Chính phủ vì muốn bảo vệ cho Tiêu Hiểu tốt hơn nên phân nhà cho cô để có sự bảo mật chu đáo hơn.
Ban đầu, Tiêu Hiểu đến phòng thí nghiệm là muốn xem xem có tìm được cách trở về không, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này thật sự quá mức tệ, cho dù cô có kiến thức về lý thuyết nhưng không có trình độ công nghiệp tương ứng để thực hiện. Không nói cái khác, hiện tại đến máy nhảy không gian cũng không làm ra được.
Trải qua lâu như vậy, Tiêu Hiểu cũng không có suy nghĩ cấp thiết trở về như lúc trước.
Từ từ vậy, có lẽ sinh thời cô không thể tìm được cách trở về, dù sao thì trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này chênh lệch với Tinh Tế một trời một vực. Tuy cô là nhà khoa học thiên tài ở Tinh Tế nhưng cũng không có nghĩa là cái gì cũng biết.
Vương Vệ bận rộn lo chuyện buôn bán của mình, Tiêu Hiểu không có hứng thú với buôn bán, bèn muốn tạo một phòng thí nghiệm cho riêng mình để làm thí nghiệm và dạy học, truyền bá những lý luận của mình ra ngoài, suy cho cùng thì một thế giới muốn phát triển trình độ khoa học kỹ thuật thì cũng không thể chỉ dựa vào một mình cô.
Đối với dự định muốn dạy học của Tiêu Hiểu, vừa để lộ ra ngoài là đã khiến cho Đại học Kinh và Đại học Thanh tranh giành, đều muốn giành được Tiêu Hiểu đến trường mình.
Hai trường học tranh giành như chó với mèo vậy.
Cuối cùng Tiêu Hiểu vẫn lựa chọn Đại học Thanh, tuy quả thật cô đã học ở Đại học Kinh, nhưng ngành khoa học và kỹ thuật thật sự là số một của Đại học Thanh, nơi đó cần cô hơn.
Đại học Thanh giành thắng nên hân hoan, đặc biệt là mấy giáo sư thân quen với Tiêu Hiểu thì càng mừng rỡ. Đại học Kinh còn không muốn thả người, chính phủ trực tiếp ra thông báo cho Tiêu Hiểu tốt nghiệp hơn.
Dù sao thì vốn dĩ người khác cũng không dạy gì cho Tiêu Hiểu nổi, ai có bản lĩnh làm thầy cô chứ. Tiêu Hiểu muốn dạy học, chính phủ còn mong cô có thể dẫn dắt ra mấy nhân tài cho Hoa Quốc.
Đại học Kinh đành phải ấm ức mà phát bằng tốt nghiệp loại xuất sắc
cho Tiêu Hiểu.
Chỉ học một năm liền được sinh viên xuất sắc cũng coi như là chưa có tiền lệ ở Đại học Kinh.
Cuộc sống của Tiêu Hiểu trôi chầm chậm, cô một bên làm phòng thí nghiệm của mình, một bên có rảnh là bèn lên trường dạy mấy tiết.
Tiết học của cô lần nào cũng đầy người.
Hơn nữa, hơn phân nửa vốn không phải học sinh mà là giảng viên và giáo sư, thậm chí còn có mấy bậc thầy về kỹ thuật của viện khoa học tới dự thính.
Tiêu Hiểu ở Đại học Thanh dạy môn lý luận vật lý, ban đầu mấy sinh viên đăng ký lớp của cô còn không cho là đúng, thậm chí lúc nghe nói cô mới học đại học một năm đã được Đại học Thanh nhận làm giáo sư thì rất không phục, dựa vào cái gì chứ, còn nhỏ hơn bọn họ mà hiện tại đã thành giáo sư.
Nhưng buổi học đầu tiên khiến cho số sinh viên không phục đó trợn tròn mắt.
Chờ khi bọn họ chậm rãi đến phòng học, phòng học đã ngồi đầy người, đều là một vài giảng viên và giáo sư khá lớn tuổi của trường. Có vài người lạ mặt, có vài người thì quen mắt, có mấy người còn là giảng viên dạy bọn họ nữa.
Hiện tại bọn họ nhất trí ngồi ở đây, trước mặt mỗi người bày một quyển sổ, khuôn mặt nghiêm túc chờ Tiêu Hiểu đến.
“Má ơi, đây là chuyện gì? Không phải chúng ta đi nhầm phòng học chứ?” Một sinh viên lui ra nhìn số phòng học, nghi hoặc nói với bạn học: “Không sai mà!”
Một giảng viên Đại học Thanh trong số đó có chút ngại: “Đây là lớp của cô Tiêu, các em vào nghe giảng bài đi.” Ngại muốn chết, cùng học sinh nghe giảng bài.
Nhưng người giảng bài là Tiêu Hiểu đó, cô là nhân vật như nào chứ, không riêng mấy giảng viên như bọn họ, mấy bậc thầy của viện khoa học cũng đến từ sớm để nghe giảng.
Đám học sinh đầu óc mơ hồ vào phòng học ngồi xuống hàng phía sau, hết cách, phía trước đã bị chiếm hết.
Mấy sinh viên đến sau thấy thế trận trong phòng học cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Sinh viên đến trước hô lên: “Này, vào đi, đây là lớp của cô Tiêu.”
“Chuyện gì đây, sao lại có nhiều thầy cô tới như vậy?” Có một vài người còn là giáo sư nổi tiếng của trường.
“Không biết…” Đám học sinh đương nhiên không thể nào biết chiến công vĩ đại của Tiêu Hiểu, chỉ cảm thấy không hiểu nổi tình hình này.
Lúc Tiêu Hiểu vào phòng học, thấy hơn phân nửa trong phòng đều là người từ 40 tuổi trở lên, còn có mấy gương mặt quen thuộc ở viện khoa học thì lập tức hiểu rõ mục đích của họ.
Mà những sinh viên chân chính của buổi học này đang ấm ức đứng ở phía sau phòng học.
“Các vị giảng viên và giáo sư, muốn nghe giảng bài thì được, nhưng lần sau không thể chiếm vị trí của mấy sinh viên này nhé.”
Mấy giáo sư và giảng viên ngồi phía trước lập tức ngượng ngùng.
Sinh viên ở phía sau vội xua tay: “Không sao, không sao, mấy thầy ngồi, mấy thầy ngồi đi ạ…” Ở phía trước còn có cố vấn học tập của họ ngồi cơ đấy, nếu mà đắc tội, lỡ như làm khó dễ bọn họ thì sao.
Tiêu Hiểu cũng chỉ nói vậy, vốn dĩ cô cũng không để ý là ai tới nghe giảng.