Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 58

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trương lão gia cảnh giác nhìn chằm chằm Cơ Trường Linh: “Ngươi đang nói gì thế? Ta nghe không hiểu! Không có ai thả chúng ta ra cả!”

Những người khác: “...”

Hằng Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm thứ ngu ngốc trên mặt viết đầy “làm sao ngươi biết”, thật không thể chấp nhận được Chấp Pháp Đường thế mà bó tay với mấy tên này.

Giang Ngư không nói chuyện, chỉ cầm quạt tròn phẩy phẩy gió, mùi thơm đồ ăn theo gió bay tới chóp mũi Trương lão gia.

Ông ta lập tức nhìn chằm chằm sang đây.

Giang Ngư vỗ quạt một cái: “Hỏi ngươi đấy! Trả lời vấn đề!”

Nàng không quên, chính là vì mấy thứ này, nàng mới không thể về trồng trọt ngắm thỏ lớn.

Đáng tiếc Trương lão gia ngốc cũng không ngốc hẳn, không thầy dạy cũng hiểu cò kè mặc cả: “Cho ta ăn thịt, ta lại trả lời.”

Giang Ngư phản bác: “Cho ngươi ăn ngươi không nói thì làm sao bây giờ?”

Thấy Trương lão gia lâm vào trong buồn rầu, Hằng Ngọc muốn nói gì lại bị ca ca nàng cản lại.

Hằng Tiến truyền âm: “Để Giang sư muội nói. Hình như nàng đối phó mấy thứ này tốt hơn chúng ta.”

Hằng Ngọc nhìn Giang Ngư cò kè mặc cả với Trương lão gia, im lặng một lát rồi gật đầu: “Đúng là như thế.”

Mà Giang Ngư đã nghĩ ra biện pháp.

Nàng chỉ mấy người bên cạnh đang nhìn, nói: “Thịt kho tàu chỉ có một đĩa, ai nói trước thì cho người đó ăn.”

Trương lão gia trợn mắt: “Ai dám!”

Có vẻ như ông ta là người làm chủ trong tám người này.

Nhưng mà…

“Ta nói! Ta nói!”

“Ta biết!”

“Ngươi tránh ra, ta nói trước!”

Một người bò đến trên kết giới, la lớn: “Là một người chúng ta không quen! Hắn nói cho chúng ta biết chỗ này hẻo lánh, không nhiều người tài! Đám tiên nhân các ngươi sẽ không phát hiện được thân phận của ta!”

Giang Ngư nhìn về phía Cơ Trường Linh.

Cơ Trường Linh gật đầu, đĩa thịt kho tàu kia bay qua, dừng ở trước mặt người nọ.

Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người là, những người khác, bao gồm Trương lão gia, thế mà trực tiếp nhào đến cướp đoạt giống dã thú.

Mọi người bao gồm cả Giang Ngư, yên lặng nhìn cảnh này.

“Như là người dã man chưa từng khai hoá.” Hằng Ngọc nói.

Hằng Tiến nhíu mày: “Người phía sau đưa thứ đồ này vào thế giới phàm nhân là muốn mưu đồ gì?”

Tiếp đó, Giang Ngư sử dụng đúng cách, hỏi vài câu, đám đồ kia thèm thịt, đều ngoan ngoan trả lời.

Chỉ có vấn để là để đám đồ tự xưng là “Linh tộc” này rời khỏi thân thể nhân loại, cho dù vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế nào cũng không chịu nói.

Mấy người Hằng Tiến vào một viện khác. Sau khi lập kết giới, Hằng Tiến trầm giọng nói: “Tin tức trước mắt biết được, đám đồ này tự xưng Linh tộc, hàng năm du đãng ở trên hư không. Không có thực thể, chúng nó dường như không có khái niệm tộc đàn, cũng không có chế độ cấp bậc. Cá tính lạnh nhạt ích kỷ cực độ, bám vào trên người phàm nhân, thân thể không có bất kỳ thiên phú gì giống hệt với phàm nhân. Nhưng có thể kế thừa ký ức phàm nhân, rất khó phân rõ ra.”

“Phiền toái nhất là người phía sau.” Cơ Trường Linh nói: “Nếu không phải nhờ Giang sư muội, ánh mắt đầu tiên ta thấy chúng nó cũng không hề phát hiện khác lạ gì.”

Hằng Ngọc bổ sung: “Liên Khuyết sư thúc mới đưa tin, đám Linh tộc này đại khái ra đời ở vùng đất chết hoang vu, sợ hãi lực ‘sinh mệnh’. Bên kia tông môn đã bắt đầu nghiên cứu trận pháp đối phó.”

Giọng của nàng nghiêm túc: “Theo Liên Khuyết sư thúc nói, mấy thứ này không chỉ có ở huyện Trường Lưu.”

Cơ Trường Linh chất vấn: “Bên Quy Khư kia nhiều tông môn đóng giữ như vậy, không có bất kỳ người nào phát hiện khác lạ à?”

Hằng Ngọc ném một ngọc phù linh quang lộng lẫy lên không trung, lời Liên Khuyết Chân Quân từ trong đó truyền ra: “Ta phát hiện tổng cộng mười ba đệ tử Trúc Cơ bị bám vào người ở Quy Khư. Những đệ tử Trúc Cơ này mở trận pháp Quy Khư thành một lỗ hổng.”

Ngoài Giang Ngư, sắc mặt những người khác đều trở nên rất khó coi.

Mà Giang Ngư... thuần túy căn bản không biết rốt cuộc “Quy Khư” là thứ gì.

Nhưng xem sắc mặt những người khác, nàng suy đoán hẳn là một chỗ rất ghê gớm.

Giang Ngư rụt rụt đầu, dùng cây quạt che mặt mình lại, giả vờ như không nghe được gì cả.

Loại này đồ vật vừa nghe đã rất bí ẩn này, liên quan gì đến cá mặn đâu?

Giọng Liên Khuyết Chân Quân còn đang truyền ra: “... Trước mắt đã thông báo các đại tông môn, hiện giờ trận pháp đã được sửa chữa. Trước mắt, còn không biết rốt cuộc có bao nhiêu Linh tộc lưu lạc đến đại lục Thương Lan. Các ngươi bên này có tiến triển gì chưa?”

Hằng Ngọc vội vàng nói tin tức bên này cho bà nghe.

Biết được Giang Ngư dùng “một đĩa thịt kho tàu” khiến cho tám Linh tộc kia sụp đổ, đạo tâm cường đại như Liên Khuyết Chân Quân cũng rơi vào trong hoảng hốt ngắn ngủi.

“... Ta đã biết.”

Giang Ngư nghĩ thầm, giờ phút này trong đầu Liên Khuyết Chân Quân nhất định đang tuần hoàn: Đối thủ của ta rốt cuộc là một đám đồ chơi gì thế này!

“Giang sư muội.”

Giang Ngư nghe được Hằng Ngọc gọi nàng, vội vàng lấy cây quạt ra, vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn sang.

Hằng Ngọc nói: “Liên Khuyết sư thúc khen ngươi thông minh, nói sẽ báo công lao của ngươi với Chưởng môn.”

Còn lại một câu, Hằng Ngọc dùng truyền âm nói với nàng: “Sư thúc nói chỗ Chưởng môn có cực kỳ nhiều thứ tốt. Hỏi ngươi có đặc biệt muốn cái gì không, sư thúc đi đòi cho ngươi.”

Giang Ngư: “...” Cho nên ngươi cố ý truyền âm, chính là vì để lại mặt mũi cho Liên Khuyết Chân Quân phải không.

Nàng cũng không kìm được suy nghĩ rốt cuộc Thái Thanh Tiên Tông là một đám tu sĩ kỳ quái nào vậy.

Nàng dùng vẻ mặt chân thành nói: “Ta không muốn gì cả. Nếu có thể nói, ta hy vọng có thể sớm trở lại Linh Thảo Viên. Nơi đó là nhà của ta, còn có một ngàn mảnh linh điền chờ ta trồng đó.”

Giống như việc không hiểu dục vọ.ng ăn uống, Hằng Ngọc cũng không thể hiểu nổi vì sao một cái tu sĩ lại coi trồng trọt quan trọng đến như vậy.

Nàng buồn rầu nhìn về phía Cơ Trường Linh.

Lại thấy Cơ Trường Linh dỗ Giang Ngư như dỗ trẻ con: “Sư muội lại chờ một chút đi. Hiện giờ chỉ có muội có cảm giác nhạy bén nhất với những Linh tộc đó. Chờ đến khi tông môn nghiên cứu ra trận pháp khắc chế mấy thứ này, muội có thể trở về rồi.”

Giang Ngư do dự một lát, hỏi: “Tốc độ nghiên cứu trận pháp của tông môn có nhanh không?”

Cơ Trường Linh lập tức tỏ vẻ: “Ta sẽ thúc giục giúp muội.”

Hằng Ngọc dùng khuỷu tay chọc chọc ca ca nàng như thấy quỷ.

Hằng Tiến cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, hai anh em lặng lẽ truyền âm:

“Giang sư muội có địa vị gì nhỉ?”

“Không phải ở Linh Thảo Viên à? Hay là, nàng còn có thân phận thật sự che giấu là tiểu đệ tử Kiếm Quân mới thu?”

“Nhưng cũng chưa từng thấy Cơ sư huynh đối xử như vậy với sư đệ sư muội đồng môn mà?”

Cách đó không xa, Cơ Trường Linh hờ hững nhìn lướt qua bên này. Hai anh em lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, thoạt nhìn càng ngầu hơn so với lúc trước.

Đúng lúc này, ngoài sân truyền tới tiếng đập cửa.

Hằng Tiến lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Đi vào chính là đệ tử Chấp Pháp Đường, khí chất này là lạnh lùng nghiêm túc như Chấp Pháp Đường copy paste: “Mấy Linh tộc kia đưa ra yêu cầu mới.”

“Yêu cầu gì?”

Giang Ngư nhìn ra vẻ cạn lời từ trên khuôn mặt nghiêm túc của đệ tử trẻ tuổi kia: “Bọn họ muốn nghe diễn, còn muốn...”

Hằng Ngọc nhíu mày: “Nói chuyện vì sao ấp a ấp úng?”

“Còn muốn cô nương xinh đẹp vào với bọn họ!”

Lời này vừa ra, nhiệt độ không khí trong viện giảm thẳng xuống.

Giang Ngư hiểu hai khối băng lớn này không vui. Thật khéo, nàng cũng rất không vui.

Nàng thu quạt lại, chậm rãi đứng lên, hừ một tiếng cười: “Muốn cô nương xinh đẹp ở bên chúng nó đúng không? Không biết ta có đủ xinh đẹp hay không?”

Nàng nâng bước muốn đi qua viện đó lại bị người cản.

Cơ Trường Linh nhíu mi hiếm thấy, không tán đồng nhìn nàng: “Sư muội.”

Giang Ngư biết ý chàng, chủ động thẳng thắn: “Ta không có ý gì khác. Ta chỉ khó chịu trong lòng, chúng nó thấy ta thì cả người khó chịu. Ta sẽ đi qua chỗ chúng nó.”

Cơ Trường Linh không buông tay, chỉ nói với nàng: “Nhưng muội cũng khó chịu khi đối mặt với chúng, không phải sao?”

Giang Ngư sửng sốt.

Nàng ngửa đầu nhìn sư huynh cao hơn mình một cái đầu này, đối phương vẫn như lần đầu tiên gặp mặt, hoàn mỹ không tì vết như ngọc đẹp.

Nhưng trước kia nàng cho rằng tượng ngọc không có trái tim, hoặc là ở trong mắt một pho tượng ngọc, một người chẳng khác gì một cọng cỏ cả.

Nhưng hiện tại, tượng ngọc nói với nàng: “Cần gì vì ghê tởm chúng nó, làm chính muội khó chịu.”

“Chúng nó không đáng.”

Trong lòng Giang Ngư ấm áp, tâm tình nóng nảy vì bị đám Linh tộc kia làm tức giận cũng bị vuốt phẳng.

Nàng cẩn thận tự hỏi một phen, cảm thấy sư huynh nói rất đúng, một lần nữa ngồi xuống: “Sư huynh nói có lý. Làm bọn nó khó chịu là chuyện của bọn nó, ta lại không chiếm được chỗ tốt nào. Nhưng ta khó chịu thì người khó chịu vẫn là bản thân ta.”

Đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, không có lời, không có lời.

Nhưng mà vẫn nhìn đám người kia không vừa mắt.

Vẻ mặt Giang Ngư âm trầm ngồi ở bên cạnh ghế dựa, nghiêm túc tự hỏi làm thế nào trị mấy thứ đó.

Tiểu Hắc chậm rãi bò ra từ trong ống tay áo nàng, nhận thấy tâm tình nàng không quá tốt, không mở miệng làm ồn đến nàng hiếm có.

Hạc trắng trời sinh đối đầu với nó, thấy tên nhóc này bò ra, mỗi ngày đều thoải mái dễ chịu nằm ở trong ngực Giang Ngư, rất khó chịu nói thầm: “Chờ ngươi có thể nói biết tu luyện, ta để Tiểu Ngư đưa ngươi đến chỗ thú nhỏ ở Linh Thú Phong!”

Xem ngươi còn có thời gian quấn lấy Tiểu Ngư không.

Tiểu Hắc:???

Còn chưa chờ nó cãi nhau, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến giọng Giang Ngư hưng phấn: “Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!”

Đối với ánh mắt những người khác, Giang Ngư vỗ tay một cái: “Ta nghĩ ra làm thế nào trị mấy tên đó.”

Nàng lập tức đi tìm Trịnh phu nhân và Chu phu nhân, bàn giao xong, hai vị phu nhân vội vàng rời đi.

Chưa đến nửa ngày, có tám người được đưa đến Trương phủ, đều là người ăn mặc kiểu đọc sách.

Bốn người bên trái hơi lớn tuổi, tướng mạo nghiêm khắc, vẻ mặt chính khí.

Trong bốn người bên phải có hai người lộ ra vẻ khôn khéo, còn hai người lôi thôi lếch thếch, trong miệng lẩm bẩm.

Hằng Ngọc biết thân phận bọn họ, khó hiểu hỏi Giang Ngư: “Giang sư muội, ngươi tìm nhiều tiên sinh lại đây như vậy làm gì?”

Tám người này đều là tiên sinh ở huyện Trường Lưu.

Giang Ngư cười đến vẻ mặt ôn hòa: “Không phải bọn chúng thích làm người sao? Làm người không đơn giản vậy được, để bọn chúng trải nghiệm đi.”

Hằng Ngọc:?

Nàng thấy Giang Ngư cực kỳ thuần thục sắp xếp cho mấy người kia, có hai người dường như hơi bất mãn, nhưng rất nhanh người bất mãn kia đã bị vàng đè ép xuống.

*

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, một ông lão đầy tinh thần quắc thước đi vào tiểu viện, gõ vang thước trong tay, phẫn nộ quát: “Giờ nào, còn đang ngủ? Một đám nhanh lên, theo lão phu đọc bài sáng!”

Đám người Trương lão gia bị bừng tỉnh, thấy là ông lão tóc trắng xoá, cười dữ tợn giơ nắm tay lên. Nhưng nắm tay kia dừng ở trên người ông lão, cảm giác đau lại bị bắn ngược sang người bọn chúng.

Tuy bọn chúng không sợ đau, nhưng đau tóm lại không phải trải nghiệm thoải mái gì, rất nhanh thì dừng tay.

Ông lão vốn đang sợ hãi, nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng yên lòng. Ông lão nâng thước lên đánh mấy người mới ra tay với ông sau đó lùa bọn chúng dậy học bài.

Đám người kia tất nhiên sẽ không phối hợp, ông lão nhớ lời Giang Ngư dặn, cũng không bắt buộc, tự mình ngồi ở trong viện, mở một quyển sách ra rung đùi đắc ý cất tiếng đọc.

Một canh giờ sau, ông lão rời đi, một ông lão khác kẹp sách vở, cầm thước đi vào.

...

Giang Ngư không biết lấy từ chỗ nào ra một túi hạt dưa, ở bên ngoài xem náo nhiệt.

Hằng Ngọc nghe bên tai vang tiếng răng rắc răng rắc, không nhịn được hỏi: “Như vậy thật sự hữu dụng à?”

Giang Ngư ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

“Nhưng mà,” Nàng chỉ chỉ bên trong: “Sư tỷ, ngươi có thấy vẻ mặt cảm động của chúng nó không? Nếu chúng nó dã man không nói lý, ta mời tiên sinh dạy chúng nó cách làm người, chúng nó hẳn sẽ rất vui vẻ đấy.”

Hằng Ngọc nghiêm túc nhìn biểu tình vặn vẹo của đám người Trương lão gia, rất tán đồng gật đầu: “Ngươi nói đúng!”

Tám người kia là Giang Ngư đặc biệt tìm về. Bốn người trước là cổ giả cổ hủ có tiếng ở huyện Trường Lưu, một cái miệng là có thể đọc cho ngươi đến mơ màng sắp ngủ. Bốn người sau là “nhân tài tính toán” cực kỳ hiếm có. Giang Ngư bỏ số tiền lớn, mời bọn họ đến cho đám người Trương lão gia “đi học”.

Mỗi ngày từ giờ Mẹo, cũng là 5 giờ sáng, mỗi người một canh giờ, đến giờ Tuất, 9 giờ tối kết thúc. Một khắc cũng không ngừng nghỉ, tư thế ắt cho đám Linh tộc ngoại lai này đắm chìm trong biển cả tri thức, cảm nhận được sâu sắc trải nghiệm làm người ở đại lục Thương Lan.

Giang Ngư cảm khái nói: “Sư tỷ ngươi xem bọn họ học thật vui vẻ biết bao.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 58
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...