Nhóm dịch: Black
Sưu tầm by phucl0ng
Nguồn: Vipvandan
Nội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem
Nhìn những tên nô lệ vừa bẩn vừa thối ngày xưa đang ngồi trên bàn ăn thịt
uống rượu, Lạp Mỗ Đức lại không ngừng lắc đầu cười khổ.
- Không
ngờ được! Ta còn tưởng rằng hắn chỉ nói một câu để dẹp yên lòng người,
không ngờ hắn lại làm thật. Quá lỗ vốn rồi, quá lỗ vốn rồi...
Mặc dù cảm thấy tiếc hận không ngừng với tổn thất kinh tế của Phó Thư Bảo
nhưng hắn cũng bội phục không thôi với thủ đoạn làm lung lạc lòng người
chỉ trong một thời gian ngắn của Phó Thư Bảo, vô cùng mâu thuẫn.
Tóm lại một câu, đây chính là khí phách.
Có nhiều chuyện cần có khí phách. Chưa bao giờ thiếu tiền nên Phó Thư Bảo
đương nhiên sẽ không đau lòng với một chút tổn thất nho nhỏ như vậy.
Giữa tiền và lòng người, thứ hắn chọn đương nhiên là lòng người. Nhưng
lựa chọn đơn giản như vậy lại không có mấy người làm được. Đây chính là
chỗ hấp dẫn của hắn. Như vậy, nếu đưa Phó Thư Bảo và Ba Mễ Na tới trước
mặt những nô lệ này để bọn hắn lựa chọn thì đám nô lệ đương nhiên sẽ
chọn Phó Thư Bảo. Vì người mà bọn hắn thần phục không phải Ba Mễ Na.
Kết thúc tiệc rượu, Phó Thư Bảo liền tiến hành ghi danh cho đám nô lệ. Sau
khi kết hợp các loại tư liệu, sàng lọc ra mấy nhân vật quan trọng, vẻn
vẹn ba ngày hắn sắp xếp xong tất cả số nô lệ kia. Trong số đó, đưa đến
nông trường có ba ngàn người, đưa đến mỏ quặng có ba ngàn người, năm
ngàn người còn lại thì đưa vào trong một đơn vị quân đội.
Đơn vị quân đội này do Phó Thư Bảo tự đặt tên, là quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa.
Đặt tên như vậy có chút liên quan với Ngũ Sắc Nguyên Tố Hoả của hắn, là
linh cảm đến từ Ngũ Sắc Nguyên Tố Hoả. Nhưng nếu trực tiếp đặt là quân
đoàn Ngũ Sắc thì lại không đâu vào đâu, dễ bị người khác nghĩ tới chuyện đồi phong bại tục. Vả lại chỉ sợ có một số người sẽ biết Ngũ Sắc Nguyên Tố Hoả của hắn. Nếu quả thật như vậy thì đúng là phiền toái lớn.
Trong quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa mới được xây dựng có năm Lực Sĩ cấp Nguyên Tố
thống lĩnh hơn một ngàn chiến sĩ nô lệ. Dưới trướng lại có hơn hai mươi
chiến sĩ cấp Tinh Thần Lực đảm nhiệm vị trí Chánh Phó Bách Phu Trưởng.
Ngàn người theo một tướng, đó là biên chế quân đội Tú Quốc. Thủ hạ của
Phó Thư Bảo cũng có năm tướng quân nhưng chiến đội trăm ngườiChiến đội
trăm người lúc đầu vẫn không thay đổi, vẫn là lực lượng quan trọng nhất. Thống lĩnh chiến đội trăm người vẫn là Lưu Chuẩn, đội trưởng của bảy
đại đội. Mà quyền hạn của hắn cũng lớn hơn năm tướng quân còn lại rất
nhiều.
Vào ngày thành lập quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa, Phó Thư Bảo
liền đưa ra năm ngàn bí kíp Thượng Giai và bí kíp chiến đấu để bọn hắn
tu luyện và truyền thụ trong quân đội. Vừa ra tay đã là một khoản lớn
như vậy, mấy tên nam nhân vừa mới từ nô lệ biến thành tướng quân đều cảm động đến suýt chút nữa đã gào khóc. Nhưng ngay lúc bọn hắn vất vả lắm
mới ngăn nước mắt lại cho không chảy ra thì thiếu gia lại ném ra hai
mươi khối vàng trước mặt bọn hắn để bọn hắn mua áo giáp, binh khí và xây dựng doanh phòng. Mấy nam nhân rốt cục không nhịn được nữa, nước mắt cứ rơi xuống liên tục.
Ở Bạch Tượng Thành, vương phi Ba Mễ Na phải
hi sinh nhan sắc mới nhận được năm khối vàng. Giờ không có chút lý do
nào, thiếu gia lại ném cho bọn hắn hai mươi khối vàng. Điều này sao có
thể khiến cho người ta không cảm động rơi nước mắt chứ?
Nhưng
trước khác nay khác, mặc dù vương phi Ba Mễ Na là quan hệ đồng minh
nhưng thuỷ chung vẫn không phải người của mình. Giờ những nô lệ này đều
là người nhà, Phó Thư Bảo đương nhiên phải bỏ ra nhiều tiền hơn rồi. Hơn nữa, để quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa này chọn mua các loại vật liệu, doanh
phòng tu luyện thì tiền này cuối cùng vẫn trở về tay hắn thôi. Đưa tiền
cho những tướng quân nô lệ này, chẳng những để bọn hắn tiền mà còn để
bọn hắn tự mua, như vậy sẽ thể hiện ra sự hào phóng và khẳng khái của
hắn. Một đá trúng hai chim, chuyện như vậy vì sao lại không làm chứ?
Khoảng thời gian này, Hậu Thổ Thành đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Nhưng khách làng chơi Tú Lý mang danh Định Thiên Vương Tước lại mặc kệ,
chỉ mải lo nói chuyện yêu thương giữa hắn và Đại Loan Lệ. Đối với người
của Hậu Thổ Thành và Hạp Cốc Quan, hắn không có nhiều tác dụng, có hay
không có cũng được, chỉ là một bình hoa trang trí.
Sau khi Lạp Mỗ Đức nhận lương thực liền lên đường trở về Bạch Tượng Thành.
Lạp Mỗ Đức rời đi, chuyện luyện chế Lực Luyện Khí Nỗ cũng rơi vào tay Lưu
Chuẩn. Đại đội thợ khéo của Lưu Chuẩn có tầm một tháng để chuẩn bị các
loại tài liệu. Một tháng sau, tất cả Lực Luyện Sĩ của Hậu Thổ Thành đều
phải vùi đầu vào việc luyện chế Luyện Lực Khí Nỗ, kể cả đám người Độc Âm Nhi và Đế Thiếu Vũ. Mặc dù vô cùng gấp rút nhưng hẳn là có thể hoàn
thành trong vòng bốn tháng.
Xử lý xong mọi chuyện, Phó Thư Bảo liền dẫn Tiểu Thanh lên đường bắt đầu hành trình thám hiểm mới của hắn.
- Tất cả cũng là vì muốn mau chóng đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực. Vì cái gì thì các ngươi cũng hiểu.
Đây chính là lời nói từ biệt mà Phó Thư Bảo đã nói với Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã trước khi đi.
Hai nàng đều ôm hắn một cái như đang dặn dò ngàn lần, chúc may mắn vạn lần. Vẻ lo lắng và không nỡ đều không thể nào che giấu được mà lộ ra ngoài.
“Cái gì” là cái gì, trong lòng hai nàng đều biết rõ. Cũng chính là do độc tố thần bí kia không được giải trừ tận gốc nên Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã vô cùng yên tâm. Cho dù hắn có bay bao xa thì đều không thể làm gì được,
không phải sao?
Nhưng một khi tu vi lực lượng của Phó Thư Bảo đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực, hai nữ nhân này sẽ không yên tâm như vậy nữa. Thật ra hai người bọn họ đã sớm thương lượng. Một khi Phó Thư
Bảo đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực là lúc nào cũng có thể làm
chuyện đó. Như vậy, cho dù thế nào, lúc hắn đi xa nhà thì hai nàng cũng
phải phái ra một người đi cùng, tuyệt đối không để hắn đi một mình.
Phó Thư Bảo hiển nhiên không thể nào biết được bí mật trong lòng Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã. Thật ra hắn còn cảm thấy vô cùng vui mừng vì hai lão bà
tương lai bỗng bao dung đại lượng mà không biết tự do của hắn sẽ nhanh
chóng kết thúc. Chỉ cần tu vi lực lượng của hắn đạt tới cảnh giới Luyện
Vĩnh Hằng Lực, hai con cọp cái của hắn sẽ tìm đủ mọi cách quấn lấy hắn,
không để cho hắn tự do chút nào.
Đi tới đỉnh núi hoang vu, Hồ Nguyệt Thiền đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Sau khi bàn bạc ngắn gọn với nhau, Hồ Nguyệt Thiền liền chỉ về một phương
hướng. Sau đó, Tiểu Thanh liền mang theo hai người bay lên trời cao, bay thẳng về hướng dải đất ven sa mạc Vô Thủy kia.
Không có yên
cương, Phó Thư Bảo vẫn ngồi trên mông Tiểu Thanh. Hồ Nguyệt Thiền cũng
ngồi chen chúc trên bờ eo mảnh khảnh phía trên cái mông của Tiểu Thanh,
vô cùng thân mật.
Dưới mông là mông, trước hai chân cũng là mông. Hai cái mông vô cùng co dãn, trong lòng Phó Thư Bảo cũng rất vui vẻ.
- Đáng giận! Sao ngươi lại không mang yên cương chứ?
- Cái đó cần thiết à? Tư thế như vậy không tốt sao?
- Ngươi hưởng thụ vui nhỉ? Ta van ngươi bỏ ngay cái kiểu vô sỉ đấy đi. Cái đó của ngươi đang chọc vào người ta đó!
- Ngươi, người này kỳ quái thật đấy. Cái đó chọc vào chỗ nào của ngươi hả? Ngươi nói ra xem!
- Ngươi...
- Nguyệt Thiền, mặc dù ngươi là hồ ly tinh tương lai nhưng ta cũng muốn
thẳng thắn nói cho ngươi biết, tư tưởng của ngươi thật sự rất xấu xa đó!