xuống không chút nể tình.

Trời ạ, trời có định cho người ta ra khỏi thang máy hay không đây?

“Cô... làm sao cô biết tôi và cô đã hôn nhau?”. Ninh Hạo Nhiên đang trầm lặng

sau lưng Nám Nám bỗng yếu ớt lên tiếng. Vốn dĩ anh đã nhảy nhót vui sướng vì rốt

cuộc ông trời đã rủ lòng thương xót anh, giúp Dương Nám Nám nhớ ra rốt cuộc

mình đã làm chuyện gì đáng hổ thẹn, nhưng nhìn thấy động tác lúc này của cô...

không thể không thừa nhận, khả năng mà cô nhớ ra là vô cùng, vô cùng nhỏ bé.

Nám Nám lại dựa trên nút bấm thang máy, cất giọng thê thảm nói: “Tôi biết tôi

còn mượn thầy một cái mạng nữa, bây giờ tôi sẽ trả cho thầy!”

“Nám Nám, cô sao vậy?”. Giờ Ninh Hạo Nhiên mới phát hiện ra cô có chút không

bình thường, vội xoay người cô lại nhìn, sờ trán, kiểm tra hơi thở, chỉ thấy

Nám Nám ngẩn ra nhìn nút bấm xuống tầng, đau khổ nói: “Tôi khát, khát chết đi

được.”

Thực ra lúc này, trong bụng Nám Nám còn có một tiếng lòng khác, đó chính là

mình nhất định phải giả bộ khát lắm, nếu không, ngộ nhỡ Ninh Hạo Nhiên tỉnh lại

và tính sổ với cô, nói là nợ anh ta tám mười ngàn tệ gì dấy, như vậy thà lấy

luôn cái mạng này của cô đi cho xong.

Ninh Hạo Nhiên vốn tưởng cô bỗng tỉnh ngộ ra, giờ lại thất vọng dựa vào thành

thang máy, như đang trong trạng thái sùi bọt mép trắng nhìn Nám Nám, chẳng còn

gì để nói.

Thang máy chạy xuống dưới, không có ai.

Lại đi lên, Nám Nám chuẩn bị kéo tay Ninh Hạo Nhiên đưa anh ta ra trước, chợt

phát hiện anh ta đang dựa vào thành thang máy ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Nám Nám cảm

thấy nếu lần này còn không đưa được anh ta ra ngoài, chắc mình phải chết ở đây

mất, cũng may Ninh đại gia tỉnh lại rất nhanh. Khi cửa thang máy mở, anh đi ra

ngoài theo cô một cách thuận lợi. Nhìn hai người rốt cuộc cũng đã thoát khỏi

cái không gian nhỏ bé ngột ngạt ấy, Nám Nám thở một hơi nhẹ nhõm cả người, cũng

coi như là thoát nạn rồi.

Ninh Hạo Nhiên cúi đầu móc chìa khóa ra mở cửa, hai người bước vào nhà. Nám Nám

đỡ anh vào phòng ngủ để anh nằm nghỉ trên giường, bỗng nghe thấy Ninh Hạo Nhiên

trầm giọng nói: “Trong tủ lạnh có Coca đấy!”

Suýt nữa thì Nám Nám mở miệng hỏi anh ta cần Coca làm gì, nhưng nhanh chóng nhớ

ra rằng ban nãy mình mượn cớ khát nước, bèn gật đầu, vội đi lấy Coca trong tủ

lạnh, lúc quay lại cũng rót một cốc nước suối đưa cho anh.

“Nám Nám...”. Ninh Hạo Nhiên dựa lưng vào thành giường, tay cầm cốc nước, vẻ

mặt thất thần, giọng trầm hẳn đi.

“Sao?”. Nám Nám ngoái đầu lại, ngậm lon Coca trên miệng, đôi mắt to tròn nhìn

thẳng vào Ninh Hạo Nhiên.

“Tôi hơi hối hận khi đã quen biết cô”. Dáng vẻ nghiêm túc, ngay thẳng hiếm thấy

này của anh khiến người ta có cảm giác bây giờ anh đang rất khó xử.

Nám Nám không hiểu anh định nói gì, đành chăm chú ngồi nghe tiếp.

“Cô như thế này thì biết làm sao đây? Thể dục không giỏi, cái đầu cũng không

ổn, ngay cả tư duy cũng không giống với những người con gái bình thường, bố mẹ

cô không thấy lo cho cô sao?”. Anh chau mày hỏi.

Nám Nám nghe đến đây liền nổi nóng, lửa giận bốc ngùn ngụt: “Thầy mới thể dục

không giỏi, cái đầu không ổn ấy! Bố mẹ tôi đều rất tự hào về tôi đấy chứ!”

“Vậy cô có thể cũng khiến tôi tự hào về cô một lần được không?”. Ninh Hạo Nhiên

đương nhiên không tin lời cô bốc phét, chau mày hỏi thật lòng.

Nám Nám nghĩ ngợi một lát rồi đứng lên, dặt lon Coca lên trên bàn. “Thầy Ninh,

nhà thầy có kìm không?”

“Có”. Ninh Hạo Nhiên dừng lại nửa giây mới trả lời, mắt nheo lại nhìn cử chỉ

của cô.

“Tua vít và cờ lê thì sao?”. Nám Nám nghển cổ lên hỏi tiếp.

“Có”. Ninh Hạo Nhiên nhếch lông mày, mắt dần mở to ra.

“Băng dính và dụng cụ bít kín?”. Nám Nám cười gian trá.

“Có”. Khớp các ngón tay cầm cốc nước của Ninh Hạo Nhiên bắt đầu cử động.

“Cô định làm gì?”. Ninh Hạo Nhiên và cô nhìn nhau vài giây, anh thấy mí mắt

mình hơi nháy nháy, chẳng lẽ cô ta định giết anh hòng phi tang?

“Tôi đi sửa đường ống nước!”. Nám Nám siết chặt nắm dấm, sôi nổi phấn chấn nói.

“Tôi phải để cho thầy tự hào vì tôi một lần!”. Cô nói chắc như đinh đóng cột.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 30
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...