Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Chương 1

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Tam thập công danh trần dữ thổ,

Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt."

"Ba mươi tuổi cát bụi công danh,

Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt."

Lúc đầu còn tính viết review theo kiểu đíp đíp hay dùng để review đam, mà thôi vì để theo đúng tính chất của cái câu chuyện này nên cũng sẽ viết một cái "sảng review" bâng quơ, cung cấp cho người đọc rồi lẫn người chưa đọc biết cái câu chuyện tên dài thòn này về cái gì.

Đây là câu chuyện chủ thụ, xin nhắc lại, thật sự là chủ thụ. Nhưng tiếc là anh công quá ấn tượng nên mọi người chỉ toàn nhớ về anh công!!! Vậy nên tôi sẽ dành đất review cho em thụ nhiều hơn...à không tôi xạo đó. Lưu ý, truyện là cổ trang, chỉ là review được viết khi cái con viết review đang hút cần nên nghe như hiện đại.

Anh công Úc Xá là thế tử, dung mạo chưa biết đẹp xấu thế nào, các bạn chỉ cần biết fanart vẽ anh lúc nào cũng tóc xỏa bù xù như quỷ dạ xoa là được. Ngày xưa anh là thiếu niên năm tốt của Đảng, sau này vì cắn thuốc lắc quá nhiều nên anh mắc bệnh điên, còn thích buồn vui vô cớ như cô gái xì tin, mùa đông nhìn mặt hồ lạnh thấy mát quá lại muốn nhảy xuống chơi với hà bá. (Fun fact: bệnh điên của anh công hiện đại ta gọi là chứng lưỡng cực đó)

Anh thụ Chung Uyển là con nuôi của Vương gia, ngày xưa tôn quý thiên tài, tâm cao khí ngạo ngồi trên đỉnh danh vọng, nhưng chưa kịp thi đại học thì lại bị tống vô tù do tội bán nước. Không chỉ tống mà còn bị bán, may sao được công mua về. Sau này trốn ra thì làm nghề hối lộ để mưu sinh. Anh là người trọng tình trọng nghĩa, vì người khác mà không nghĩ tới bản thân nửa phần.

Hai đứa sau bảy năm gặp lại, mừng mừng tủi tủi nhạc nền titanic thì không thấy đâu, chỉ thấy hàng loạt tình huống dở khóc dở cười vì anh công nửa điên nửa tỉnh. Lúc tỉnh thì rất mẫu mực, lúc điên thì...thành diễn viên hài. Thụ muốn gần gũi thì công càng né xa, chê thụ phóng đãng. Lúc thụ đang yên yên ổn ổn ngồi thì công như thằng điên mà sấn tới...à thôi anh điên thật mà. Nhưng tin đi, công quả thật rất quy củ liêm chính, bảo vệ trinh tiết rất kĩ lưỡng.

Đây là câu chuyện cung đấu của một vị thế tử (nhưng thật ra là hoàng tử) bị điên và một mưu sĩ tự xưng, hợp tác với nhau để bán hành lại cho những ai đã hành hạ họ suốt bao năm nay, để khiến cho bánh xe định mệnh trở lại quỹ đạo 20 năm trước kia của nó.

Đây là câu chuyện cung đấu của một người không muốn làm vua và một người không còn thiết tha gì được phong hầu bái tướng.

"Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu", tựa truyện như để chỉ nỗi tiếc nuối về quá khứ của Chung Uyển, nhưng ẩn trong nội dung cũng là nỗi tiếc nuối về tình cảm hai người, vì hoàn cảnh mà không thể nói, sau lại hối hận vì sao lại để bản thân bị chi phối bởi hoàn cảnh, thứ hoàn cảnh đã khiến họ tan cửa nát nhà, khiến họ hoán cốt đổi thai, khiến họ bỏ lỡ nhau bảy năm lẫn bỏ lỡ cả một mảnh chân tâm.

Cả câu chuyện là một án văn hài hước, nhưng cái sự hài hước đó chỉ như chùm ruột ngâm đường, bên ngoài thì ngọt nhưng bên trong lại chua xót khôn cùng. Mỗi khi nghĩ rằng đó là chân tâm, mỗi khi có hy vọng là ít ra vẫn còn tình phụ tử, mẫu tử, thì rốt cuộc tình cảm đó đều bị quyền lực lu mờ.

Công bị bức tới phát điên, thụ bị chính người nhà hạ độc. Mỗi người đều tự trách bản thân dù đó chẳng phải lỗi họ. Chua xót nhất có lẽ là họ không thể sửa lại quá khứ, lại càng không thể hồi sinh những người đã chết đi, chỉ có thể tiến tới tương lai, vì để cùng nhau sống sót mà tiếp tục tiến bước. Mỗi lúc đau lòng, cả hai chỉ có thể phá lên cười, cười giễu thói đời, cười giễu mảnh chân tâm bao năm đều quẳng cho chó ăn.

Cả án văn là quá trình chuyển biến từ một người không màng sống chết, trở thành một người luôn nghĩ cách để tồn tại. Cả hai tìm đến nhau như tìm được tia sáng cuối cùng, có thể là vô tình cũng lại có thể là cố ý, họ luôn nương tựa vào nhau để sống sót.

"Bảy năm qua, một người trong kinh thành, một người ngoài Nam Cương, cách nhau vạn dặm nhưng lại nương tựa vào nhau mà sống sót."

Cuối cùng, cả hai từ bỏ. Từ bỏ hận thù, từ bỏ quá khứ, từ bỏ tiếc nuối.

Nếu hỏi tôi - editor có hài lòng về cái kết câu chuyện không, tôi thật sự có thể trả lời là "hợp lý, nhưng chưa đủ". Có nhiều thứ để bỏ ngõ vì không muốn phức tap hóa lẫn khiến câu chuyện trở nên ngược tâm, có nhiều tiềm năng cũng vì thế mà bị bỏ lỡ. Tôi nghĩ có lẽ nên cho một boss khác vào vì mọi bí ẩn đều được thể hiện như có bàn tay của một thế lực khác nhúng vào, sân khấu đã xếp sẵn, nhưng lại không có một màn hoành tráng nào để kết thúc câu chuyện.

Dù vậy, tôi lại cực kì thích cặp đôi công thụ và tình cảm của họ, cũng như sự độc đáo của câu chuyện cung đấu này. Tuy có vài người đọc có lấn cấn quan hệ họ hàng giữa công thụ, sợ đạp nhầm hố incest, nhưng không, trong văn từng bảo là Uyển chỉ là một cái nhánh xa lắc xa lơ của nhà Chung gia, xa tận mấy đời, nên không sao đâu. Chẳng lẽ nước ta có trăm nhà họ Nguyễn đều là họ hàng nhau hết?

Nếu bạn có đọc câu chuyện, cũng đừng để sự hài hước của nó đánh lừa, vì nó quả thật vẫn là một án văn ngược.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 58: ,59,60 là ba chương mình thích nhất, cũng là chương chua xót, đắng cay, ngọt bùi đều có đủ. Từng dòng trong chương 59 đều khiến mình khắc khoải, từ câu "Về nhà" của Úc Xá, tới câu "Ân sâu phụ tẫn", cả những đoạn Chung Uyển không dám gọi Ninh Vương là phụ thân, không dám tự xưng mình là nhi tử.
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...