Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 111

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc hai người về tiểu Yểu vừa thu dọn bàn ăn xong: "Ông chủ, anh Lâm, cuối cùng hai người cũng về rồi, anh Lâm thế nào, không sao chứ?"

"Không sao, bác sĩ kê đơn, nói qua hai ngày là ổn."

Tiểu Yểu vỗ ngực thở phào: "Vậy thì tốt, làm em khiếp vía..."

Khoai lang nướng rất ngọt, như thêm mật ong, đến tận bây giờ trong miệng Lâm Khinh Chu vẫn còn vị ngòn ngọt, cậu quen cửa quen nẻo lấy một chai nước suối trong tủ lạnh, dựa lên bàn ở quầy lễ tân liếc tiểu Yểu.

Tiểu Yểu khó hiểu nhìn cậu: "...?"

Lâm Khinh Chu cong môi: "Hồi nãy cô gọi nhầm rồi nhỉ?"

"Hả?" Tiểu Yểu sửng sốt, sau đó chợt nhớ ra gì đó, giả ngu nói, "Ha ha... Ha ha ha... Anh Lâm không nói giỡn thật ạ?"

"Tất nhiên là không rồi. Lần này cho qua, lần sau nhớ đừng gọi nhầm đấy." Lâm Khinh Chu đoan trang nói.

Tiểu Yểu căng da đầu nói: "Biết rồi mà." Sau đó tháo chạy, "Thức ăn đang hâm trong bếp, em đi lấy cho hai người!"

Chỉ còn lại mình Tần Việt nghe không hiểu mô tê gì, nheo mắt cảnh giác nhìn Lâm Khinh Chu: "Hai người đang đánh đố cái gì đó, em muốn làm gì nữa?"

"Đâu có, chỉ là tiểu Yểu cứ thích gọi em anh Lâm, anh Lâm miết, xa cách quá, em không thích, bảo cô ấy sửa xưng hô lại."

Bữa cơm này muộn hơn bình thường một tiếng do Lâm Khinh Chu tới bệnh viện, ăn xong đã hơn tám giờ, tinh thần Tần Việt không tốt, nom rất mệt.

"Ở đây để em với tiểu Yểu dọn dẹp, anh mau đi nghỉ ngơi đi."

Tiểu Yểu khua cánh tay dài, làm động tác từ chối: "Đừng, sao có thể để bà chủ động tay được, mình em làm cho, hơn nữa anh đừng quên bây giờ mình là người bị thương."

Bà chủ?

Ánh mắt mệt mỏi của Tần Việt tỉnh hẳn vì xưng hô này, đưa một ánh mắt thắc mắc cho tiểu Yểu -- Cô nói linh linh gì đấy.

Nhưng tiểu Yểu làm bộ không nhìn thấy, ráo riết đuổi người: "Đi đi đi đi, đi hết đi, hai người ở đây em còn chê vướng tay vướng chân."

"Vậy được rồi, cảm ơn tiểu Yểu." Lâm Khinh Chu cũng không khách sáo với cô, mỉm cười, "Có điều lát nữa làm xong đến phòng tôi một chuyến, có đồ muốn cho cô."

Tần Việt hoang mang hơn, đảo qua đảo lại trên người cả hai.

Chính tiểu Yểu cũng sửng sốt: "Hả? Là cái gì ạ?"

"Bí mật." Lâm Khinh Chu nói với vẻ thần bí, sau đó hai tay đặt trên xe lăn của Tần Việt, "Đi thôi anh, nếu chúng ta đều bị chê hết, vậy em đưa anh về phòng nhé."

Nửa tiếng sau, tiểu Yểu làm việc xong, lên lầu tìm Lâm Khinh Chu.

"Anh Lâm," trong tay cô cầm ly chanh dây mật ong, chờ mong hỏi, "Anh muốn tặng em cái gì thế, không phải là cái em nghĩ chứ?"

Toàn thân trên dưới của Lâm Khinh Chu đâu cũng là vết thương, tắm là không thể rồi, bèn lấy khăn lau qua loa mấy cái, lúc này mới từ nhà vệ sinh ra, đang ngồi ở đầu giường lau tóc.

Tầm mắt lướt qua ly chanh dây mật ong kia, đùa: "Muốn dùng cái này đút lót tôi hả?"

"Sao có thể chứ, là ông chủ dặn dò đấy ạ. Em pha một ly cho ông chủ, rồi anh ấy dặn em cũng đưa một ly cho anh."

"Thế à... Vậy cho tôi đi." Mới nghe là ý của Tần Việt, Lâm Khinh Chu lập tức đổi dáng, chủ động nhận nước mật ong, sau đó hất cằm về hướng cái bàn bên cạnh, "Đó... Đồ của cô ở trên bàn, tự lấy đi."

Là son tiểu Yểu xem trên mạng lúc trước, chẳng qua không phải hai cây, mà là một bộ. Tiểu Yểu ôm hộp đóng gói đẹp đẽ kia nói năng lộn xộn: "Anh Lâm, cái này... Quý giá quá rồi, em không thể..."

"Cô cầm lấy đi, thật ra từ lâu tôi đã muốn tặng quà cảm ơn cô, nhưng tôi không có kinh nghiệm chọn quà cho con gái, cũng không biết trong mắt các cô túi nào đẹp, nước hoa nào son nào đặc biệt, đúng lúc đang có cái cô muốn, cũng tiết kiệm cho tôi nhiều công sức, mong cô sẽ thích nó."

Tiểu Yểu vẫn rất kích động: "Thế nhưng nhiều quá, em..."

"Không sao, quan trọng là cô thích là được. Tiểu Yểu, cảm ơn cô, thật đó."

"Cảm ơn... cái gì?" Giọng điệu của anh quá trịnh trọng, tiểu Yểu nghe không hiểu, "Tại sao đột nhiên cảm ơn em?"

"Xin lỗi trước đây vẫn chưa nói cho cô biết, thật ra mười mấy năm trước tôi và Tần Việt đã quen nhau rồi, ngày xưa homestay này do bà ngoại tôi mở, sau này vì một số nguyên do mà tôi ra nước ngoài, cho đến hè năm nay mới trở về, tôi không biết những năm qua Tần Việt..." Cậu không nói tiếp được, "Tóm lại cũng cảm ơn cô."

Ban đầu cậu không định nói cho tiểu Yểu biết mấy việc này nhanh như vậy, nhưng không biết sao lại chợt nói ra, trên người đau, lòng cũng khó chịu, mười năm này là một cái gai trong lòng anh cậu, mà với cậu cũng như thế, hễ khi nghĩ đến lại khiến cậu đau như dao cắt. Dẫu nhiều lời cũng chẳng thể nói ra.

Lượng tin tức này thật sự quá lớn, tiểu Yểu nghệch ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, chỉ Lâm Khinh Chu nói: "Đợi một chút, vậy nên, cho nên anh chính là cái người ông chủ đã thích rất rất nhiều năm kia?!"

Lâm Khinh Chu chững lại, sau đấy bật cười, để lộ chút thẹn thùng hiếm thấy, "Nếu như sau khi tôi đi ông chủ các cô không có thích người thứ hai, vậy là tôi."

Tiểu Yểu: "..."

Được rồi, bây giờ coi như cô hiểu hết rồi, tại sao ông chủ không gần gũi với bất kỳ ai lại ngoại lệ với mỗi người này, tại sao ông chủ bằng lòng bỏ bé thảm nhung mình yêu thích dùng cái người này mua, tại sao ông chủ phải khoá căn phòng người này từng ngủ lại không cho ai khác vào ở, và tại sao người này muốn cô gọi mình là bà chủ...

Còn tại sao được, bởi vì người ta bà chủ thật chứ gì!

Trong lòng tiểu Yểu chua chát, cười ngại. Lúc nói chuyện với Lâm Khinh Chu giọng cũng thêm chút oán trách: "Vậy nên khi xưa anh có lý do không thể không đi gì ư, rồi vì sao qua nhiều năm như vậy mới về? Anh có biết ông chủ anh ấy..."

Cô muốn nói anh có biết những năm qua ông chủ sống khổ bao nhiêu không, nếu anh thích anh ấy, quan tâm anh ấy, tại sao đến tận bây giờ mới về?

Thế nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì cả, đó là chuyện giữa ông chủ và anh Lâm, cô nhìn ra được ông chủ thích anh Lâm biết nhường nào, cô không có lập trường gì để chỉ trích, ông chủ muốn làm thế nào cô cũng ủng hộ.

"Xin lỗi." Mà Lâm Khinh Chu cũng không giải thích gì.

Tiểu Yểu sụt sịt mũi, cười nói: "Không sao, anh không phải xin lỗi em, anh cũng đâu nợ em, nhưng... Nhưng nếu như anh thật lòng quan tâm ông chủ, thì lần này, đừng làm anh ấy buồn nữa."

"Tôi biết." Lâm Khinh Chu nói, "Mãi mãi cũng không."

"Vậy thì tốt, thế anh uống trà trái cây đi, sau đó nghỉ ngơi sớm chút, em xuống trước đây."

·

Trên lầu vang lên tiếng bước chân kẽo kẹt, là tiểu Yểu bưng chanh dây mật ong lên lầu tìm Lâm Khinh Chu.

Chuyện như thế này, trước kia toàn là anh làm, song bây giờ phải nhờ đến người khác. Tần Việt không nhịn được mà để ý một chút.

Nhưng để ý thì có ích gì, cho dù là nam hay nữ, sớm muộn rồi Lâm Khinh Chu cũng sẽ có người em ấy thương, người kia sẽ làm cho Lâm Khinh Chu mọi thứ anh từng làm ngày trước. Đến lúc nào đó anh cũng phải chấp nhận ngày đấy.

Nhưng thật ra anh rất lưu luyến. Biết rõ không nên đến gần, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đi ngược lý trí của mình, Lâm Khinh Chu tựa như một ngọn lửa, mà anh lại quá lạnh, không kẻ sắp sửa chết cóng nào không muốn chiếm sự ấm áp ấy làm của riêng.

Tần Việt nhắm mắt lại, chậm chạp thở ra một hơi, ép mình không nghĩ những thứ này nữa, sau đó khép sách trong tay lại, cầm đồ thay vào nhà tắm.

Anh từ tốn cởi quần áo, lăn xe lăn vào buồng trong của nhà tắm, mở vòi hoa sen. Tiếng nước róc rách khiến tâm trạng của anh bình tĩnh đi rất nhiều.

Tắm rửa là việc Tần Việt thích ứng trước tiên, có một khoảng thời gian một ngày anh phải tắm rất nhiều lần, chỉ khi ở trong nhà tắm, được dòng nước ấm áp xối vào, anh mới có thể tạm quên đi một số chuyện, tạm bình tĩnh lại.

Khi ấy tiểu Yểu vẫn chưa đến, trong homestay chỉ có một mình anh, căn nhà vốn nhộn nhịp chợt trở nên vắng vẻ, cực kỳ quạnh quẽ, không có bà ngoại tốt tính hay cười, cũng chẳng còn "khỉ con" làm trò nhảy nhót thích dính lấy anh.

Anh đột nhiên chẳng còn gì nữa, ngay cả nơi đây dường như cũng thay đổi hoàn toàn, không còn là ngôi nhà ấm áp mà anh từng sở hữu.

Vậy nên anh khinh rẻ, ghét chán, ruồng bỏ chính mình, biết bao lần nghĩ đến lý do anh và Lâm Khinh Chu đi đến bước đường ngày hôm nay. Anh nghĩ ngoại trừ bọn họ cùng là nam ra, phải chăng là do anh quá bẩn.

Anh quá bẩn, giống như một bãi bùn trong đất, chỉ xứng bị giẫm đạp dưới chân, không nên có được Lâm Khinh Chu tốt đẹp như thế.

Còn có bà ngoại, nếu như anh có thể phát hiện sức khoẻ bà ngoại xuất hiện tình trạng sớm hơn một chút, nếu như tối hôm đó anh không để bà ngoại phát hiện chuyện của anh và Lâm Khinh Chu, nói không chừng ngoại sẽ không chết.

Rất nhiều rất nhiều lúc anh sẽ không nhịn được mà nghĩ, bà ngoại là bị anh chọc tức chết. Bà đã nhặt một tên vong ơn về.

Nhưng biết rõ là thế, anh vẫn nhớ Lâm Khinh Chu, nhớ đến phát điên.

Một lát sau, trên cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân thấp thoáng, có lẽ là tiểu Yểu đã xuống. Tần Việt vô thức tắt vòi sen, nín thở lắng nghe một hồi, đến khi không nghe thấy âm thanh gì nữa, anh mới lại mở vòi hoa sen.

Khăn lông trong tay rơi xuống đất ngay lúc anh thất thần, anh cúi người nhặt, trước mắt đột nhiên choáng váng, người té thẳng xuống, ngay cả xe lăn cũng lật nghiêng trên sàn theo, văng rất xa.

_

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Đừng lo! Té ngã là trợ công!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 111
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...