Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 164

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Luna Huang

Mộ Tiêu Thư như lâm đại địch nhìn dính cách nàng càng ngày càng gần, cảm giác trên người đều nổi da gà, bị nước nóng làm ướt y phục lúc này tựa hồ dính gia tăng, để cho nàng phá lệ khó chịu.

Phó lão di một tiếng, con nhện kia con nhện kia đẩy ra trước, ngạc nhiên vấn: “Ngươi không sợ a?”

“Sợ có gì phải sợ, chỉ là rất ác tâm, ngươi cần đồ chơi này làm cái gì?”

Phó lão chỉ là cười, hắn đi tới phía sau của Mộ Tiêu Thư, đem tóc của nàng kéo lên, lộ ra cổ trơn bóng.

Mộ Tiêu Thư có thể nghe được thanh âm con nhện nhúc nhích trong lòng bàn tay của Phó lão, sàn sạt, sàn sạt, nàng thậm chí có thể tưởng tượng, ác tâm là đi đứng thế nào…

Đúng lúc này, một cảm lạnh lẽo tập lên cổ của nàng, sau đó nàng cảm thấy bị vật gì đâm, ý chí từ từ không rõ.

Mộ Tiêu Thư tỉnh lại, người vẫn còn trong thừng. Tống Tử Nho đang ngồi một bên, mặt vẻ buồn rầu, lúc này hắn cũng không ngại mùi thôi trong phòng.

Thấy Mộ Tiêu Thư mở mắt ra, hắn liền vội vàng hỏi, “Cảm giác thế nào?”

Đầu óc Mộ Tiêu Thư hỗn độn từ từ thanh minh, hồi tưởng lại tất cả trước phát sinh. Nàng đưa tay sờ cổ của mình, rất trơn truột, không có gì cả.

“Đã bao lâu?” Mộ Tiêu Thư không đầu không đuôi vấn, “Chính là cảm thấy thứ gì cũng không có, thả lỏng rồi.”

Tống Tử Nho nở nụ cười: “Không có bao lâu, không sai biệt lắm qua thời gian một nén nhang, ta đi gọi Phó lão qua đây.”

Vật gì cũng không có, cảm giác một ngày một đêm bóc lột thậm tệ không thấy, thân thể của nàng phải nhận được tốc độ khôi phục. Cảm giác mệt mỏi, ngủ, những thứ này tựa hồ đều bị thanh không.

Mộ Tiêu Thư tựa ở thùng gỗ, bỗng nhiên cảm khái, cảm giác khỏe mạnh thật tốt.

“Tỉnh?” Phó lão đi vào nhà, thấy Mộ Tiêu Thư vẫn còn đợi trong thùng, cười nói, “Có thể đi ra, hay là ngươi thích ngâm nước nóng này?”

Mộ Tiêu Thư tức giận trừng một mắt to, nước thối như thế còn gọi là nước nóng để tắm? Quả thực vũ nhục cái từ này.

Nàng dến sát biên giới của thùng gỗ vấn: “Vật kia đâu?”

Phó lão biết nàng đang hỏi cái gì, con quái trùng hành hạ nàng thật lâu kia? Con cổ kia? Phó lão ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung nói với nàng: “Vẫn còn trên người ngươi.”

Vui sướng trên mặt Mộ Tiêu Thư nhất thời tiêu thất, huyết cả người trong nháy mắt này nguội xuống.

“Cổ không lấy ra, lão hủ chỉ là thay ngươi trấn an nó mà thôi. Thứ này rất ngoan cố, nếu là mạnh mẽ lấy ra, nó sẽ mang theo ngươi đồng quy vu tận. Lão hủ nghe nói chuyện của ngươi, vốn có một lần kia ngươi lại phải chết, nếu không phải Tống Tử Nho tiểu tử kia sớm động tay động chân, ngươi bây giờ sợ rằng nằm ở trong mộ rồi.”

“Vậy phải làm thế nào?” Mộ Tiêu Thư bình tĩnh lại, Phó lão này còn có cất giấu lời chưa nói.

Phó lão cười hắc hắc hai tiếng: “Lão hủ đích xác có biện pháp, không bằng ngươi trước tắm sạch sẽ, chúng ta trở lại đàm?”

Mộ Tiêu Thư gật đầu một cái: “Hảo.”

Không có cơm miễn phí, nàng hiểu.

Phó lão đi ra, Mộ Tiêu Thư ra thùng gỗ, cởi một thân xiêm y ướt nhẹp, dùng nước trong một thùng khác tắm sạch thân thể của chính mình.

Nước trong từ da của nàng xẹt qua, Mộ Tiêu Thư nghĩ tới đầu đường vương đô Đông Sóc phát sinh chuyện. Cũng không biết hiện tại thế nào, thế nhưng nàng hiện ở nơi nào tâm tình quản sự kiện kia?

Mộ Tiêu Thư thu thập xong bản thân, đi đến bên ngoài. Phó lão ngồi ngoài phòng, Tống Tử Nho ở bên cạnh hắn nói gì đó, hai người tựa hồ có điểm không thoải mái.

Mộ Tiêu Thư đi tới, hô một tiếng: “Phó lão, chúng ta nói chuyện đi.”

“Có nghe thấy hay không?” Phó lão nói với Tống Tử Nho, “Tiểu tử ngươi ly khai trước, lão hủ bận rồi.”

Tống Tử Nho cười nhạt, “Có lời gì là ta không thể nghe? Phó lão, chúng ta lúc đầu không phải là nói như vậy.”

“Thiếu chủ, lão đầu tử chuyện của ta với ngươi đã xong, hiện tại chỉ cùng vị cô nương này đàm luận, ngươi đi hay không đi? Ngươi nếu không đi, tiểu cô nương, ta xem chúng ta không có gì đáng nói.”

“Ngươi!” Trên mặt Tống Tử Nho xuất hiện vẻ giận dữ.

Mộ Tiêu Thư thấy thế nói rằng: “Ngươi trước vào phòng ngồi một hồi, đây chính là chuyện của ta, ngươi giúp ta đã đủ nhiều.”

Tống Tử Nho tuy rằng không hài lòng, thế nhưng lúc này cũng cũng không thể tránh được. Phó lão tuy rằng tôn xưng hắn một tiếng thiếu chủ, nhưng đây chẳng qua là trên đầu môi. Giữa hai người bọn họ, cũng không phải là chủ tớ, trái lại càng giống như quan hệ hợp tác hỗ lợi hỗ huệ.

Tống Tử Nho không nói một lời xoay người, thời gian tiến thất, thanh âm đóng cửa có chút mạnh.

Mộ Tiêu Thư cùng Phó lão đi một đoạn đường, ly nhà đá một ít một ít, tìm được rồi bàn đá.

Nàng ngồi xuống trên băng đá đối diện Phó lão, trên mặt vô lo nghĩ cũng không tức giận, bình tĩnh mở miệng: “Ta hiện tại cảm giác tốt, loại trạng thái này có thể duy trì bao lâu?”

“Không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng. Nếu là ra trạng huống khác, lão hủ liền không dám bảo đảm.”

“Trạng huống khác?”

“Chính là, cổ là một loại hay thay đổi nha. Coi như là cổ sư cao minh nhất, cũng không dám nói mình hoàn toàn nắm cổ trong tay. Trước thân thể ngươi bị hao tổn, vốn là cần điều trị, hắc hắc, thế nhưng con cổ kia cũng bị thương, nên nó sẽ càng không ngừng từ thân thể của ngươi hấp thụ chất dinh dưỡng.”

Mộ Tiêu Thư đại thể có thể minh bạch của của Phó lão, thì tương đương với trên người nàng sinh ra một hấp huyết quỷ, đem trạng thái suy yếu cực độ của nàng bóc lột thậm tệ, nàng có thể tốt được mới là lạ!

Hiện tại nàng tuy rằng cảm giác được rồi, thế nhưng đồ chơi kia còn còn trong thân thể của nàng, như quả bom hẹn giờ, không đem nó hủy đi, Mộ Tiêu Thư vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.

“Phải làm sao?”

“Còn cần cô nương đi tìm món khác, lão hủ mới có thể đem con cổ này triệt để nhổ. Vật như vậy tên là băng thiềm tâm, ngay cả lão hủ cũng chưa từng thấy qua, nhưng nó là thực cổ trùng yêu thích, dùng nó có thể dụ sử cổ trùng đi ra.”

Mộ Tiêu Thư cau mày: “Ngươi cũng chưa từng thấy qua, nói vậy cực kỳ hiếm thấy. Nếu là dụ, sẽ không có thứ khác có thể thay thế sao?”

Phó lão âm nở nụ cười, trong chớp nhoáng này mặt của hắn dữ tợn, thanh âm của hắn khàn khàn mà trầm thấp, để Mộ Tiêu Thư hồi tưởng lại thanh âm của con nhện trong lòng bàn tay nhúc nhích.

“Tiểu cô nương, ngươi cảm thấy cổ thích gì?”

Mộ Tiêu Thư vẫn còn bởi vì biểu hiện dữ tợn của hắn mà khiếp sợ, nghe xong vấn đề này, phản ứng đầu tiên chính là… Trên mặt của nàng xuất hiện vẻ hoảng sợ, phát hiện cổ thực sự là tà vật, trong thiên địa chí tà vật.

“Ngươi khẳng định nghĩ tới, không sai, nó yêu huyết nhục của là người! Nhưng ở đây, còn có thứ nó càng thích, chỉ có một dạng như thế, đó chính là băng thiềm.. Còn lại, nó chắc là sẽ không để ở trong mắt.”

Mộ Tiêu Thư cảm giác nổi da gà, nói khó nghe chút, thân thể của nàng chính là nhị liêu cổ yêu nhất, như thế nào nỡ đi ra? Trừ phi là có thứ nó thích hơn xuất hiện.

“Băng thiềm tâm nghe như là cóc, thứ này có ở chỗ nào?”

“Thứ này chỉ có một người có, mà lão hủ vừa lúc biết hắn ở nơi nào.”

Biểu tình của Phó lão trở nên âm lãnh không gì sánh được, con ngươi đục dính màu sắc cừu hận: “Lão hủ có một cái yêu cầu khác, thỉnh cô nương giúp lão hủ người này! Ngươi không giết hắn, hắn cũng sẽ không đem đồ giao ra, đây đối với cô nương mà nói, là chuyện tình nhất cử lưỡng tiện.”

Mộ Tiêu Thư cảnh giác nhìn Phó lão một mắt, cừu nhân của Phó lão trên tay vừa lúc có đồ nàng cần, vừa khớp như vậy nói không có kỳ hoặc, Mộ Tiêu Thư là sẽ không tin.

“Người kia là ai?” Mộ Tiêu Thư hỏi.

“Hắn là sư huynh của lão hủ, lúc ngươi tới nhìn thấy phiến rừng đen ở phía ngoài chứ? Đó chính là hắn kiệt tác của Đó chính là hắn! Vị sư huynh này cùng lão hử, cũng là một lời khó nói hết…”

Sư huynh trong miệng Phó lão họ Hề tên Trạch, đối với Phó lão từng có đại ân. Theo như lời Phó lão, Hề Trạch cùng hắn, đầu tiên là ** muội muội của hắn,  sau lại giết chết nàng, Phó lão Phó lão thống khổ!

“Mộ cô nương, ngươi cảm thấy lão hủ bao nhiêu tuổi?”

Mộ Tiêu Thư quan sát hắn hai mắt, Phó lão nhìn qua chí ít sáu mươi hơn, dù cho nói bảy mươi, nàng cũng sẽ tin.

“Sáu mươi?” Mộ Tiêu Thư ít nói một điểm.

Phó lão ngửa đầu cười ha ha: “Sáu mươi? Ngươi khẳng định cảm giác mình nói thiếu! Lấy mặt mày lão hủ như vậy, dù cho nói thành bảy mươi cũng chê ít!”

Lời nói của Phó lão rất nặng, cắn răng nghiến lợi mang theo hận ý, ngay cả Mộ Tiêu Thư đều cảm thấy.

“Mộ cô nương, niên kỉ của lão hủ bất quá ba mươi, bốn mươi cũng chưa đến!”

Mộ Tiêu Thư ngây ngẩn cả người, nàng không có nghe lầm chứ? Dù cho một người chưa già đã yếu, cũng không đến mức già thành cái dạng này. Phó lão này thật không phải là nói mò?

“Hừ, ngươi khẳng định không tin. Hề Trạch giết muội muội của lão hủ, hạ đoạt mệnh cổ lão hủ! Lão hủ mặc dù thoát được một mạng, lại dung nhan sớm già, bỏ ra giá cao thảm trọng! Lão hủ đối với người này hận thấu xương, hận không thể đưa hắn thiên đao vạn quả! Thế nhưng, năm đó đoạt mệnh cổ hắn hạ trên người lão hủ hiệu quả vẫn còn, lão hủ chỉ cần gần một chút, cũng sẽ bị hắn phát hiện, càng miễn bàn giết hắn báo thù.”

Mộ Tiêu Thư nghe xong giảng thuật này, từ chối cho ý kiến, chỉ là hỏi: “Vậy đoạt mệnh vẫn còn trên người ngươi?”

“Không sai, lão hủ cũng không có biện pháp lấy cổ ra. Những năm gần đây, lão hủ dùng không ít biện pháp đi tìm Hề Trạch, muốn băng thiềm tâm, thế nhưng toàn bộ lấy thất bại cáo chung. Hề Trạch hiện tại ở Lịch Hòa, ngươi muốn đi, lão hủ sẽ nói cho ngươi biết vị trí. Ta đã nói xong, cô nương tự mình châm chước đi.”

Phó lão nhớ lại chuyện cũ, tâm tình rất kém, bỏ lại câu này liền đi.

Mộ Tiêu Thư ngồi ở bàn đá hồi lâu, lời của Phó lão nàng cũng không tin hoàn toàn, lời nói của một bên, ai có thể phán đoán thật giả? Thế nhưng nàng trúng cổ là thực, nàng muốn lấy nó ra.

Kỳ thực không có gì đáng giá châm chước, thế nào thế nào, chuyến này nàng nhất định phải đi.

Mộ Tiêu Thư trở lại nhà đá, Phó lão đang ở mân mê bình, bên trong dính niêm hồ hồ không biết thả cái gì. Mộ Tiêu Thư đối với lần này làm như không thấy, chỉ là hỏi: “Hắn địa phương nào của Lịch Hòa?”

Lịch Họa ở đông Bắc Vọng, phía bắc Đông Sóc, tới gần Đông Hải, là một tiểu quốc. Bởi vì vị trí, nó vẫn độc lập với mấy nước khác. Bắc Vọng Đông Sóc các nước công phạt nhau, Lịch Hòa núp ở một góc, cũng không có tham dự, nước khác cũng không có công phu để ý nó.

Hề Trạch ở Lịch Hòa nhiều năm, vẫn không có di chuyển. Phía nam vương đô Lịch Hòa, có một cái thành nhỏ tên Mâu Nghiệp. Hề Trạch ở đó.

Mộ Tiêu Thư nhớ kỹ tên này, Phó lão nói rằng: “Ngươi còn cần lão hủ đặc chế nước nóng để tắm ba lần, mỗi ngày một lần, sau khi chấm dứt liền rời đi đi.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140: VƯƠNG GIA ĐANG BẬN
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 164
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...