Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

《 Ngã bổn thị đạo 》(Tạm dịch: Ta vốn là con đường) – Lân Tiềm.

Chương 58

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lý Uyển ôm hết mấy món bảo bối của Ảnh Thất trộm giấu vào ngực, giữ chặt không cho Ảnh Thất động đậy.

Ảnh Thất muốn lấy lại, nhưng bị thế tử điện hạ lạm quyền giương uy, đứng khoanh tay cạnh giường im lặng.

Lý Uyển nhếch mày hỏi y: “Tiểu Thất, thương thế đã đỡ chưa?”

Ảnh Thất không biết có bẫy, đơn thuần trả lời: “Đã tháo thuốc, hồi phục tốt lắm, nội thương cũng đang dần bình phục.”

“À.” Lý Uyển ngẫm nghĩ, “Còn đau không?”

Ảnh Thất khó hiểu, lắc đầu: “Không đau.”

Lý Uyển ngoắc ngoắc ngón tay, Ảnh Thất cẩn thận kề tai qua lắng nghe.

Lý Uyển cười khẽ bên tai y: “Bán thân đổi gia tài, ta khai trai cho ngươi được không?”

“Cái gì, cái, cái gì……” Cả người Ảnh Thất lập tức bốc hoả, sờ chỗ nào cũng nóng như lửa đốt.

“Đừng giả bộ, ta biết ngươi học qua mấy thứ này rồi. Lúc trước là ai ở Tần Hoài câu dẫn ta cầm tay đánh đàn hả, Ôn Thường tiểu công tử……” Lý Uyển ôm eo Ảnh Thất bế lên giường, vừa vuốt ve eo y, vừa thấp giọng nỉ non, “Cho ta đi mà, để ta vào, sẽ không làm ngươi khó chịu, tin ta……”

Ảnh Thất không dám phản kháng, nhẹ nhàng đẩy đẩy Lý Uyển: “Điện hạ…… Tối nay khởi hành……”

Lý Uyển nhẹ nhành cởi đai Bách Nhận trên hông y, dịu dàng hỏi: “Làm sao, ngươi sợ làm đau ngươi, không cưỡi ngựa được à? Không sao, ngồi xe ngựa ta là được.”

“Đừng đẩy ta, ta nói lần cuối cùng, không được đẩy ta.”

Ảnh Thất dưới bàn tay vuốt ve của Lý Uyển đã có phản ứng, vẫn gắng gượng duy trì tia lý trí còn sót lại: “Điện hạ, tương lai còn dài.”

“Tiểu Thất, ngươi biết lần kinh thành tập hội này có ý nghĩa gì không…… Tương lai còn dài…… Đâu ra tương lai còn dài nhiều như vậy chứ…… Chúng ta là được ăn cả ngã về không……” Lý Uyển cúi người áp xuống, đôi môi dán lên khoé miệng y, thở dốc nói, “Chết dưới hoa mẫu đơn…… Đừng khiến ta tiếc nuối……”

“Được……” Hô hấp Ảnh Thất nặng nề, y phục đã trượt xuống dưới eo, lộ ra đường cong cơ bắp bụng dưới rắn rỏi.

Ngoài lâm viên truyền đến tiếng bước chân, đột nhiên Ảnh Thất xoay người đỡ cánh tay Lý Uyển, tay kia đặt lên vỏ kiếm thanh xà sau eo, nhanh chóng sửa sang xiêm y, cài khoá đai Bách Nhận lại.

Lưu Ngọc gõ cửa: “Ảnh Thất đại nhân, thế tử điện hạ có tới chỗ của ngài không? Vương gia cho gọi điện hạ.”

Ảnh Thất thở nhẹ một hơi, có hơi thẹn thùng nhỏ giọng hỏi Lý Uyển: “Điện hạ, còn…… Còn làm nữa không? Bảo Lưu Ngọc cô nương…… Chờ một lát cũng được.”

Lý Uyển bị dập lửa vô cùng khó chịu, thấy Ảnh Thất ngoan ngoãn bực tức cũng bay đi hết, nhéo nhéo má y cười lạnh: “Chờ một lát? Ngươi xem thường ai đấy? Bỏ đi, ta đi trước.”

Ác bá vừa đi, tiểu tức phụ suýt nữa bị cưỡng đoạt nhanh chóng gom tất cả tiểu bảo bối trên giường lại, cẩn thận kiểm tra xem có thiếu món nào không, lại cẩn thận mang tất cả cất đi.

Cầm chiếc thiên hương mẫu đơn ấn và nhẫn ngọc bích lên, Ảnh Thất im lặng nhìn một lúc lâu, đưa chiếc nhẫn tới trước mặt, nhẹ nhàng hôn lên mặt nhẫn ngọc một cái, cho vào túi tiền rồi cất vào tủ, đặt thiên hương mẫu đơn ấn vào khe hở khoá kép đai Bách Nhận, một nơi vô cùng tốt để tàng trữ của riêng.

Lý Uyển đi trà trúc đường thỉnh an, lão Vương gia không nói dài dòng, chỉ trịnh trọng đưa cho hắn một cái hộp ngọc đen như mực, đôi tay già nua nắm chặt tay Lý Uyển: “Chuyến này không biết ngày về, phải cẩn thận. Bảo tất cả quỷ vệ vương phủ đều theo con, không cần lưu lại cho bổn vương.”

Kinh thành tập hội tính ra cũng chỉ ngắn ngủi vài ngày mà thôi, ý nghĩa câu không biết ngày về, trong lòng phụ tử hai người ngấm ngầm hiểu rõ.

Lý Uyển từ chối: “Ít nhất để Ảnh Tứ bên cạnh người cũng được.”

Lão Vương gia lắc đầu: “Sẽ không có ai mạo hiểm đánh chủ ý lên bộ xương già này đâu, để bọn nó đi theo con đi.”

Lý Uyển hết cách, đành phải nghe lệnh.

Lão Vương gia siết chặt tay nhi tử: “Ảnh Thất……”

Lý Uyển có chút cảnh giác: “Y khá tốt, rất ngoan rất nghe lời, vô cùng trung thành.”

“Ở trong mắt con, bổn vương là một lão già bảo thủ cầm gậy đánh uyên ương à?” Lão Vương gia bất đắc dĩ cười cười, “Bổn vương là nhớ lúc trước, lúc mẫu phi con còn bên cạnh ta.”

Những lời này mấy năm nay không biết lão Vương gia đã nói bao nhiêu lần, mỗi lần nhắc đến Vương phi, ánh mắt lúc nào cũng đong đầy lưu luyến.

“Phi Loan nàng là cháu gái lão tướng quân, tập võ từ nhỏ, lần đầu tiên bổn vương dẫn binh xuất chinh, nàng giả thành thiếu niên, làm lính truyền tin cho bổn vương.”

“Sau lập công, bổn vương đến phủ lão tướng quân tạ sư, mới thấy gương mặt như hoa đào của nàng.”

“Lại sau nữa, bổn vương lại dẫn binh, nàng vì ta làm quân tiên phong.”

“Khi đó bị thương cũng không chịu nói với bổn vương, lúc nào cũng âm thầm tự chữa thương cho mình, tính tình quật cường, nhưng thật ra rất dịu dàng.”

“Trằn trọc lâu ngày, gả vào vương phủ, sinh ra con.”

“Bổn vương từng hứa với Phi Loan, vì nàng bình loạn biên cương, an hưởng thái bình, thái bình đã có, nhưng nàng lại đi mất rồi.”

Ánh mắt lão Vương gia tĩnh mịch, nhắc chuyện cũ mấy chục năm trước hồi ức dạt dào trong lòng, chậm rãi giơ tay, lắc lắc cái hộp ngọc trong tay Lý Uyển.

Bên trong đặt một quả trứng bằng ngọc hổ phách cỡ trứng chim cút, hoa văn chạm trổ tinh xảo, giống như hoa văn loan điểu trên bức bình phong, giữa hổ phách là viên ngọc đỏ rực như mắt phượng hoàng, toả ra ánh sáng nhu hoà trong hộp ngọc đen nhánh.

“Đây là sính lễ Tề Vương phủ tặng cho tức phụ, truyền lại cho Phi Loan đời kế tiếp.”

“Cho dù là Bá Hạ hay Ảnh Thất, là nữ tử hay nam tử, con đối xử thật lòng, muốn cùng y đi hết quãng đường còn lại, thì chọn ngày mà tặng cho y. Đối với phụ vương, Phi Loan đi rồi, trên đời này chỉ có con là người phụ vương mong nhớ nhất, con vui, phụ vương cũng không cưỡng cầu điều gì nữa.”

Lý Uyển thu hộp ngọc, đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng hít hít cái mũi: “Người chờ con, chờ con trở lại, nếu lúc quay về con không thấy người, con sẽ đập nát cái vương phủ này, tất cả tiền bạc đều tiêu sạch!”

“Tiết kiệm một chút.” Lão Vương gia nhìn thân ảnh Lý Uyển nhanh chóng chạy đi, khoé miệng khẽ cong lên.

Một lát sau, Ảnh Thất đi vào: “Vương gia, người gọi Ảnh Thất có chuyện gì.”

Lão Vương gia ngoắc tay với y: “Lại đây.”

Ảnh Thất quỳ trước giường Vương gia, lê gối lại gần một chút.

Lão Vương gia nâng đôi bàn tay gầy guộc lên, đặt trên đỉnh đầu Ảnh Thất, chậm rãi nói: “Bổn vương muốn nhìn ngươi rõ hơn thôi.”

Bàn tay hạ xuống, thả một món đồ nặng trĩu vào lòng bàn tay Ảnh Thất.

Ảnh Thất cúi đầu nhìn thử, đôi mắt trợn to, kinh ngạc nhìn lão Vương gia.

“Đi đi, nhân lúc trời còn sớm, khởi hành đi.”

“Vâng.”

Ảnh Thất ra khỏi trà trúc đường, thái dương rịn một lớp mồ hôi lạnh, tay siết chặt món đồ nặng trĩu kia, siết đến mức lòng bàn tay đau nhói, mới hé ra nhìn lần nữa.

Binh phù Khiếu Lang Doanh.

Bỗng chốc, trong tay tựa như nắm giữ lôi đình vạn quân.

Sắc trời còn chưa tối, xe ngựa của Tề Vương thế tử đã lên đường. Bên cạnh chỉ có Ảnh Thất cưỡi ngựa tháp tùng, quỷ vệ còn lại âm thầm đi theo, vẫn chưa lộ diện.

Thế tử điện hạ tiếng “lành” đồn xa, người người nhà nhà coi hắn như phá gia chi tử ăn chơi trác táng, thấy xe ngựa Tề Vương thế tử đi qua, mọi người nhao nhao tránh như tránh tà.

Lý Uyển nhìn thấy đường trống vắng thì vui vẻ, ló mình qua cửa sổ nhỏ ngắt một nhành hoa, lúc nhàm chán thì vén mành lên trêu Ảnh Thất, thỉnh thoảng lại ườn mình ra mua ít bánh nếp ăn cho đỡ buồn miệng.

Lúc ra khỏi thành Việt Châu, một tiểu hài tử chạy trên đường, còn rất nhỏ, ăn mặc rách nát, là một tiểu khất cái, vô cùng gầy yếu, đi đường không xong, ngã sóng soài trước xe ngựa Lý Uyển. Mắt thấy người sắp sửa bị vó ngựa dẫm chết, Ảnh Thất phi thân xuống ngựa, xách đứa trẻ lên ôm vào trong ngực.

Lý Uyển vén rèm lên liếc một cái: “Chuyện gì đấy.”

Ảnh Thất ôm tiểu hài tử cưỡi ngựa đi qua, đưa cho Lý Uyển nhìn: “Điện hạ, là một đứa trẻ ăn xin.”

Tiểu nam hài chớp đôi mắt hạnh, trời ban cho cái khoé miệng cong cong, trong veo như nước mà nhìn Lý Uyển: “Quả hồng, sư tử, con rận sao?”

Lý Uyển ghé vào cửa sổ nhìn nó, tuy hai má bẩn thỉu, mặt mày non nớt phảng phất vẻ đẹp tiềm ẩn, không khỏi than một câu: “Không được, nó là một nụ hoa chưa hé đấy.”

Ảnh Thất hỏi: “Đưa vào phủ sao?”

Lý Uyển vân vê sợi tóc: “Gì, ta lại không phải Bồ Tát, hài tử nhiều như thế, làm sao ta nhặt hết được?”

Ảnh Thất do dự: “Vậy thuộc hạ mang đi gửi cho nhà nào đó.”

“Ngươi tốt bụng quá.” Lý Uyển chậc chậc hai tiếng, ném mấy văn tiền thừa lúc nãy mua bánh nếp cho tiểu khất cái xinh đẹp, “Nhặt ở chỗ nào thì trả về chỗ đó đi.”

Đứa trẻ xinh đẹp thấy đồng tiền, vui vẻ mà nắm chặt trong tay, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Lý Uyển đưa bánh nếp nhỏ mới mua tới trước mặt nó: “Muốn ăn không?”

Tiểu khất cái chớp chớp đôi mắt hạnh, cong khoé miệng: “Ừm.”

“Sau này nếu có ai lừa ngươi đi thanh lâu sòng bạc, đừng đi. Đi chạy vặt cho người bán rong, bắt chuột, sẽ có người cho ngươi đồ ăn. Nghe không?” Lý Uyển hỏi nó, “Ngươi đồng ý ta mới cho ngươi ăn.”

Tiểu khất cái xinh đẹp nheo đôi mắt hạnh mỉm cười: “Ừm.”

Lý Uyển mới cho nó ăn bánh nếp.

Ảnh Thất muốn lấy khối bạc vụn cho nó, bị Lý Uyển đè tay lại. Tóm lại không cho nó cái gì cả, thả tiểu khất cái xinh đẹp này trở lại ven đường.

Ảnh Thất đại khái cũng hiểu được ý của thế tử điện hạ, hài tử xinh đẹp lại thích cười như vậy, cho dù có gửi gắm nhà nào, chỉ sợ ai gặp cũng muốn lừa nó vào chốn phong trần để hốt bạc mà thôi.

Phó mặc cho trời đi.

Đi suốt một đường, cuối cùng cũng nghỉ chân ở trạm dịch ngoài thành kịp lúc màn đêm buông xuống.

Ảnh Thất nhẹ gõ vách xe: “Điện hạ, nghỉ ngơi đi?”

Lý Uyển ngủ trong xe ngựa cả nửa ngày, lúc tỉnh lại dựa vách xe dụi mắt: “Các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta không vào trạm dịch, sáng sớm chúng ta liền đi. Ta ra ngoài hít thở không khí chút, mệt quá.”

Lý Uyển xuống xe ngựa dãn gân cốt, ngồi trước mép xe, sờ sờ mông ngựa: “Vất vả rồi.”

Đây là ngựa Lý Uyển, Ô Vân Dịch, đang độ thanh xuân, vừa mạnh mẽ vừa kiêu ngạo, phì phì cái mũi chẳng thèm nhìn Lý Uyển, coi nó như một con thiên lý mã kéo xe, nó vô cùng oán giận.

Phía trước một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến tới, vách xe dính đầy máu, ngựa cũng bị thương nhẹ, tới trạm dịch thay ngựa.

Màn xe xốc lên, Khổng thiếu gia nhỏ nhắn xách vạt áo nhảy khỏi xe ngựa, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đỡ xà ngang thở dốc: “Cái đám sơn phỉ này…… Nực cười, sao lại dám chặn xe ngựa chúng ta chứ……”

Màn xe bị gió thổi bay lên, Khổng nhị thiếu gia đang ngồi vắt chân trong xe ngựa, vừa lúc thấy Lý Uyển phía đối diện, ánh mắt cao ngạo càng lộ rõ vẻ khinh miệt.

Lý Uyển rảnh rỗi ngồi cạnh xe huýt sáo một tiếng với Khổng nhị thiếu: “Tiểu Lan nhi, ra đo chiều cao không?”

Trong lòng thầm nghĩ: Chết chửa, sao ta lại nổi máu đi trêu hắn nữa rồi.

Ánh mắt Khổng nhị thiếu lạnh lùng, nhảy xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới. Vóc người so với Lý Uyển không chênh lệch lắm.

“Đệ đệ đệ đệ…… Đừng nháo mà……” Khổng Ngôn Tỉ chạy tới cản đệ đệ hắn, y hệt như một tiểu bảo bối trước mặt đệ đệ, bị Khổng nhị thiếu xách cổ áo lên.

Đột nhiên Ảnh Thất chắn trước người Lý Uyển, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khổng nhị thiếu đứng đối diện.

Khổng Lan Kiêu nhếch mép, cười lạnh nhìn Ảnh Thất: “Nhường một chút, ngươi còn không đủ tư cách động thủ với ta.”

Sắc mặt Ảnh Thất bất biến, lãnh đạm nói: “Điện hạ nhà ta nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy.”

Tầm mắt Khổng Lan Kiêu lướt qua Ảnh Thất, nhìn vẻ mặt Tề Vương thế tử thảnh thơi dựa vách xe nhắm mắt dưỡng thần, cảnh cáo: “Sau này đừng dẫn Ngôn Tỉ đến mấy chỗ phong trần đó, nếu lại xảy ra chuyện…… Đừng trách ta không khách khí.”

Lý Uyển tấm tắc cảm thán: “Thật là không biết tốt xấu, ca ca ngươi bị biểu huynh của Trần Quý phi khinh bạc, ta thay Ngôn Tỉ xả giận, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, ngược lại còn trách ta, lý lẽ ở đâu chứ.”

Khổng Lan Kiêu còn muốn tiến lên, bị Ảnh Thất rút kiếm ngăn lại.

Lúc này nô bọc Khổng gia đã thay ngựa xong, gọi nhị vị thiếu gia lên đường.

“Bây giờ cả ảnh vệ cũng dám hống hách với ta…… Thôi, thả ngươi một con ngựa.” Khổng Lan Kiêu hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Khổng Ngôn Tỉ khom người tạ lỗi với Lý Uyển: “Lý huynh thứ lỗi, đệ đệ vừa mới giải quyết mấy chục tên sơn phỉ, còn đang nóng giận, lại là tiểu hài tử, Lý huynh đừng trách.”

Lý Uyển xua xua tay: “Ta biết tính tình hắn rồi, không sao, ngươi đi đi.”

Ảnh Thất thu kiếm, lui về bên cạnh Lý Uyển.

Lý Uyển nghi ngờ hỏi y: “Tiểu Thất, vị Khổng nhị thiếu gia này như thế nào?”

Ảnh Thất thở nhẹ một hơi: “Vô cùng lợi hại.”

Lý Uyển lại hỏi: “Vậy ngươi đụng phải hắn thì nhắm khoảng được mấy phần thắng?”

“Không.” Ảnh Thất lắc đầu, rũ mắt nuốt nước bọt, “Nhân ngoại hữu nhân, thuộc hạ căn bản không phải đối thủ.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Editor: Cuối cùng chồng tui cũng lên sàn hệ hệ.

Sắp tới bận quá, không biết 1 chương/tuần nổi không nữa, có bạn xinh đẹp nào góp gạo không:>>

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Thế tử vô song (tam)
Chương 4
Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
Chương 5
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
Chương 6
Chương 6: Thế tử vô song (lục)
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ ( nhất)
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( nhị)
Chương 19
Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tam)
Chương 20
Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tứ)
Chương 21
Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
Chương 22
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
Chương 23
Chương 24
Chương 24: Vết chai ( nhị)
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Vết chai ( lục)
Chương 29
Chương 30
Chương 30: Vết chai ( bát)
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 37: Khê vân sơ khởi ( tứ)
Chương 38
Chương 38: Khê vân sơ khởi ( ngũ)
Chương 39
Chương 39: Khê vân sơ khởi ( lục)
Chương 40
Chương 40: Khê vân sơ khởi ( thất)
Chương 41
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhất)
Chương 42
Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhị)
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
Chương 47
Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
Chương 61
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
Chương 62
Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
Chương 63
Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
Chương 66
Chương 67
Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
Chương 68
Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
Chương 69
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
Chương 70
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
Chương 71
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
Chương 72
Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
Chương 73
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
Chương 79
Chương 80
Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
Chương 81
Chương 82
Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 92: Chậm rãi quay về (nhất)
Chương 93
Chương 93: Chậm rãi quay về (nhị)
Chương 94
Chương 94: Chậm rãi quay về (tam)
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Nghê vi y hề phong vi mã
Chương 97
Chương 97: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhất)
Chương 98
Chương 98: Giao tâm giao diện trùng tương ức (nhị)
Chương 99
Chương 99: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhất)
Chương 100
Chương 100: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (nhị)
Chương 101
Chương 101: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tam)
Chương 102
Chương 102: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tứ)
Chương 103
Chương 103: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (ngũ)
Chương 104
Chương 104: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (lục)
Chương 105
Chương 106
Chương 106: Gửi nhân gian (nhất)
Chương 107
Chương 107: Gửi nhân gian (nhị)
Chương 108
Chương 108: Gửi nhân gian (tam)
Chương 109
Chương 109: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhất)
Chương 110
Chương 110: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhị)
Chương 111
Chương 111: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tam)
Chương 112
Chương 112: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (tứ)
Chương 113
Chương 113: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (ngũ)
Chương 114
Chương 114: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (lục)
Chương 115
Chương 115: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thất)
Chương 116
Chương 116: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (bát)
Chương 117
Chương 117: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (cửu)
Chương 118
Chương 118: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (thập)
Chương 119
Chương 119: Đô phó tiếu đàm trung (nhất)
Chương 120
Chương 120: Đô phó tiếu đàm trung (nhị)
Chương 121
Chương 121: Đế ỷ giang sơn, xuân hoa thu nguyệt
Chương 122
Chương 122: Thiên nhai cộng thử thời

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 58
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...