Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 12

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tay nắm khăn đột nhiên run lên, nghe An Kỳ Dương hừ một tiếng, ta mới sợ tới mức hoàn hồn. Trong đầu chợt nhớ tới "Doanh Nhi" mà Nguyên Phi Cẩm nhắc tới, là chỉ Chỉ Doanh quận chúa sao?

"Thiếu gia, thiếu gia!" Thanh âm của nha đầu truyền vào, ta nghe rõ ràng, là tiếng của nha đầu A Man. Nàng dường như chạy rất gấp, thở hổn hển nói, "Thiếu gia, không xong rồi, Chỉ Doanh quận chúa, nàng ấy... Nàng ấy tới đây!"

Sắc mặt An Kỳ Dương lập tức thay đổi, không nói lời nào, chỉ xoay người lên giường, trùm chăn kín đầu. Ta không khỏi kinh hãi, nghe Cung Khuynh Nguyệt cười rộ lên, nói: "Chẳng lẽ là dượng cả định hôn sự cho huynh sao? Hôn sự như thế đúng là muội chưa từng nghe qua."

Đang nói chuyện, liền thấy một bóng người xuất hiện ngoài cửa.

Ta vội đứng dậy, thấy A Man xoay người hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an quận chúa."

Nữ tử y phục màu làm, ánh hoàng hôn theo nàng tiến vào mà dừng trên mặt bàn, thân ảnh lượn lờ hiện ra.

Ta hướng nàng hành lễ.

"Quận chúa." Cung Khuynh Nguyệt thấp giọng gọi.

Nguyên Chỉ Dao thoáng nhìn qua nàng, cười nói: "Vị này chắc là tiểu thư Cung gia Cung Khuynh Nguyệt đúng không?"

Cung Khuynh Nguyệt gật đầu.

"Kỳ Dương đâu?" Nàng hỏi, ánh mắt nhìn vào bên trong, khẽ nhíu mày, tiến lên nói, "Sao thế, ta tới chàng cũng không gặp sao?"

An Kỳ Dương vẫn trốn trong chăn, tức giận hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

"Vương huynh nói ta biết chàng ở chỗ này." Nàng ngồi xuống mép giường, một tay nắm lấy chăn đệm của hắn, "Còn không ra sao?"

"Không ra!"

"Rốt cuộc có ra hay không?"

"Chết cũng không ra!" An Kỳ Dương nghiến răng nghiến lợi.

"Không cần chàng chết!" Nữ tử khẽ cười một tiếng, "An Kỳ Dương, đến lúc đó xem chàng cầu xin bổn quận chúa thế nào!" Dứt lời, nàng lập tức đứng dậy xoay người ra ngoài.

Ta kinh hãi, liếc nhìn Cung Khuynh Nguyệt, nàng cũng khó hiểu nhìn ta. An Kỳ Dương trộm lộ nửa khuôn mặt ra ngoài, A Man kinh hô một tiếng: "Mặt của thiếu gia làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Hắn duỗi dài cổ, "Ngươi ra ngoài nhìn xem, nàng thật sự đi rồi sao?"

A Man nhận lệnh ra ngoài.

Cung Khuynh Nguyệt thở dài: "Dượng cả đang nói chuyện với cha, lát nữa sẽ tới thăm huynh, huynh trốn tránh cũng không phải biện pháp." Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt hắn, không khỏi lo lắng, "Muội còn chưa hỏi huynh, sao lại biến thành thế này?"

An Kỳ Dương định mở miệng, đã nghe tiếng của phu nhân truyền tới: "Kỳ Dương!"

Mọi người ngước mắt, thấy phu nhân vội vàng đi vào, gấp giọng hỏi: "Cháu ra ngoài đánh nhau với người ta?" An Kỳ Dương ngẩn ra, quên trốn đi, phu nhân sợ hãi lớn tiếng, "A, sao lại biến thành như vậy! Ai đánh!" Bà tiến lên, đau lòng đưa tay, lại không dám động vào.

"Bị vô lại phố phường đánh, may có vương huynh thay chàng giải vây." Nguyên Chỉ Doanh theo vào, cười như không cười nhìn hắn, "Chi bằng Cung phu nhân hỏi xem, chàng vì sao lại đánh nhau với người ta, vì..." Phía sau nàng nói không ra lời, chỉ dùng khẩu hình miệng.

Ta xem liền hiểu, là "A Tụ", mà An Kỳ Dương hình như cũng nhìn thấy.

Nghĩ tới, hẳn là Nguyên Phi Cẩm nói. Mà ta nhận ra, Nguyên Chỉ Doanh không biết ta là A Tụ, bởi vì thời điểm nói chuyện, nàng chưa từng nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm nam tử trên giường.

Phu nhân vội hỏi: "Đang êm đẹp sao lại đánh nhau?"

An Kỳ Dương phẫn nộ nhìn nữ tử trước mặt, sau một lúc lâu, chỉ nghiến răng một tiếng: "Doanh Nhi." Hắn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, vì một tiếng "A Tụ" kia. Ta chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, đôi tay bất giác nắm chặt lấy nhau.

Nguyên Chỉ Doanh cười tiến lên, ngồi bên mép giường: "Vương huynh nói chàng ra ngoài tìm ta, chàng xem, ta tới rồi."

Nghe vậy, phu nhân vội nói: "Nếu quận chúa đã tới, vậy chúng ta ra ngoài trước. Kỳ Dương, cháu nghỉ ngơi đi." Bà lại chuyển hướng sang Cung Khuynh Nguyệt, "Đi, cùng nương đi gặp dượng cả của con."

Bà đứng dậy, ý bảo chúng ta đều ra ngoài.

An Kỳ Dương thấp giọng: "Huynh muội các người thật tàn nhẫn."

"Đó cũng vì thích chàng." Nguyên Chỉ Doanh mỉm cười, "Tầm Chi, đi lấy bồn nước tới đây, An thiếu gia rất đau."

Ta theo phu nhân ra ngoài, mãi tới sân viện, phu nhân đột nhiên giơ tay hung hăng tát A Man một cái, lạnh giọng: "Hỗn trướng, hầu hạ thiếu gia nhà ngươi không chu toàn, lát nữa chờ ta gặp lão gia nhà ngươi, xem ngài ấy xử lý ngươi thế nào!"

"Phu nhân..." A Man che mặt, lập tức quỳ xuống.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...