Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lục Tiểu Phụng

Chương 77

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hoàng đế đã phán ra câu gì đều không để cho bất cứ ai vi lệnh .

Hoàng đế bảo người nào lui ra thì dù người ấy gãy chân rồi cũng phải bò

xuống mà rút lui .

Lạ thay ! Lần này Vương An nghe lệnh truyền vẫn đứng yên . Sự thực lão

không nhúc nhích được nữa , cả niệm ý rút lui cũng không nốt .

Hoàng đế chay mày hỏi :

- Sao ngươi còn chưa đi ?

Vương An đáp :

- NÔ tài có việc tâu lên .

Hoàng đế trực :

- Nói đi !

Vương An đáp :

- NÔ tài muốn xin Hoàng thượng đi gặp một người .

Đã nửa đêm lão còn kinh động thánh giá , lại nài ép đức đương kim ới gặp

một người thì còn chi là thể thống ?

Chẳng lẽ lão đã quên thân phận mình , quên cả đây là điều đại nghịch bất

đạo để rước lấy tội tru di tam tộc ?

Lão tĩnh thân từ ngày lên bảy , chín tuổi đã vào cung , trước nay lão là

người rất cẩn thận . Hiện giờ lão đá sống đến năm , sáu chục tuổi , sao lại

dám làm việc tầy đình này ?

Hoàng đế tuy nét mắt sa sầm nhưng vẫn trầm tĩnh , hồi lâu mới chậm rãi

hỏi :

- Người đó ở đâu ?

Vương An đáp :

- Hiện ở trong này .

Lão giơ tay lên vẫy . Ngoài trướng đột nhiên hai ngọn đèn sáng lên .

Dưới ánh đèn là một thanh niên lẫm liệt , mình mặc áo hoàng bào , nửa

vạt dưới rẽ ra hai bên để hở ra cái quần bát bảo .

ánh đèn tuy sáng hơn bóng trăng nhưng người phảng phất tựa hồ trong

đám mây mù .

Hoàng đế chưa nhìn rõ , vén rèm bước ra . Đột nhiên ngài biến sắc gương

mặt biến đổi đến độ ai trông thấy cũng phải khiếp sợ .

Thanh niên đứng trước mặt Hoàng đế coi tựa như bóng mình . Thân thể

cùng một cỡ, dong mạo giống hệt nhau . Thậm chí tấm áo mặc trên mình

cũng là áo Hoàng đế .

áo bào màu vàng tươi . Cổ tay áo màu xanh biếc . Trên áo thêu chín con

rồng vàng , bày thành mười hai chương . Có những hình vẽ là tản vân ngũ sắc

Trước và sau cổ đều có một con rồng . Hai bên và chỗ vạt áo giáp nhau

cũng đều thêu một con rồng . Cửa tay áo cùng thêu một con rồng , nửa dưới

vạt áo rẽ đôi là tấm quần bát bảo lập thuỷ .

Đây là triều phục của Hoàng đế .

Hoàng đế là độc tôn có một không ai . Hoàng đế là con trời đứng trên

muôn dân vạn vật . Tuyệt không một người nào dám tiếm việt .

Thanh niên đó là ai ? Sao lại giống hệt đường kim Thiên Tử cả về thân

hình lẫn dong mạo ? Sao y lại lớn mật như vậy ?

Vương An nhìn hai nhân vật đứng trước mặt , trên mặt lão phảng phất

một nụ cười kỳ bí :

- Chắc Hoàng thượng không thể không biết nhân vật này là ai ?

Hoàng đế trẻ tuổi lắc đầu . Tuy ngài tức giận đến cực điểm nhưng vẫn

miễn cưỡng kiềm chế sự phẫn nộ .

Hoàng đế đã ngấm ngầm cảm giác chuyện gì rồi . Trong nụ cười của

Vương An nhất định ẩn dấu chuyện bí mật ghê người .

Vương An vỗ vai thanh niên cười nói :

- VI này là đích truyền của Đại Hành Hoàng đế , là thế tử của Nam Vương

gia mà cũng là đương độ chính thống của Thiên Tử .

Hoàng đế không nhịn được nữa liếc mắt ngó thanh niên hai lần trầm giọng

hỏi :

- Ngươi phụng chiếu hồi kinh chăng ?

Nam Vương thế tử cúi đầu xuống đáp :

- Không phải .

Hoàng đế hỏi :

- Đã không vâng chiếu lại dám thiện tiện dời khỏi phong địa là phạm tội gì

ngươi đã hiểu chưa ?

Nam Vương thế tử cúi đầu xuống thấp hơn nữa .

Hoàng đế nói tiếp :

- Hoàng tử phạm pháp cũng phải tội như thứ dân . Dù trẫm có lòng bảo vệ

e rằng cũng ....

Nam Vương thế tử đột nhiên ngửng đầu lên ngắt lời :

- E rằng cũng không tránh khỏi tội mất đầu .

Hoàng đế đáp :

- Đúng thế .

Nam Vương thế tử hỏi :

- Ngươi đã biết phép nước sao còn phạm pháp ?

Hoàng đế phẫn nộ đáp :

- Ngươi ...

Nam Vương thế tử lớn tiếng ngắt lời :

- Trị pháp phạm pháp tội gia thêm một bậc . Dù trẫm muốn cứu mạng

ngươi khó nổi gia pháp của tổng tông còn để đó .

Hoàng đế cả giận hỏi :

- Ngươi là ai ? Sao dám vô lễ với trẫm như vậy ?

Nam Vương thế tử đáp :

- Trẫm vâng lệnh trời , vâng chiếu của tiên đế làm đương kim Thiên Tử .

Hoàng đế hai tay nắm lại , toàn thân lạnh như băng .

Bây giờ ngài đã hiểu rõ vụ này là một âm mưu khủng khiếp mà ngài cũng

chưa dám tin .

Nam Vương thế tử hô :

- Vương tổng quản !

Vương An lập tức khom lưng tâu :

- Có nô tài đây .

Nam Vương thế tử nói :

- Ngươi hãy đem người này xuống để sáng mai hành quyết .

Vương An đáp :

- Vâng !

Nam Vương thế tử nói :

- Nghĩ tình cùng huyết mạch của tiên đế cho y chết được toàn thây rồi

đem thi thể y đưa về ngay Vương phủ .

Vương An lại " dạ " một tiếng .

Lão đưa mắt nhìn Hoàng đế , đột nhiên thở dài , miệng lẩm bẩm :

- NÔ tài thật không hiểu tại sao ngày lại không làm chức tiểu vương gia

mà lại đến kinh thành để chịu chết mới thật là kỳ !

Hoàng đế cười lạt .

Bây giờ âm mưu đã hoàn toàn rõ rồi . Bọn họ muốn dùng mận thay đào ,

lợi dụng thanh niên này mạo xưng nhà vua để lên làm Hoàng đế , lại còn

muốn giết ngài để bịt miệng . đã dùng danh nghĩa Nam Vương thế tử để đem

hài cốt về phủ Nam Vương thì dù vụ này có bị khám phá nhưng người đã chết

rồi , còn tìm đâu ra được đối chứng .

Vương An lại hỏi :

- Hoàng Tử phạm pháp cũng phải tội như thứ dân . Ngài đã biết vậy thì

còn nói gì được nữa ?

Hoàng đế đáp :

- Trẫm chỉ muốn nói một câu .

Vương An trực :

- Ngài nói ới . NÔ tài nghe đây .

Hoàng đế hỏi :

- việc hoang đường này sao các ngươi nghĩ ra được ?

Vương An chớp mắt rồi không nhịn được tiếng cười , đáp :

- NÔ tài không muốn nói nhưng bây giờ không nhịn được nữa .

Hoàng đế trực :

- Ngươi nói đi !

- Sự thực thì lần trước lão Vương gia vào kinh phát giác ra Hoàng đế cùng

Tiểu Vương giống hệt nhau . Việc này đã bắt đầu tiến hành từ lâu .

Hoàng đế hỏi :

- Ngươi bị họ mua rồi phải không ?

Vương An đáp :

- Chẳng những nô tài thích đánh bạc mà còn thích sang trọng nữa .

Lão nói tới đây , gương mặt già nua bỗng sáng lên ngấm ngầm nhơn nhơn

đắc ý nhưng lại giả vờ thở dài nói tiếp :

- Vì nô tài trước nay thích làm lớn nên phải tìm đường .

Hoàng đế nói :

- Vậy thì gan ngươi không phải là nhỏ .

Vương An đáp :

- Sự thực gan của nô tải không lớn nên việc gì mà không mười ăn chín là

không làm .

Hoàng đế hỏi :

- Việc này đã mười phần ăn chín chưa ?

Vương An đáp :

- Bọn nô tài chỉ còn lo tên mặt chuột Nguy Tử Vân nhưng hiện giờ bọn nô

tài đã tìm cách dẫn dụ hắn ới nơi khác rồi .

Hoàng đế " ồ " lên một tiếng hỏi :

- Thế ư ?

Vương An đáp :

- Kẻ nghiện cờ mà nghe bên ngoài có hai vị đại quốc phủ đánh cờ liệu có

ngồi yên trong nhà được chăng

Cây trả lời dĩ nhiên là không được .

Vương An nói tiếp :

- Người học kiếm cũng vậy . Họ biết hai tay đại kiếm khách khét tiếng

đương thời đang ở trên nóc điện Thái Hòa phía trước tỷ kiếm thì còn ngồi yên

làm sao được ?

Hoàng đế đột nhiên hỏi :

- Hai đại kiếm khách lừng danh đương thời mà ngươi nói đó phải chăng là

Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp CÔ Thành ?

Vương An hiển nhiên giật mình đánh

( sorry nhiều thiếu 2 trang )

liệt vào hạng nhất thiên hạ .

Ngư gia huynh đệ chẳng những kiếm pháp quái dị mà tính tình lại càng

kiêu ngạo bất thuần , chẳng ai ngờ chúng lại vào đại nội làm những vệ sĩ kề

cận bên mình Hoàng đế .

Kiếm quang lóe lên soi tỏ mặt nhà vua .

Hoàng đế hạ lệnh :

- Chém !

Bảy thanh kiếm vọt ra những bông kiếm hoa , hàn quang chuyển động bao

phủ lên người Nam Vương thế tử và Vương An .

Vương An vẫn không thay đổi sắc mặt .

Nam Vương thế tử vẫy tay khẽ hô :

- Phá !

Tiếng hô vừa dứt , đột nhiên một luồng kiếm quang chênh chếch vọt ra

như điện chớp lại giống cầu vồng bắc ngang trời .

Đầy trời kiếm quang ngoằn ngoèo . Những tiếng choang choảng nổi lên

rùng rợn . Tia lửa bắn lên tung tóe .

Đột nhiên kiếm quang đều mất biến , chỉ còn trông rõ một thanh kiếm .

Thanh kiếm này hình thù khác hẳn và là một cổ kiếm . Dĩ nhiên nó chẳng

phải là kiếm của Ngư gia huynh đệ .

Những kiếm của Ngư gia huynh đệ đều bị chặt gãy . Người Ngư gia huynh

đệ đều ngã lăn ra .

Người cầm cổ kiếm mình mặc áo trắng như tuyết , sắc mặt trắng xanh cặp

mắt lạnh như băng , ngạo khí kinh người còn ghê gớm hơn cả kiếm khí .

Nơi đây là Hoàng cung mà cảnh tượng lại diễn ra trước mặt Hoàng đế .

Nhưng nhân vật này dường như coi cả Hoàng đế cũng không vào đâu .

Hoàng đế sắc mặt vẫn không thay đổi lạnh lùng hỏi :

- Diệp CÔ Thành phải không ?

Bạch y nhân đáp :

- Kẻ thảo dân ở chốn thôn dã không ngờ cũng lọt vào tai Thiên Tử .

Hoàng đế nói :

( thiếu 2 trang )

- Giữa lúc này và ở nơi đây trong tay tại hạ có kiếm là đủ rồi .

Hoàng đế " ồ " lên một tiếng .

Diệp CÔ Thành lại nói :

- Kiếm trong tay có thể giết người , còn kiếm trong lòng chỉ làm hại mình .

Hoàng đế cười mà cười rất lớn .

Diệp CÔ Thành thúc trực :

- Hoàng thượng rút kiếm ra !

Hoàng đế đáp :

- Trong tay trẫm không có kiếm .

Diệp CÔ Thành hỏi :

- Hoàng thượng không dám ứng chiến ư ?

Hoàng đế mỉm cười đáp :

- Ta chỉ luyện Thiên Tử kiếm để bình trị thiên hạ , vỗ lê thứ . Ngồi trong

trướng vận trù kế hoạch để quyết thắng ra ngoài muôn dặm . Còn việc lấy

mình làm kiếm , máu sa ngũ bộ thì bậc thiên tử không làm .

Nhà vua ngưng thần nhìn Diệp CÔ Thành , chậm rãi nói tiếp :

- ý tử của trâm chắc khanh hiểu rồi .

Diệp CÔ Thành sắc mặt lợt lạt biến thành ám xanh , tay nắm chắc đốc

kiếm hỏi :

- Phải chăng Hoàng thượng chẳng thà bó tay chịu chết chứ không động

thủ ?

Hoàng đế đáp :

- Trẫm chịu mạng ở Thượng đế , ngươi dám vọng động chăng ?

Diệp CÔ Thành tay vẫn nắm chặt đốc kiếm , gân xanh nổi lên . Sống mũi

đã lấm tấm toát mồ hôi lạnh .

Vương An không nhai được lớn tiếng :

- Việc đã đến thế này , đại hiệp không giết y , y cũng giết đại hiệp .

Nam Vương thế tử đỡ lời :

- Nhất định đại hiệp sẽ động thủ . Bạch Vân thành chúa lừng danh thiên

hạ quyết chẳng theo thói nữ nhân .

Diệp CÔ Thành sắc mặt lúc xanh mướt lúc trắng bợt . Sau cùng hắn lên

tiếng :

- Trước kia tại hạ chưa từng giết ai trong tay

( thiếu 2 trang )

cũng bất tất phải đến . đáng tiếc cả hai ta hiện giờ đều ở đây .

Diệp CÔ Thành lập lại :

- Đáng tiếc !

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Thật là đáng tiếc .

Diệp CÔ Thành lại thở dài . Thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên vọt ra như

cầu vồng .

Nhất Kiếm Đông Lai , Thiên Ngoại Phi Tiên .

Kiếm quang như cầu vồng không phải đâm Lục Tiểu Phụng .

Lục Tiểu Phụng nghiêng mình . Kiếm quang đã xuyên ra cửa sổ ra ngoài .

Người cũng ra theo . Người với kiếm hai hợp vào một .

Tốc độ không những là một thứ kích thích mà lại thứ kích thích rất khoan

thai .

Hiện giờ đang lúc phong thanh nguyệt bạch , nơi đây lại là kim lâu ngọc

khuyết hắn thi triển thân hình bằng một tốc độ tuyệt vời nhưng không giống

mọi khi ở chỗ trong lòng cực kỳ hỗn loạn .

Hắn đang đào vong , trong lòng lại còn nhiều điều nghĩ không thông .

Phải chăng kế hoạch của hắn có chỗ lầm lộn , chỗ sơ hở ?

Tại sao Lục Tiểu Phụng phát giác ra vụ bí mật này ? Tại sao chàng đến

đây ?

Không ai có thể giải đáp cho Diệp CÔ Thành , tựa hồ chẳng một ai hay .

Lúc này ngọn gió thổi vào mặt hắn từ phương nào đưa tới ?

Bóng nguyệt thê lương phảng phất như lẫn mây mù . Bóng hoàng thành

ám ảnh trước mặt , lại có bóng người lặng lẽ đứng kia . Lại là một người áo

trắng như tuyết .

Diệp CÔ Thành chưa nhìn rõ bóng người mà chỉ thấy trắng hơn bóng mây

mù , trắng hơn cả ánh trăng .

Nhưng dù chưa nhìn rõ mặt , hắn cũng biết người đó là ai rồi . Đột nhiên

hắn cảm thấy làn kiếm khí chẳng thể nào hình dung được

( thiếu 2 trang )

Diệp CÔ Thành tròng mắt đột nhiên thu nhỏ lại .

Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thẳng vào mặt hắn nói tiếp :

- Huynh đài không đủ " Thành " .

Diệp CÔ Thành trầm mặc hồi lâu rồi hỏi :

- Huynh đài học kiếm thế nào ?

Tây Môn Xuy Tuyết đáp :

- Việc học không bờ bến , kiếm lại càng không bờ bến .

Diệp CÔ Thành hỏi :

- Huynh đài đã học kiếm tất hiểu người học kiếm chữ " Thành " với kiếm

chữ không thành với người ?

Tây Môn Xuy Tuyết không nói nữa . Y đã hết lời .

Lời đã hết thì chỉ còn kiếm . Kiếm ở trong tay chỉ còn việc rút ra .

Giữa lúc ấy kiếm quang vọt lên mà không phải là kiếm của hai người này .

Diệp CÔ Thành quay nhìn lại mới phát giác ra bốn mặt bị bao vây như lọt

vào vòng thành bằng người . Mấy chục thanh kiếm lóe ánh hàn quang lấp

loáng , tựa hồ một tấm lưới kiếm .

Chẳng những chỉ có lưỡi kiếm mà còn cả rừng thương , núi đao .

ánh kiếm quang pha ánh nguyệt , hàn quang chiếu thiết y . Trong Tử Cấm

Thành đầy oai phong và sát khí không ai tưởng tượng được .

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 77
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...