Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 136

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thượng Quan Tuyền đem cả hai tay lên che miệng lại, thân thể cô lúc này như con bươm bướm xinh đẹp đang gục ngã.

Cô có thể cảm giác được đầu móng tay đang đâm sâu vào lòng bàn tay mình

nhưng lại chẳng hề thấy đau đớn chút nào, vì trái tim cô đã quá đau đớn

rồi.

Tại sao?

Tại sao lại là Niếp Ngân?

Tại sao người giết chết cha nuôi lại là người cô tín nhiệm nhất?

Lúc này, cô cảm thấy mình như một tội đồ, nếu không vì cô thì cha nuôi sẽ

không chết, Vận Nhi cũng sẽ không mất đi người cha luôn yêu thương.

Cô…

Xin lỗi cha nuôi, xin lỗi Vận Nhi. Cô chẳng còn mặt mũi nào để có thể tươi cười trước mặt Vận Nhi nữa rồi!

Chỉ hít thở thôi cũng thấy đau đến nát lòng!

Vận mệnh của cô là do Niếp Ngân sắp đặt sao?

Không…

Thượng Quan Tuyền đau đớn gào thét trong lòng, thân thể nhỏ nhắn cũng vì đau thương và phẫn nộ mà run rẩy.

Nhưng đúng lúc này…

- Ai?

Giọng nói lanh lảnh vang lên phá vỡ sự yên lặng trong đêm. Ngay sau đó,

Thượng Quan Tuyền nghe thấy những tiếng bước chân đang lại gần phía cô.

Cô bị phát hiện rồi!

Thượng Quan Tuyền kinh hãi, cô chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa, mượn lực của

tấm ga trải giường để đu xuống dưới, sau đó nhanh chóng đứng dậy, chạy

về phía vườn hoa trong biệt thự.

Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi biệt thự này, nếu không…

- Mau, đuổi theo, hình như là Thượng Quan Tuyền! Đuổi theo! – Giọng nói

ra lệnh vang lên, các đặc công nhanh chóng đuổi theo phía sau cô.

Sự ồn ào bên ngoài đã kinh động đến ba người trong phòng sách, nhất là

Niếp Ngân. Khi anh ta phát hiện ra chuyện này, khuôn mặt anh tuấn hoàn

toàn chấn kinh.

Thượng Quan Tuyền?

Chẳng lẽ vừa rồi Thượng Quan Tuyền đã nghe thấy tất cả?

Khốn nạn!

Niếp Ngân nắm chặt tay lại, tách trà trong tay anh ta vỡ vụn.

Giáo phụ Nhân Cách cũng nhận ra sự kì lạ, ông ta đứng lên, nhìn về phía Niếp Ngân: “Niếp tiên sinh, tại sao có thể như vậy…”

Vẻ mặt ông ta đầy cảnh giác, còn đôi mắt lại đầy âm trầm và lạnh lẽo.

Niếp Ngân nhẹ nhàng khoát tay, ngắt lời giáo phụ Nhân Cách. Ngay sau đó, anh ta cầm điện thoại lên…

- Mạt Đức, nhanh chóng tìm Thượng Quan Tuyền ngay, nhớ kỹ, phải bắt sống cô ấy.

- Vâng, chủ thượng! – Điện thoại từ nơi khác truyền đến giọng nói cung kính của Mạt Đức.

Cất điện thoại đi, Niếp Ngân đưa mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Đôi mắt đầy thâm trầm… Tuyền, em nhất định phải chạy thoát khỏi tôi sao?

Nếu thật sự như vậy…

Em đừng trách tôi vô tình.

Bóng đêm dường như che giấu đi mọi thứ.

Thượng Quan Tuyền khéo léo tránh được những đặc công truy đuổi theo mình, đồng thời cũng né được các máy quay. Cô thuận lợi trốn ra khỏi biệt thự, vì

từ nhỏ cô đã lớn lên cùng các đặc công khác nên rất hiểu tác phong truy

đuổi của bọn họ, đây cũng là lý do khiến cô có thể nhanh chóng chạy

trốn.

Không khó để biết Niếp Ngân đã nhận ra cô chạy trốn, chính

vì như vậy nên Thượng Quan Tuyền cảm thấy sự việc hơi khó giải quyết.

Không phải vì Niếp Ngân mà là vì hai người kia, giáo phụ Nhân Cách và

Sax Ân. Hai người họ biết cô đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện vừa

rồi thì nhất định sẽ truy cùng giết tận.

Tuy hiện tại Thượng Quan Tuyền rất muốn đối mặt chất vấn Niếp Ngân nhưng cô biết… lúc này không phải thời điểm thích hợp.

Lợi dụng màn đêm đen đặc, cô nhanh chóng di chuyển, nhưng cô chợt phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn, cô đang mặc quần áo… màu trắng.

Nếu muốn trốn các đặc công khác thì tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng mà…

Thượng Quan Tuyền vừa nghĩ tới đây thì cảm thấy một cơn gió lành lạnh thổi

qua. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên trước mắt cô…

Trong lòng cô đầy kinh hãi, vội vàng nhanh chóng xoay người thoát khỏi ám khí, đôi mắt nhìn chăm chú về phía người vừa ra tay.

- Thượng Quan Tuyền, theo tôi về gặp chủ thượng.

Mạt Đức đứng đó, trên mặt nở nụ cười quỷ dị.

Thượng Quan Tuyền cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên: “Dựa vào anh? Anh có khả năng đó sao?”

Trên mặt Mạt Đức hiện lên tia tức giận nhưng rất nhanh được che đi, anh ta

bước đến gần Thượng Quan Tuyền và nói: “Tôi rất thích đấu với cô! Yên

tâm, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi sẽ không nổ súng giết cô

đâu, huống chi mệnh lệnh của chủ thượng là… bắt sống!”

Vừa dứt

lời, anh ta xòe tay ra, ánh trăng chiếu xuống vũ khí trong tay anh ta,

đó là một thanh đoản kiếm sắc bén, nó ánh lên luồng sáng lạnh lẽo khiến

người ta không rét mà run.

Vũ khí này Thượng Quan Tuyền hiểu rất rõ, nó cùng với cỏ bốn lá của cô đều giống nhau… đều là ám khi một chiêu trí mạng.

- Giờ đi theo tôi còn kịp, Tuyền thân mến ạ, đừng làm trái lời chủ

thượng! – Bên môi Mạt Đức cong lên nụ cười đầy lạnh lẽo, trong mắt hiện

lên tia ác độc.

Thượng Quan Tuyền biết anh ta chẳng có lòng tốt

gì, từ nhỏ đến lớn đã coi cô là cái đinh trong mắt, sao có thể không lợi dụng cơ hội này chứ?

Vì thế cô cũng chậm rãi lấy ám khí của mình ra, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng đầy châm chọc vang lên: “Bắt

sống? Mạt Đức, từ nhỏ tôi đã quá biết anh rồi, tâm tư của anh tôi cũng

nhìn thấu cả. Chỉ sợ dù tôi có muốn ngoan ngoãn trở về thì thứ chủ

thượng nhìn thấy cũng chỉ có thi thể của tôi mà thôi”.

- Haha… – Mạt Đức ngửa đầu cười to. Ngay sau đó, nụ cười bên môi tắt đi, vẻ mặt đầy phẫn hận nhìn Thượng Quan Tuyền.

- Cô đúng là quá thông minh, không uổng chủ thượng yêu quý cô. Đáng tiếc, càng là người thông minh thì càng không thể tồn tại trên cõi đời này.

Thượng Quan Tuyền cười lạnh: “Rốt cuộc anh cũng nói ra suy nghĩ trong lòng rồi”.

- Đúng!

Trong bóng đêm, Mạt Đức có vẻ cực kì âm trầm, ánh mắt anh ta như lưỡi kiếm sắc bén nhìn thẳng vào Thượng Quan Tuyền.

- Cô, tôi và cả Yaelle đều là ba đặc công xuất sắc của chủ thượng, tại

sao chủ thượng lại bất công, chỉ chọn cô? Thậm chí… còn muốn giành vị

trí đứng đầu tổ chức cho cô? Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì? – Anh ta lớn tiếng gào lên, vẻ mặt như sắp phát điên.

Nhìn thái độ điên cuồng của Mạt Đức, Thượng Quan Tuyền đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng.

- Mạt Đức, từ trước tới nay Thượng Quan Tuyền tôi chưa hề có dã tâm với

vị trí chủ thượng, lại càng không muốn làm người đứng đầu gì đó.

- Nói linh tinh ít thôi! – Mạt Đức thô lỗ ngắt lời Thượng Quan Tuyền, sau đó, ám khí trong tay anh ta lóe sáng…

- Cô chết rồi tôi mới có thể yên tâm.

Thượng Quan Tuyền cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều với Mạt Đức, lòng dạ con người là thứ khó có thể đoán được.

Cô nhanh chóng xoay người tránh đòn tấn công của Mạt Đức, cũng ra tay tấn công anh ta.

Bàn tay mạnh mẽ vung lên nhưng nhanh chóng bị Mạt Đức ngăn lại. Sau đó

Thượng Quan Tuyền quét chân một cái, thừa dịp Mạt Đức tránh né liền ra

đòn từ bên trái.

Nhưng lúc cô chuẩn bị ra tay thì Mạt Đức giơ đoản kiếm lên, lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía tay phải của Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền thu tay lại, rút cỏ bốn lá ra.

Chiếc vòng cổ tinh xảo biến thành một thứ vũ khí sắc bén có độ đàn hồi…

Cỏ bốn lá sắc bén đọ chiêu cùng đoản kiếm của Mạt Đức, hai người đồng thời dùng lực, hai thứ vũ khí cũng lóe sáng…

- A... – Thượng Quan Tuyền và Mạt Đức khẽ hô một tiếng.

Tay của hai người đều bị lưỡi dao sắc bén cứa vào, may mà né tránh kịp thời nên chỉ bị thương ở ngoài da, nếu không thì…

Lúc Mạt Đức thay đổi tư thế tấn công Thượng Quan Tuyền thì trong không khí vang lên tiếng súng rét lạnh.

Sau đó, lúc Thượng Quan Tuyền còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Mạt Đức rên lên.

- Chết tiệt! – Mạt Đức chửi thề, đầu vai anh ta bị trúng đạn đang chảy máu ròng ròng. Sau đó anh ta lập tức rơi vào hôn mê.

Xem ra viên đạn này có bỏ thêm thành phần gây mê.

Lúc này một người mặc đồ đen nhanh chóng đi lên trước mặt Thượng Quan Tuyền.

- Đi mau!

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người vừa đến.

Là một cô gái, tuy che mặt nhưng cô vẫn cảm thấy quen thuộc.

- Đi! Còn do dự gì nữa! – Người mặc áo đen thúc giục.

Là cô ấy?

Cả người Thượng Quan Tuyền run lên.

- Yaelle... – Cô không thể tin nổi khi nhìn vào người mặc áo đen trước mặt.

Người đó hơi dừng lại, nhìn Thượng Quan Tuyền một chút rồi kéo khăn che mặt xuống.

Đúng, chính là Yaelle.

- Kêu gì? Muốn dẫn các đặc công khác tới đây à, đi mau! – Yaelle nhíu mày, lạnh lùng nói với Thượng Quan Tuyền.

- Thật sự là cô sao? – Thượng Quan Tuyền vẫn không tin vào hai mắt mình. Yaelle ư? Tại sao cô ấy lại tới cứu cô chứ?

- Này, Thượng Quan Tuyền, cô dông dài quá đấy, còn không đi thì sẽ bị

Niếp Ngân bắt về đó. Đến lúc đó tôi cũng chẳng bận tâm đến cô nữa đâu.

Yaelle kéo cánh tay Thượng Quan Tuyền, giọng nói tuy không kiên nhẫn nhưng vẫn có thể thấy được sự quan tâm.

- Từ từ đã...

Thượng Quan Tuyền nhìn về phía Mạt Đức đang hôn mê: “Với anh ta mà cô cũng

chẳng hạ thủ lưu tình gì cả, xem ra lâu không gặp, tính tình cô chẳng

tốt lên chút nào”.

Yaelle nhếch mép: “Nếu anh ta chết thì món nợ này tính lên đầu cô”.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy có dòng nước ấm chảy vào trong lòng.

- Sao rồi? Vết thương không sao chứ?

Trở lại xe, Yaelle quan tâm hỏi han.

- Không sao, dù sao vết thương của Mạt Đức cũng nặng hơn tôi! – Thượng

Quan Tuyền nhận lấy chai nước Yaelle đưa cho, xử lý vết thương đang chảy máu trên tay.

- Sau này cô có dự định gì không? Vừa rồi tôi nghe Mạt Đức nói, chủ thượng đã quyết định nhường vị trí lại cho cô, tại sao còn muốn chạy trốn? – Yaelle nhàn nhạt hỏi han.

- Một lời khó nói hết, tóm lại hiện tại tôi không thể gặp Niếp Ngân.

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền dần ảm đạm. Cô không thể gặp Niếp Ngân không phải vì sợ mất mạng, mà là sợ... trong lòng cô sẽ mất đi sự tôn trọng đối

với anh ta.

Dù sao... anh ta cũng là hung thủ giết chết cha nuôi, không phải sao?

Thượng Quan Tuyền căm hận chính bản thân mình, dù đã biết rõ chân tướng nhưng

vẫn không thể nhẫn tâm xuống tay giết chết Niếp Ngân. Mà chính Lãnh

Thiên Dục cũng đã từng dự đoán như vậy...

Nhìn vẻ mặt bi thương

của Thượng Quan Tuyền, Yaelle cũng không tiện hỏi nhiều. Cô biết nhất

định đã có chuyện xảy ra, mà chuyện đó có liên quan đến chủ thượng.

Cô thở dài một hơi, nói: “Tôi biết chủ thượng ra lệnh cho cô cướp con Chip trong tay Lãnh Thiên Dục, đây là thời gian và địa điểm giao dịch của

bọn họ. Đi hay không đi là tùy cô, nhưng phải nhớ kỹ, cô phải lựa chọn

cuộc sống cho chính mình”.

Nói xong, Yaelle lấy một tờ giấy nhỏ đưa cho Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền nhìn vào địa chỉ ghi trong tờ giấy, ánh mắt hơi đờ đẫn,

nhưng ngay sau đó cô như nhớ ra điều gì, lập tức kéo tay Yaelle.

- Sao vậy? – Yaelle thấy kì lạ.

Thượng Quan Tuyền kéo kéo áo, để lộ hình xăm trên vai mình, sau đó hỏi: “Trước kia cô từng thấy hình xăm này chưa?”

Ánh mắt Yaelle hiện lên tia nghi hoặc, cô nhíu mày lại rồi nhìn chăm chú

hình xăm được vẽ rất sống động trên vai Thượng Quan Tuyền, chậm rãi lắc

đầu: “Chưa từng thấy qua! À, đợi chút...”

Trong mắt cô đột nhiên lóe sáng, Thượng Quan Tuyền cũng lập tức quay đầu lại: “Cô nghĩ ra cái gì rồi phải không?”

Yaelle suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình xăm này không phải là Euryale sao?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 136
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...