Địa bàn là địa bàn của Hoàng Sa Trấn, vậy thuộc về phạm vi quản hạt của
lãnh chúa Hoàng Sa Trấ. Cho nên những vật này sẽ thuộc về vật phẩm tư
nhân của lãnh chúa, chỉ cần giao cho công quốc khoản thuế tương ứng,
tiền lờic còn lại chính là kim tệ trong eo của lãnh chúa.
Mà cái
gọi là khoản thuế hiện tại chính là Mạnh Hàn phải nộp thuế chứng minh
vào trong tay Bá Tước đại nhân. Nói cách khác tiền lời toàn bộ của tài
liệu kiến trúc này toàn bộ là của Mạnh Hàn.
Grace và Kiều trao
đổi ánh mắt với nhau, thật sự là không rõ lãnh chúa đại nhân làm sao lại nổi điên như vậy. Những khối đá này rất đáng tiền sao? Cho dù rất đáng
tiền ai sẽ tốn giá cao chỉ mua một đống đá chứ? Grace quản gia đã quen
sông trong nghèo khó, làm sao biết được xa xỉ của những kẻ có tiền.
Thấy Grace không biết vì sao vẫn ngây ngốc như vậy, Mạnh Hàn đã biết rõ,
Grace còn không rõ chỗ tốt trong đó.
- Đứa nhỏ ngốc, ngươi có biết hay không tài liệu kiến trúc trên thị trường đáng giá bao nhiêu tiền không?
Mạnh Hàn lúc trước nhận lời mời của một công ty vật liệu xây dựng, cố ý tìm
hiểu một ít phương diện về vấn đề này, thế mới biết số liệu tương quan.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã nhảy dựng lên, vật liệu xây dựng tùy
tiện trên thị trường một năm cũng lời ít nhất một hai trăm triệu, thị
trường khổng lồ như vậy làm sao Mạnh Hàn không vui mừng chứ?
Đương nhiên đó là kiếp trước, thế giới này cần phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhưng mà Mạnh Hàn từ trí nhớ của Antonio thì biết rõ, những quý tộc sống trong nhung lụa kia có bộ dạng như thế nào, tự nhiên sở trường của bọn
họ là hưởng thụ, cũng không quên cảm giác khoan khoái và đẹp đẽ của bề
ngoài.