Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Chương 178

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hôm nay nhìn Vương thái hậu hoàn toàn khác lúc trước, mụ bước nhanh vào,

mặt đầy vẻ uy nghiêm nhìn Quân Lâm Uyên trên long ỷ, cao giọng quát:

“Quân Lâm Uyên, ngươi muốn làm gì Nhã nhi?”

Nhã nhi? Tô Cẩm Bình nhíu mày, là ả công chúa ngang ngược kia à?!

Quân Lâm Uyên ngước mắt lên: “Mẫu hậu có biết bà đang nói chuyện với ai không?”

“Ai gia đang nói chuyện với con trai của mình!” Vương thái hậu lạnh lùng gầm lên.

“Ồ?” Hắn nhẹ nhàng đặt bút xuống, ngước đôi mắt lạnh lên nhìn mụ, “Ở đây, chỉ có Thái hậu và Hoàng đế, không có mẹ con!”

“Nhưng ai gia là mẫu hậu của ngươi, ngươi nói như vậy mà không sợ thiên hạ thóa mạ sao?” Vương thái hậu giận đến run người.

Hắn cười lạnh: “Người trong thiên hạ thóa mạ thì làm sao? Nếu mẫu hậu không có chuyện gì thì quay về sao chép kinh thư, bái lạy Phật tổ đi, cũng

tiện cho bà chuộc lại lỗi lầm năm đó. Trẫm có thể giữ lại mạng bà đến

bây giờ cũng là mở lòng từ bi hết mực rồi.”

Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy một nguy cơ ào ào kéo đến, người ta nói những

người biết nhiều chuyện thường sẽ không sống được lâu. Bây giờ nàng có

thể… có thể đi ra ngoài được không?! Nàng thật sự không muốn biết chuyện gì khiến mình giảm thọ đâu!!!

Vương thái hậu bước ra cửa, tước kiếm trong tay thị vệ, đóng chặt cửa lớn,

ngăn lại âm thanh bên ngoài, sau đó đi tới trước mặt Quân Lâm Uyên:

“Ngươi cầm nó giết ai gia đi! Đây đều là lỗi lầm của một mình ai gia. Ai gia chỉ xin ngươi sau khi giết ta rồi hãy buông tha cho muội muội

ngươi, cũng là buông tha cho chính ngươi!”

Hắn liếc mắt lạnh lùng nhìn mụ, cười ôn hòa nhận lấy thanh kiếm kia: “Mẫu

hậu cần gì phải kích động như thế? Nếu tức giận quá hỏng người thì trẫm

lại mang tội rồi. Chuyện giết mẫu thân này, sao trẫm có thể làm cho

được?”

“Uyên nhi! Bao nhiêu năm nay vẫn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc con muốn tra tấn

ta tới khi nào? Cuộc đời này của Vương Cẩn Trân ta đã phạm vô số lỗi lầm không thể đếm nổi, hơn nữa, ta cũng vô cùng hổ thẹn với con, nhưng ta

đã ăn năn hối lỗi bao nhiêu năm nay, rõ ràng chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai đều đã điểm bạc, chẳng lẽ con không nhìn thấy sự hối

hận của ta sao? Ta thế nào cũng chẳng sao, nhưng Uyên nhi à, con không

nghĩ cho muội muội của con, cũng phải nghĩ cho chính mình, con làm như

vậy, trong lòng con thấy dễ chịu sao?” Nói xong, mặt Vương thái hậu đã

đẫm nước mắt.

Quân Lâm Uyên nhìn khuôn mặt khóc lóc thảm thương của mụ, lại càng cười vui

vẻ hơn: “Mẫu hậu, đừng giả vờ nữa. Nói tới nói lui, chẳng qua bà cũng

chỉ vì muốn cầu xin cho Hoàng muội mà thôi. Mẫu hậu có thể suy nghĩ cho

bất cứ ai, nhưng lại không bao giờ có thể nghĩ cho trẫm. Ăn năn bao

nhiêu năm à? Ăn năn thật sao? Chẳng qua cũng vì hai đứa con gái của bà

thôi, sợ trẫm sẽ giết chúng nó thật, nên mới giả vờ giả vịt. Không phải

thế sao?”

Vương thái hậu ngỡ ngàng lùi lại phía sau hai bước, mụ hoàn toàn không ngờ

trong mắt hắn, sự sám hối bao nhiêu năm nay của mình lại biến thành như

vậy! Ngay cả Tô Cẩm Bình cũng khẽ nhíu mày, suy nghĩ của Quân Lâm Uyên

thực sự quá cực đoan, đúng là thái hậu tới vì muội muội của hắn, nhưng

ngay cả người ngoài như nàng cũng nhận ra được sự áy náy và quan tâm mà

Thái hậu dành cho hắn, sao hắn lại không hề thấy chứ?! Đúng là ngoài

cuộc sáng tỏ trong cuộc u mê sao?

Sau khi lùi lại mấy bước, Vương thái hậu cười như điên loạn: “Ha ha ha ha…

Được! Đươc!!! Con muốn nghĩ thế nào ai gia cũng không quan trọng, chỉ

cần con thả Nhã nhi ra, con muốn thế nào ai gia cũng không quản nữa. Ai

gia chỉ cần con thả Nhã nhi thôi!”

Quân Lâm Uyên khẽ hít một hơi như có vẻ tiếc nuối, chậm rãi đi tới trước mặt Vương thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, bà có biết vừa rồi Nhã nhi nói gì không?”

“Con bé nói gì?” Vương thái hậu cũng sợ hãi dáng vẻ này của hắn, nhíu chặt mày.

“Nó nói, dù trẫm có giết hết mọi người trong thiên hạ, thì cũng không rửa

sạch được quá khứ, nó còn nói, trẫm là kẻ ti tiện bẩn thỉu nhất trên đời này. Mẫu hậu, bà nghĩ trẫm có thể tha cho nó được không?”

Hô hấp của Tô Cẩm Bình cũng cứng lại, nhớ tới lần trước Quân Lâm Uyên suýt bị Hoàng Phủ Hoài Hàn… rồi dáng vẻ tức giận sau đó, lại thêm phản ứng

của thái hậu sau hôm đó, rồi còn… cảnh nàng nhìn thấy ở cung điện yên

tĩnh kia, liên kết với hai từ ‘ti tiện’, ‘bẩn thỉu’ và tính cách âm u

tàn độc của hắn… chẳng lẽ Quân Lâm Uyên cũng từng bị người ta… Nghĩ tới

đây, nàng đã không còn dám nghĩ thêm nữa. Nếu là thế thật…

Chỉ là… nàng cũng không hề biết rằng, những gì Quân Lâm Uyên đã trải qua còn thê thảm hơn nàng tưởng tượng rất rất nhiều!

Hiển nhiên thái hậu cũng không ngờ Quân Mộng Nhã lại nói như vậy, mặt mụ

chợt trắng bệch ra. Chính mụ đã dặn con bé vô số lần, dù thế nào cũng

không được nhắc đến chuyện kia, thế mà con bé vẫn nói! Mụ mệt mỏi lùi

từng bước, mụ biết, chuyện này đã không còn cách nào cứu vãn được nữa!

Mộng nhi đã không còn, Nhã nhi cũng không giữ được… “Ai gia chỉ cầu xin

con, nể tình con bé là muội muội ruột của con, cho con bé được chết nhẹ

nhàng…”

“Mẫu hậu, không biết bà có nhớ không, 7 năm trước, chính trẫm cũng đã nói

với bà những lời này.” Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ chợt hiện lên vẻ cầu khẩn, ánh mắt đong đầy đau đớn, hoàn toàn giống với năm xưa.

Câu nói này, như vẫn còn hiện hữu, không có ngày nào không quanh quẩn trong đầu hắn, dù trong mộng hắn cũng không thoát ra được!

Vương thái hậu nghe vậy khẽ run rẩy. Đương nhiên mụ nhớ rất rõ, hắn không thể quên, thì mụ sao có thể quên. Chỉ do năm đó mụ bị quyền thế che mờ hai

mắt nên mới tạo thành cục diện hôm nay…

Tô Cẩm Bình cảm giác hô hấp của mình như ngừng lại, chẳng lẽ thực sự như mình nghĩ sao?!

“Vậy…” Nói được một chữ, thái hậu như già đi vài tuổi, khí thế ngạo nghễ sắc

bén khi mới bước vào cửa cũng không còn nữa, ủ rũ hỏi: “Vậy… ngươi muốn

thế nào? Ngươi muốn làm gì muội muội của ngươi? Từ trước đến giờ ngươi

vẫn luôn chiều chuộng hai đứa, ai gia đã biết vì trong lòng ngươi oán

hận nên mới muốn làm hỏng chúng nó, sau đó đẩy chúng vào hoàn cảnh nguy

hiểm. Nếu ngươi thực sự chỉ muốn gả muội muội mình đến Nam Cương thì ai

gia cũng sẽ không nói gì, có thể tồn tại ở Nam Cương hay không đều là

chuyện của con bé, nhưng hiện giờ ngươi lại bắt giam muội muội mình ở

Minh Dẫn cư, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Trẫm muốn thế nào, vài ngày nữa mẫu hậu sẽ biết. Mẫu hậu chỉ cần tin rằng,

tất cả những gì trẫm làm, đều là vì muốn tốt cho hoàng muội thôi!” Một

nụ cười nở trên mặt hắn, thêm nốt ruồi son nơi mi tâm, càng thêm đẹp đến lóa mắt.

Mấy lời này sao quen thuộc đến thế… Mụ còn nhớ, năm đó ở Minh Dẫn cư, chính mụ cũng nói: “Uyên nhi, còn phải tin mẫu hậu, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là vì tốt cho con thôi!” Ngày đó, dù hắn cầu xin mụ thế nào, thậm

chí cầu xin mụ chấm dứt mạng sống của hắn, mụ cũng chưa từng mềm lòng

nửa phần.

“Ngươi vẫn còn nhớ rõ chuyện năm xưa như vậy sao?” Câu này không phải để hỏi,

mà là cảm thán. Mụ nhấn từng từ một, hắn vẫn còn nhớ rõ.

“Trẫm không dám quên đến nửa điểm!” Đôi mắt xếch hẹp dài hiện lên vẻ đau đớn, giống như đang gào thét giữa bước đường cùng rối rắm, lại như đang rên

rỉ khi sa thân vào địa ngục, khiến Tô Cẩm Bình chỉ đứng bên cạnh nhìn

cũng thấy áp lực đến khó chịu. Rốt cuộc, trong tim hắn đang phải chịu

đựng sự đau đớn đến mức nào?

Thật ra, không phải hắn không dám quên, không phải không muốn quên, mà là không thể quên được…

“Ai gia hiểu rồi!” Nói xong, thái hậu bước thấp bước cao rời đi, đến cửa

phòng, vừa mở cửa ra, Huệ Hương ở bên ngoài đã vội đỡ lấy mụ, lết từng

bước đi về.

Thị vệ ngoài cửa lại khép cửa ngự thư phòng vào. Quân Lâm Uyên chợt quay

đầu nhìn Tô Cẩm Bình ở bên cạnh, thấy trên mặt nàng có vẻ cảm thông, hắn dịu giọng hỏi: “Sao? Đoán được rồi?” Câu hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng ánh

mắt như ngàn con dao cực độc. Tô Cẩm Bình biết, nếu mình thừa nhận đã

đoán được, chắc chắn hắn sẽ giết mình không chút lưu tình, nhưng nàng

cũng biết, nếu mình nói không đoán được, cũng hoàn toàn không lừa được

con người trí tuệ này.

Trầm ngâm một lúc lâu, nàng mới cân nhắc nói: “Đoán được một chút.”

Vừa dứt lời, một bàn tay đã bóp lấy cổ nàng: “Tô Cẩm Bình, trẫm không thích người quá thông minh!” Lực trên tay dần siết chặt, đáy mắt đầy sát khí, nàng biết, lần này hắn thật sự có sát khí!

Nhìn mặt hắn, Tô Cẩm Bình cắn răng chịu đựng cảm giác không thở nổi trên cổ, khó khăn nói: “Quân Lâm Uyên, chuyện quá khứ… cũng đã qua rồi… ngươi

cần gì phải trói buộc chính mình như vậy… Dù bị người ta… thì đã sao, đó cũng không phải chuyện ngươi muốn, cũng không phải lỗi của ngươi!”

Quân Lâm Uyên nhướng mày như hơi kinh ngạc vì suy đoán của nàng, nhưng lực

tay lại càng lớn hơn một chút, trên mặt dần có vẻ điên loạn: “Ngươi thì

biết cái gì, trẫm nói cho ngươi biết, những gì trẫm đã trải qua, thê

thảm hơn những gì ngươi tưởng tượng rất rất rất nhiều! Không ai có thể

tưởng tượng được, không ai cả!”

Tô Cẩm Bình cảm giác bàn tay siết cổ mình chặt đến mức không thể thở được

nữa, muốn ra tay phản công nhưng toàn thân lại bị kết giới bằng nội công của hắn kiềm chế, hoàn toàn không thể cử động được. Mắt nàng đã dần

không nhìn rõ gì nữa, thầm cười khổ, Hoàng Phủ Dạ nói đúng, chuyện này

không biết mới là tốt nhất. Nhưng mà… chỉ đoán được một góc núi băng,

còn chưa đoán được tình trạng thực sự mà đã phải trả bằng mạng sống của

nàng sao?!

Bỗng nhiên, bàn tay trên cổ nàng chợt lỏng ra, chân Quân Lâm Uyên hơi khuỵu

xuống, sau đó ho mạnh một trận không ngừng, cơ thể như đứng không vững,

một ngụm máu phun ra như suốt. Tô Cẩm Bình ôm cổ hít sâu vài hơi mới

nhìn về phía hắn. Nàng đã từng thấy hắn ho ra máu, nhưng lại chưa từng

thấy tình trạng nghiêm trọng thế này bao giờ, máu nhuộm đỏ cả vạt áo

nhìn vô cùng chói mắt. Tô Cẩm Bình đang muốn chạy ra gọi người, Quân Lâm Uyên lại chợt giữ nàng lại, ánh mắt kiên quyết: “Không được gọi người!”

“Không gọi người thì ngươi sẽ chết mất.” Nàng có thể nói rằng, nếu không phải

vì Lăng Viễn Sơn đã kích động nàng, thì chắc chắn nàng sẽ không thèm bận tâm đến chuyện của hắn, vậy mà hắn còn không biết ơn.

“Khụ khụ…” ho khan thêm mấy tiếng nữa, hắn mới nói đứt quãng, “Cơ thể trẫm,

trẫm biết… đám lang băm kia… khụ khụ, không chữa được cho trẫm… Hơn nữa, nếu để người khác biết trẫm ngã bệnh… đám đại thần kia… chắc chắn sẽ

không bỏ qua cơ hội này…”

Hắn luôn biết rằng hắn không thể yếu đuối. Chỉ cần lộ ra một chút sơ hở,

những người đó sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ một ‘bạo quân’ như hắn!!! Mà đối với họ, hắn chỉ có thể lấy bạo chế bạo, ai có năng lực hơi,

người đó sẽ đứng trên vị trí cao nhất!

Tô Cẩm Bình nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Ngươi nói với ta những lời

này, không sợ ta…” Sao nàng không biết nhìn mình lại đáng tin như vậy

nhỉ?

“Ha… khụ khụ… ngươi không có sự lựa chọn, vì trẫm hạ độc trên người ngươi.

Trừ trẫm ra… không ai giải được…” Hắn chậm rãi nói, mặt còn cười rạng

rỡ, như nói cho nàng biết, dù trẫm có chết thì cũng có ngươi chôn cùng.

Tô Cẩm Bình kinh ngạc, thực sự không ngờ hắn hạ độc trên người mình. Nhìn

bộ dạng hắn hiện giờ, nàng chỉ muốn đập hắn một trận, nhưng lại có chút

cảm giác không xuống tay được! Fuck!

Chưa kịp nói thêm gì, Quân Lâm Uyên đã hôn mê.

Tô Cẩm Bình hít sâu mấy hơi, giơ nắm đấm lên rồi lại buông xuống, giơ lên, lại hạ xuống. Cuối cùng giận dữ bước tới kéo hắn vào giường ở phòng

trong như kéo một con lợn chết.

Nàng nhíu mày nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn chỉ nằm im trên giường, không

còn vẻ tàn độc như bình thường, nhìn thuận mắt hơn nhiều, có điều mày

vẫn nhíu chặt, dù hôn mê cũng không buông lỏng ra. Hắn thế này khiến

nàng chợt nhớ ngày đó Bách Lý Kinh Hồng bị sốt cao, ánh mắt bất giác nhu hòa đi chút đỉnh. Thật ra, người này tàn độc thì có tàn độc thật, nhưng đúng là cũng không hại gì mình, hơn nữa, tính ra nàng còn thiếu hắn một ơn cứu mạng.

Dần dần, nàng nghe thấy những tiếng đứt quãng vang lên trên giường…

“Quân tử chu… chu nhi bất bỉ, hòa nhi bất đồng. Thản đãng đãng, thái nhi bất kiêu…”

Tô Cẩm Bình không khỏi nhíu mày, nhìn người nhắm chặt mắt trên giường. Quân tử à? Đó là lý do hắn thích Quân Tử Lan sao?

“Quân tử… quân tử hoài đức, hoài hình. Dụ vu nghĩa, cầu chư kỷ, thành nhân chi mỹ…”

“Thiên… thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa… địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật…” (*)

“Phụ… phụ hoàng, nhi thần đều nhớ rõ… Phụ hoàng, xin lỗi người…” Một giọt

nước trong vuốt vô thức chảy ra từ khóe mắt hắn. Hai tròng mắt nhắm

chặt, miệng vẫn nỉ non, “Phụ hoàng, xin lỗi người, nhi thần không làm

được gì cả, xin lỗi người…”

“Xin lỗi…”

Tô Cẩm Bình nghe mà thấy sống mũi cay xè. Nàng không ngờ rằng một người

tàn độc như vậy, nhớ từng mối thù nhỏ như vậy, nhưng trong tim cũng có

tín niệm như thế, cũng từng mang chuẩn mực “lấy phẩm đức, độ lượng để

đối xử với người”! Vậy, tất cả những chuyện hắn đang làm, là tàn nhẫn

đến mức nào với chính bản thân hắn chứ? Rõ ràng trong lòng hắn mang chấp niệm như vậy, nhưng lại vì hận mà làm những chuyện tra tấn người khác,

cũng tra tấn chính mình…

Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, cắn chặt răng, lườm người đang mê man trên

giường một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Được, hôm nay bà đây sẽ hầu hạ tên chết băm chết vằm nhà ngươi một lần!” Ai bảo bà đây lương thiện chứ.

(*) Đoạn này được trích trong Luận Ngữ của Khổng Tử về quân tử: (nguồn giải nghĩa: baidu, dịch nghĩa (sơ sơ): Mẹ Cherry)

Quân tử chu nhi bất bỉ, hòa nhi bất đồng: Là quân tử phải đối xử đồng đều với mọi người, không được phân biệt đối xử.

Quân tử thản đãng đãng, thái nhi bất kiêu: Người quân tử phải bình thản, coi mọi chuyện nhẹ nhàng, đơn giản, không được kiêu ngạo.

Quân tử hoài đức, hoài hình: Quân tử chú trọng đạo đức, làm việc cân nhắc đến hậu quả.

Dụ vu nghĩa, cầu chư kỷ, thành nhân chi mỹ: Quân tử trọng đạo nghĩa, gặp

việc khó khăn phải dựa vào chính mình trước, lấy việc giúp người làm

vui.

Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu

đức tái vật: Quân tử luôn vận động, vươn lên không ngừng như trời cao,

dù lang bạt kỳ hồ cũng bất khuất, quân tử, luôn giao tiếp độ lượng như

đất rộng, không có chuyện gì là không gánh vác được.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 49: .2: Nợ hắn, cả đời cũng không trả được!
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 55: .2: Quận chúa đúng là biết mình biết ta.
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 300: ĐẠO CAO MỘT THƯỚC, MA CAO MỘT TRƯỜNG
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương 352
Chương 353
Chương 354
Chương 355
Chương 356
Chương 357
Chương 358
Chương 359
Chương 360
Chương 361
Chương 362
Chương 363
Chương 364
Chương 365
Chương 366
Chương 367
Chương 368
Chương 369
Chương 370
Chương 371
Chương 372
Chương 373
Chương 374
Chương 375
Chương 376
Chương 377
Chương 378
Chương 379
Chương 380
Chương 381
Chương 382
Chương 383
Chương 384
Chương 385
Chương 386
Chương 387
Chương 388
Chương 389
Chương 390
Chương 391
Chương 392
Chương 393

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 178
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...