Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tái thế vinh sủng Tác giả: Bạc Hà Miêu Số chương: 105 chương Thể loại: Cổ đại, HE, tình cảm, xuyên việt, trọng sinh, song xử, ngọt, hào môn thế gia, cung đì...

Chương 130

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thoạt nhìn là biết Tiêu Di đang muốn bắt chẹt, Cố Trạch Mộ hơi nhíu mày nhưng không hề kinh sợ, lúc này hắn dừng lại nói: “Đại hoàng tử điện hạ có gì chỉ giáo à?”

Tiêu Di thực sự có chút hối hận sau khi cản đường Cố Trạch Mộ, hắn ta chỉ nhớ rằng đối phương là xá nhân của Đông cung, là thư đồng của Thái tử, nhưng lại quên mất rằng mỗi lần đối mặt với hắn, bản thân đều không có kết quả tốt đẹp gì.

Chỉ là bây giờ mũi tên đã lên dây, hắn ta không thể lúng túng, bèn cứng cổ nói: “Nghe nói Cố xá nhân đã đi Sung Châu giúp Tạ tổng đốc trị thủy, hà cớ gì lại xuất hiện ở trong cung vào lúc này?”

Cố Trạch Mộ vừa nhìn liền biết Tiêu Di ngoài mạnh trong yếu, hắn không khỏi buồn cười nói: “Hà cớ gì đại hoàng tử điện hạ biết rõ mà còn hỏi, ta về kinh đương nhiên là vì đại hôn của Thái tử điện hạ, mà chuyện ta trở về đã được xin phép qua Lại bộ và Thái tử điện hạ, không tính là tự ý về kinh.”

Tiêu Di tức giận vì cách đáp trả không khách khí của Cố Trạch Mộ, hắn ta không nhịn được mà nói: “Đương nhiên là biết rằng Cố xá nhân sẽ không phạm phải loại sai lầm này, chỉ là ta không ngờ quan hệ giữa Cố xá nhân và Thái tử lại thân thiết như vậy. Nhưng mà ta có thể hiểu được, dù gì thì những năm đầu triều ta vốn có tứ đại quốc công, hiện tại chỉ còn sót lại mình Uy Quốc công là cây còn lại quả to, tất nhiên là phải có chút thủ đoạn mới đúng.”

Cố Trạch Mộ có thể cười trừ cho qua trước sự châm chọc của Tiêu Di đối với mình, nhưng hắn ta vu khống nói xấu Uy Quốc công lại khiến hắn không thể nào nhịn được.

“Đại hoàng tử điện hạ cẩn trọng lời nói!”

Tiêu Di bị Cố Trạch Mộ đột ngột phát ra khí thế làm cho giật mình, lập tức càng tức giận hơn, hắn ta hạ giọng áp sát Cố Trạch Mộ: “Lẽ nào không phải sao? Nếu không phải vì hắn là Thái tử thì phụ hoàng sẽ đồng ý để ngươi vào cung làm thư đồng cho hắn ư?! Nếu không phải vì hắn là hoàng tử thì các ngươi có bợ đỡ hắn ở khắp nơi và nhắm mắt khen ngợi hắn không?”

Cố Trạch Mộ cau mày, lạnh giọng nói: “Nếu như ngài có thể nói những lời này trước mặt chúng nhân thì ta còn nể ngài mấy phần dũng cảm, đáng tiếc đường đường là một hoàng tử lại chỉ biết nói xấu sau lưng người khác như tiểu nhân hèn nhát. Bộ dáng đáng thương này ngược lại khiến cho ta cảm thấy có chút cảm thông cho điện hạ rồi đấy.”

Tiêu Di không thể tin nổi mà hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thông cho ta ư?! Ngươi có tư cách gì mà cảm thông cho ta?”

Cố Trạch Mộ thấy Tiêu Di như vậy thì giọng nói càng trở nên nghiêm khắc: “Nếu điện hạ đã là con cháu của hoàng thất thì nên có khí phách của con cháu hoàng thất, hành sự tất phải quang minh lỗi lạc, ta… Hoàng thất Đại Chu từ khi lập triều đã lấy việc giáo dưỡng con cháu đặt lên hàng đầu, đức hạnh còn quan trọng hơn học vấn, sao lại dưỡng dục ra loại người lòng dạ hẹp hòi, tiểu nhân hà thế ức hiếp người khác như ngài vậy chứ!”

Tiêu Di run lên vì những lời giáo huấn mà Cố Trạch Mộ nói, sau khi hắn ta phản ứng lại thì gần như giận muốn điên lên: “Ngươi… ngươi! Ngươi hỗn láo! Ngươi to gan!”

“Ngươi… người đâu, bắt hắn lại cho ta!”

Cuộc đấu khẩu của hai người sớm đã thu hút Vũ Lâm quân phụ trách tuần tra, nhưng khi nhìn thấy hai vị cầm đầu này thì trong lòng mọi người đều kêu khổ.

Đại hoàng tử Tiêu Di vốn đã khó dây vào, còn Cố Trạch Mộ không chỉ là người đáng tin cậy của Thái tử mà còn xuất thân từ phủ Uy Quốc công, và quan trọng hơn hết cha của hắn Cố Vĩnh Hàn đã từng ở trong Vũ Lâm quân một thời gian, bấy nhiêu phần mặt mũi này cũng đã làm khó bọn họ.

Tiêu Di thấy Vũ Lâm quân không nhúc nhích gì, cánh mũi gần như sắp nứt toạc: “Các ngươi ngây ra đó làm gì! Hắn nhục mạ hoàng thất, bắt hắn lại cho ta, ta muốn bẩm cáo phụ hoàng!”

Lời này của hắn ta vừa nói ra, Vũ Lâm quân đã hơi bối rối, dù sao thì tội danh này cũng không nhẹ, cuối cùng tiểu đội trưởng của Vũ Lâm quân chỉ đành bất đắc dĩ đứng ra: “Cố công Tử, e là phải khiến ngại chịu ủy khuất rồi.”

Cố Trạch Mộ cũng biết mình hơi kích động nhưng hắn không hối hận, chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao. Nếu đại hoàng tử điện hạ đã muốn làm ầm chuyện này đến trước mặt bệ hạ thì ta cũng chẳng biết sao được, chỉ hy vọng rằng điện hạ sẽ không hối hận thì hơn.”

Vốn dĩ lời đó của Tiêu Di chỉ là bốc đồng, dù gì nếu những lời ban nãy thật sự truyền đến tai phụ hoàng thì chưa nói đến Cố Trạch Mộ sẽ bị gì, chứ hắn thì nhất định sẽ phải chịu liên lụy. Chỉ là lời nói của Cố Trạch Mộ lại cho hắn ta một kích, thế là hắn ta mạnh miệng nói: “Ngươi còn ở đó quan tâm ta ư? Ta thấy ngươi vẫn nên tự lo cho chính mình thì hơn!”

Mùi thuốc súng giữa hai người càng lúc càng nồng nặc, rốt cuộc Thái tử Tiêu Hằng cũng kịp đến.

Tiểu đội trưởng Vũ Lâm quân thấy hai người tranh cãi nên sớm đã sai người đến Đông cung mời Thái tử qua. Tiêu Hằng vừa nghe tin Cố Trạch Mộ và Tiêu Di đang xảy ra tranh chấp ở ngoài cổng cung thì lập tức không màng những chuyện khác mà vội vàng chạy đến.

Từ sau khi Tiêu Hằng được phong làm Thái tử, mối quan hệ giữa hắn và Tiêu Di càng trở nên căng thẳng, Tiêu Hằng nể mặt phụ hoàng nên luôn khoan dung với Tiêu Di, ai ngờ hắn ta không hề cảm kích mà ngược lại càng thêm tệ hại hơn. Hiện tại Tiêu Hằng đã rất mất kiên nhẫn với Tiêu Di, nhưng vì có Cố Trạch Mộ dính líu trong đó nên hắn vẫn cố gắng nhẫn nại dàn xếp.

Không ngờ Tiêu Di lại cắn hoài không nhả: “Đệ bắt hắn dập đầu ba cái với ta thì chuyện này coi như cho qua, bằng không chúng ta cứ đến trước mặt phụ hoàng phân trần, tiện để cho phụ hoàng xem xem, thư đồng của Thái tử điện hạ hoành hành ngang ngược đến thế nào.”

Sắc mặt của Cố Trạch Mộ trầm xuống, nhìn Tiêu Di và lạnh lùng nói: “Muốn ta dập đầu sao?”

Tiêu Di bị ánh mắt của hắn làm cho co rúm lại, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại: “Đúng, ngươi dập đầu thì chuyện này ta cho qua.”

Khi Tiêu Hằng nghe thấy lời này thì cảm thấy rất khó chịu, khi hắn định nói chuyện phải trái với Tiêu Di thì đột nhiên thấy toàn thân phát lạnh một cách không thể giải thích được.

Cố Trạch Mộ bước từng bước đến gần Tiêu Di, nhưng ngược lại ép Tiêu Di lùi lại một bước, hắn cười lạnh một tiếng rồi dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe mà nói: “Ta dập đầu chỉ sợ là ngài nhận không nổi.”

Tiêu Di bị lời khiêu khích của hắn làm cho thịnh nộ nên đã tung một đấm về phía Cố Trạch Mộ, nhưng Cố Trạch Mộ đã sớm có chuẩn bị, hắn thuận thế chộp lấy tay hắn ta rồi bẻ lật lại một cái.

Tiêu Di kêu lên thảm thiết và bị hắn đè xuống mặt đất.

Vì cuộc chiến giữa hai người, cuối cùng vẫn làm ầm ĩ đến trước mặt Tiêu Trạm.

Tiêu Trạm cảm thấy rất đau đầu, nghĩ đến vừa mới hòa giải xong cuộc khắc khẩu giữa các quan đại thần trên triều, y chỉ muốn trở về hậu cung nghỉ ngơi cho thật tốt, thưởng thức ca vũ gì gì đó, vừa quay đầu thì hai đứa con trai đã dẫn Cố Trạch Mộ tiến vào.

Tiêu Di nhe răng trợn mắt xoa chỗ đau, ngay khi vừa bước vào điễn đã lập tức cáo trạng với Tiêu Trạm, cường điệu rằng Cố Trạch Mộ đã hoành hành ngang ngược như thế nào, Thái tử Tiêu Hằng đã bao che cho thư đồng của mình ra sao và khiến cho người huynh trưởng là hắn phải chịu tổn hại.

Tiêu Hằng nhìn hắn ta đổi trắng thay đen thì giận muốn nổ mắt, nhưng phụ hoàng chưa hỏi tới hắn cho nên hắn chỉ có thể ôm bực trong lòng.

Tiêu Trạm nghe Tiêu Di nói xong thì chẳng ừ hử gì cả.

Đương nhiên là y biết đức hạnh của đứa con trưởng này ra sao, từ lâu đã không ôm ấp hi vọng gì, nếu không phải là Hiền phi suốt ngày khóc lóc van xin y thương hại thì y đã sớm tống Tiêu Di đi phong đất rồi. Có điều con trai dù có tệ đến đâu thì cũng là giống của mình, cho dù nó có sai, thì người làm thần tử như Cố Trạch Mộ cũng không nên đánh nó trước mặt mọi người, vậy thì còn gì là mặt mũi của hoàng thất?!

Tiêu Trạm nghĩ vậy bèn nói: “Cả hai bên đều có lỗi trong chuyện này, xét thấy hai bên đều là vì nhất thời bốc đồng, lần này sẽ chỉ trừng phạt cho qua chuyện. Hai người quay về đóng cửa suy ngẫm ba ngày, nếu ngày sau còn tái phạm thì hình phạt tăng lên gấp đôi!”

Tiêu Di vốn nghĩ rằng mình đã bị đánh, ít nhiều cũng khiến cho Cố Trạch Mộ nếm chút đau khổ, nhưng không ngờ phụ hoàng lại cho qua nhẹ nhàng như thế, hắn ta rất bất mãn, đang định nói thêm gì đó thì nhìn thấy Tiêu Trạm trừng mắt với mình một cái, hắn ta lập tức cắn răng không dám hó hé.

Tiêu Hằng cũng bất mãn, theo hắn thấy thì đây rõ ràng là Tiêu Di khơi mào trước, Cố Trạch Mộ chỉ đơn giản là bị vạ lây, hắn vội vàng nói: “Phụ hoàng…”

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, chỉ là chuyện vặt thôi mà.” Tiêu Trạm nhìn Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, trẫm xử lý như thế, ngươi có phục không?”

Cố Trạch Mộ lạnh nhạt chắp tay nói: “Hồi bệ hạ, thần xin phục.”

Tiêu Trạm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cuối cùng cũng có một đứa hiểu chuyện, thế là trong lòng càng thêm tán thưởng Cố Trạch Mộ: “Trẫm biết, ngươi với Thái tử cảm tình thâm sâu, lần này trở về kinh cũng là vì đại hôn của Thái tử, vì vậy hình phạt này sẽ được tạm thời hoãn lại, đợi đến khi đại hôn của Thái tử kết thúc hẵng chấp hành. ”

“Thần tạ bệ hạ.”

Tiêu Hằng nhìn Cố Trạch Mộ dễ dàng khuất phục như vậy thì dường như có chút tiếc nuối, nhưng đang ở trước mặt phụ hoàng nên không tiện nói gì, chỉ đành kìm nén sự buồn bực trong lòng.

Tiêu Trạm giải quyết xong chuyện này liền cảm thấy thoải mái, ý phất tay nói: “Nếu đã như vậy, các ngươi dập đầu thỉnh an rồi lui đi.”

Tiêu Hằng và Tiêu Di đều có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống.

Cố Trạch Mộ cũng quỳ xuống bên cạnh hai người.

Chẳng hiểu thế nào, mây đen dày đặc lại tụ tập trên đỉnh hoàng cung lần nữa.

Vì đại hôn của Thái tử, các quan viên của Khâm Thiên Giám đã sớm tính toán thời tiết gần đây và xác nhận rằng khoảng thời gian này đều là trời quang mây tạnh, vì vậy khi mọi người nhìn thấy mây đen gió bụi bao phủ cung điện thì đều kinh ngạc đến muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Nhưng mà Tiêu Trạm ở trong điện lại không hay biết gì, chỉ chờ ba đứa trẻ trước mặt rời đi để có thể yên tĩnh xem ca vũ.

Chỉ nghe “Đùng đoàng” một tiếng.

Một đòn sấm đã im hơi từ ​​lâu bỗng vang lên phía trên đầu y.

Tiêu Trạm: “!??”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 130
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...