Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 156

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ly khai Tường Vân khách điếm, Cổ Diêu luôn suy nghĩ về những lời nói của Vạn Sự Thông.

Trước tiên chính là câu nói liên quan đến tin tức của Đoan Mộc Tình:"Ác thủy thâm uyên, nội tàng ẩn mật; xuyên thấu hắc huyệt, thiên chi bỉ ngạn!"

"Ác thủy thâm uyên ", bốn chữ này tương đương với việc ám chỉ một địa phương nào đó rồi, đây cũng có thể chính là mấu chốt của cả câu.

Hầu như là không cần phải cân nhắc Cổ Diêu liền nghĩ đến ác ma đảo.

Nếu đổi lại là ở lúc khác thì hắn nhất định sẽ đoán là các địa phương khác trên đại lục nhưng hiện nay hắn vừa từ ác ma đảo trở về.

Nơi đó cũng có một địa phương có chữ "Ác" - Ác ma hải vực, cực kỳ hung hiểm.

"Nội tàng ẩn mật ", có thể là ám chỉ việc mất tích ly kỳ trên ác ma hải vực, sự việc này cho đến nay vẫn là bí mật mà con người vẫn chưa biết được.

"Xuyên thấu hắc huyệt, thiên chi bỉ ngạn " Nửa đoạn sau thì khó mà giải thích được.

Cổ Diêu trầm tư hồi lâu, sau đó đột nhiên linh quang thiểm hiện.

Hắc huyệt, chẳng lẽ chính là một không gian liệt phùng?

Muốn từ tạp địch đại lục đi đến địa hạ thành phải đi qua một không gian liệt phùng giống như huyệt động hắc ám.

Thường sau khi đi ngang qua một không gian liệt phùng thì bên kia chính là một thế giới khác, chẳng lẽ đó chính là 'thiên chi bỉ ngạn', bởi vì nó cùng với tạp địch đại lục hoàn toàn khac nhau về không gian, bầu trời, nếu nói nó là 'bỉ ngạn' cũng không phải là sai.

Xem xét lại toàn bộ câu nói trên thì có thể đưa ra một kết luận chính là: những đội thuyền mất tích trên ác ma hải vực thật ra là không có chết mà là bị hút vào một không gian liệt phùng, và được đưa đến một thế giới khác!

Có lẽ ác ma hải vực cũng có một không gian liệt phùng giống như địa hạ thành vậy!

Ở phụ cận các không gian liệt phùng thường có các hiện tượng quái dị, hèn chi khí hậu của ác ma hải vực lại khác thường như thế, ngay cả những ngư dân lâu năm nhất cũng không thể nào đoán được thời tiết của nó!

Cổ Diêu càng suy nghĩ càng thấy khả năng này là rất lớn, câu nói đó của vạn sự thông so với tình hình ở ác ma đảo rất phù hợp.

Có lẽ Đoan Mộc Tình quả thật là đã tiến vào ác ma hải vực nhưng không phải bị táng thân nơi biển rộng mà cũng bị hút vào không gian liệt phùng và trở thành một thành viên trong các vụ mất tích ly kỳ.

Hơn nữa nàng vẫn chưa chết, trong khoảnh khắc song phương tiếp xúc với nhau, Cổ Diêu có thể cảm nhận được sinh khí của nàng, có thể nàng đang ở không gian bên kia.

Cho dù có là ở thế giới khác thì dẫu sao nàng cũng không có tao ngộ bất hạnh.

Còn câu nói sau của vạn sự thông:" Chàng trai trẻ, ngươi cũng không cần phải khổ sở, bởi vì một người có rất nhiều nhân sinh lộ, đôi khi chúng đi về các hướng khác nhau nhưng lại cùng đi về một đích!"

Những lời này Cổ Diêu quả thật là không rõ, chẳng lẽ sau khi lựa chọn Đoan Mộc Tình thì vẫn còn cơ hội để tìm Hàn Đan. Nói không chừng có thể là ở đạo tặc công hội có thể tìm được tin tức liên quan đến thất lạc đại lục.

Ý nghĩ này có chút miễn cưỡng nhưng dù sao cũng thắp lên cho Cổ Diêu một tia hy vọng. Tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Còn nữa, Cổ Diêu luôn có cảm giác vạn sự thông rất quen, người này cũng không phải chỉ là một người mà hắn thoáng gặp qua trong biển người mênh mông, mà lão nhìn qua có chút quen mắt. Nhất là ánh mắt. Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn của con người, ánh mắt của lão dường như có thể giao tiếp với tâm hồn của người đối diện vì thế Cổ Diêu không thể nào quên được.

Nhưng, cuối cùng đó là ai?

Cổ Diêu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ tay một cái.

Đúng rồi, Lặc Tư!

Chính là lão nhân quét dọn ở tầng chín của Thần Thánh Học Viện.

Mặc dù dung mạo, vóc người, thanh âm của Lặc Tư và vạn sự thông không giống nhau nhưng dung mạo của một người có thể đổi được. Thanh âm cũng có thể biến đổi, vóc dáng thì có thể thông qua các kỳ công khiến cho khác đi nhưng cảm giác của lão tạo cho người khác thì không thể thay đổi được.

Nhưng Lặc Tư và vạn sự thông có một điểm rất giống nhau, đó chính là ánh mắt, ánh mắt của Lặc Tư mặc dù không lợi hại như vạn sự thông nhưng lại có thể giống như vạn sự thông là dường như có thể quan sát hết thảy thế gian, dường như ẩn chứa rất nhiều tri thức.

Nhớ đến lúc trước mỗi lần có vấn đề gì thì chỉ cần tìm lão thì lão đều đưa ra những vấn đề hết sức mới mẻ, nhưng lại ẩn chứa triết lý sâu sắc, tính ra thì Lặc Tư và vạn sự thông quả thật là có chút tương tự.

Nhưng một người trí giả như thế tại sao lại làm một nhân viên quét dọn nho nhỏ?

Lặc Tư đã làm việc ở Thần Thánh học viện hơn mười năm, suốt khoảng thời gian đó luôn phụng hiến cho thư viện, điểm đó thì mọi người trong Thần Thánh học viện có thể chứng nhận.

Vì thế lão không thể là vạn sự thông được.

Có lẽ, do điển tịch của thư viện phong phú, thời gian qua đi, khiến cho một lão nhân quét dọn có thể trở thành một trí giả.

Trên đường đi ngang qua thánh vực, Cổ Diêu liền vào Thần Thánh học viện. Từ sau khi tốt nghiệp hắn chưa từng trở về đây.

Thần thánh học viện vẫn có phong mạo như xưa, dù sao nó cũng đã tồn tại cả ngàn năm rồi, không thể trở nên già nua chỉ trong vài năm được.

Nhìn các học viên đi tới đi lui trên đường, bọn họ dường như kiêu ngạo vì được làm học viên của một học viện thiên cổ kỳ danh.

Nhìn thấy các học viên đệ muội, Cổ Diêu không khỏi nhớ đến khoảng thời gian sống tu luyện và phấn đấu, tình nghĩ huynh đệ của Hạ Hầu Cẩn, Tạp La, nhớ đến Đoan Mộc Tình tuy gần mà xa ... Tất cả đều hiện rõ lên trong đầu.

Hắn vào thần thánh học viện chính là vì Đoan Mộc Tình, lúc đó nguyện vọng đó đối với hắn quả thật là xa xỉ, nhưng cuối cùng nó cũng đã trở thành cơ hội thực sự, nhưng cuối cùng hắn đã bỏ qua.

Cổ Diêu thở dài, chuyện trên đời này đúng là không thể nào đoán trước được.

Cổ Diêu đã không còn là một người đa sầu đa cảm như trước nữa, hắn nhanh chóng khôi phục lại như thường, đi đến thư viện.

Đã lâu rồi chưa thất Lặc Tư, Cổ Diêu cũng muốn đến thăm lão một chút, hơn nữa, nhưng lời bói toán của vạn sự thông, nếu có thể hỏi ý kiến một người có duệ trí như lão chắc nhất định sẽ có được thêm những kiến giải mới mẻ.

Người ngoài không thể tiến vào thư viện được, Cổ Diêu đã tốt nghiệp nên cũng không tính là người trong học viện nữa.

Chỉ có điều, "đôi khi" Cũng có "Ngoại lệ".

Cổ Diêu mới chỉ tốt nghiệp có một năm, chỉ có một năm nên đa số các người quản lý thư viện đều nhớ mắt hắn, hơn nữa Cổ Diêu còn cho hắn vài thủy tinh cho nên cũng có thể cảm thông được.

Lặc Tư là một người trông coi thư viện mẫu mực, hằng ngày lão đều quét dọn sàn lầu , lau sạch các kệ để văn thư, điển tịch không dính một hạt bụi.

Nhưng Cổ Diêu đã đi đến lầu chín, nhưng cũng không thấy Lặc Tư, thay vào đó là một vị sư nãi đang nửa ngồi nửa nằm, hai chân bắt chéo.

Cổ Diêu tìm quanh một vòng nhưng cũng không có phát hiện ra bóng dáng của Lặc Tư.

Sàn của thư viện rất bẩn, văn thư điển tịch đều có một lớp bụi dầy.

"A di, cho chỏi Lặc Tư đâu?"

Sư nãi cầm một cái hạt dưa đưa lên miệng cắn một cái, thanh âm đôm đốp vang lên, đây đúng là coi nhẹ quy định của thư viện, bộ dáng lờ đờ:"Lặc Tư? Ai là Lặc Tư?"

Cổ Diêu sờ sờ cái mũi:" Nếu như ta nhớ không lầm thì lão bá đó chính là người quản lý của thư viện."

Sư nãi phun phần xác của hạt dưa trong miệng ra:" Ây, vậy ngươi muốn nói chính là người quản lý tiền nhiệm?"

Cổ Diêu kinh ngạc nói:" Tiền nhiệm?"

" Đương nhiên, ta hiện tại chính là quản lý của thư viện, cho nên lão hiển nhiên là người tiền nhiệm!"

Cổ Diêu cau mày nói:" Lặc Tư lão bá tại sao lại không làm nữa?"

"Tại sao ư, đã chết rồi, dĩ nhiên phải có người lên thay chứ!"

Cổ Diêu thất kinh:"Đã chết!?"

"Đã chết chính là đã chết, có cái gì mà kỳ quái chứ?"

Cổ Diêu nhất thời không cách nào tiếp nhận chuyện này:" Chết như thế nào? uh, ta nhớ kỹ, một năm trước lão bá tinh thần vẫn còn rất tốt địa!"

"Tinh thần tốt thì thế nào? Người đã già thế rồi, coi như là đã bước một chân vào phần mộ rồi, lúc nào cũng có thể ra đi cả!" Sư nãi bắt đầu nóng lên rồi:" Ngươi rốt cuộc có phải là đến tìm tư liệu hay không? Ta rất bận, không rảnh tán dóc với ngươi!" Nói xong thì nàng lại lấy một hạt dưa khác đưa lên miệng, đây chính là công việc của nàng.

Cổ Diêu buồn bã rời khỏi thư viện, sau đó hắn hỏi qua một vài đệ tử thì xác nhận đúng như lời sư nãi kia.

Lặc Tư quả thật là đã chết, tháng trước trong lúc quét dọn, đột nhiên chợt chân té xuống, lúc đó các học viên đang ở tầng chín lập tức đi tìm thần quan, thần quan sau khi xem xét đã đưa ra kết luận là vị lão nhân cô độc đã làm việc cho học viện hơn mười năm này đã tuyệt khí, mặc dù có chút không rõ ràng nhưng quả thật là lão đã chết.

Cổ Diêu sụt sịt mãi mới giảm bớt thương cảm, thật không ngờ một vị trí giả lại ra đi như thế.

Lúc trước Cổ Diêu từng cùng Lặc Tư từng có bàn qua về sinh tử, Lặc Tư có nói một câu khiến cho Cổ Diêu nhớ mãi.

Sinh mạng của một người cũng giống như là lưu tinh bay qua phía chân trời, rất là ngắn ngủi, nhưng mà trong sát na đó nó rất là sáng, phải gọi là sáng vô cùng, chỉ cần từng sống qua một lần, một lần tinh quang phát sáng, thì cuộc đời này vĩnh viễn không cần phải hối tiếc.

không nhất thiết mỗi người đều trở thành anh hùng, phải sống oanh oanh liệt liệt mới được tính là chiếu sáng, có lẽ lão nói đúng, cuộc sống của lão ở thư viện quả là tinh quang phát sáng. Lão đã soi sáng Cổ Diêu.

Tư tưởng của Cổ Diêu so với những năm trước thành thục hẳn lên, trong đó ảnh hưởng của Lặc Tư là vô cùng sâu sắc. Hắn đã không còn là một thiếu niên xúc động, biết được suy nghĩ về một vấn đề ở nhiều góc độ để đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.

Nhưng, Cổ Diêu vẫn cảm giác được, cái chết của Lặc Tư có chút ly kỳ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 156
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...