Mênh mông chi uy gióng như liệt dương chiếu sáng, làm cho tất cả người của Thiên, Liễu nhị tộc đều giống như bị kim đâm vào, có cảm giác đau đớn không hiểu mà đến, cho dù là Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ đem hết toàn lực ngăn cản đều không thể ngăn cản được toàn bộ...
Cách đó không xa, Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần nhìn nhau cười khổ một tiếng, lo lắng của bọn họ đối với Dạ Minh coi như là dư thừa rồi, một vị cao thủ Thiên Huyền thất trọng đỉnh phong đủ để cho tất cả mọi người của tứ đại siêu cấp thế lực vì đó mà trầm mặc, huống chỉ lại chỉ có Thiên, Liễu nhị tộc.
Thế quật khởi của Dạ Minh đã không cách nào ngăn cản, hiện tại cho dù là Đế, Mộc hai tộc nhúng tay cũng không cải biến được sự thật này, Ngao Thiên không cách nào lấy sức một mình quét ngang bốn thế lực lớn, nhưng hắn cũng nói rất rõ ràng, tất cả người của Dạ Minh lui vào Long tộc, khi đó ngoại trừ Tà Đế điện ra, trong thế gian lại không có bất kỳ người nào có thể tiến vào Long tộc.
Bọn họ muốn đi, có Ngao Thiên ở đây, ngăn cản không được!
Ngày sau, thời điểm Dạ Minh lần nữa tái hiện thế gian, có lẽ sẽ không còn đường sống cho tứ đại siêu cấp thế lực.
Điểm này Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần vô cùng tin tưởng, vì vậy hai người hôm nay vô cùng may mắn cũng không có phát sinh bất kỳ xung đột nào với Dạ Minh, lại còn cùng bọn họ có một chút giao tình.
Mà các đại thế lực trên thế gian ở phương thứ năm kia lại càng là rất sớm liền có quyết định, đó chính là sau này tình nguyện trêu chọc tứ đại siêu cấp thế lực, cũng sẽ không cùng Dạ Minh phát sinh bất kỳ xung đột nào.
Ngay cả Thiên, Liễu hai đại siêu cấp thế lực đều bị áp chế như thế, bọn họ lại làm sao có thể còn có đường sống.
Dưới uy áp của Ngao Thiên, sắc mặt của Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ càng lúc càng trắng bệch, hơn nữa Thiên Vô Cụ lúc trước đại chiến với Thành Tự Tại đã có chút ít thương thế, mà nay tất càng thêm không chịu nổi.
- Liễu huynh!
Thiên Vô Cụ đột nhiên hét lớn, trong ánh mắt bất giác có vẻ điên cuồng lướt qua.
Song, đối mặt với điên cuồng này của Thiên Vô Cụ, Liễu Lăng Vân hiểu được ý tứ của hắn, lại là chậm rãi lắc đầu, ánh mắt âm tình bất định.
Mắt thấy như vậy, Thiên Vô Cụ càng thêm điên cuồng:
- Liễu huynh, chẳng lẽ ngươi muốn hai tộc chúng ta từ nay về sau bị người trong thế gian làm thành trò cười để nhìn sao?