Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 78

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Duyệt Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt to tròn một mảnh mơ hồ, nàng theo

bản năng động đậy, không còn vòng ôm dịu dàng thoải mái của Tức Mặc

Ly, nhất thời có chút không biết hiện giờ là khi nào, không cảm giác

được bản thân hiện đang ở đâu.

Ngón tay Sở Từ vốn duỗi ra xoa lỗ tai nhỏ của nàng đến lưng chừng thì thu

về, trông thấy thần sắc thất vọng của Duyệt Nhi, cũng trở nên buồn bã,

trong lòng thở dài một tiếng, chỉ cười nói: “Duyệt Nhi?”

Duyệt Nhi đã tỉnh táo lại, nghe thấy giọng nói của Sở Từ, vội nở nụ cười: “Sở Từ, ngươi tỉnh rồi? Không có chuyện gì a!”

Thấy nàng vì mình tỉnh lại mà vui vẻ như vậy, trong lòng Sở Từ rất vui, có

điều…: “Mắt nàng không nhìn thấy, linh lực lại tiêu tan hết. Sau này

không cần phải chạy trốn khắp nơi, Ma vực so ra hơn Tiên giới…”

Duyệt Nhi bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi không phải đã tỉnh rồi sao? “ Sao

mà Sở Từ càng lúc càng dông dài, nhớ lúc ban đầu khi y là con chim nhỏ

đâu có lắm mồm như thế…

Sở Từ thấy nàng phản đối, lại nói: “Khoan nói còn có người dùng Nghịch

Viêm mua mạng nàng, bộ dạng nàng cứ như vậy chạy ra ngoài, cũng rất dễ bị người ta lừa gạt.” Thấy Duyệt Nhi bày ra biểu cảm so với vừa rồi còn mờ mịt hơn, trong lòng Sở Từ vui vẻ: “Được, không nói chuyện này nữa,

tiểu Duyệt Nhi, nàng lại cứu ta một mạng. Nàng xem, ta cứu nàng nhiều

lần như vậy, nàng đều không lấy thân đền đáp, cái chuyện không có đạo

nghĩa này chỉ có tiểu tử hổ như nàng mới làm được, chuyện này cứ thế bỏ qua đi. Mà nàng lại cứu ta hai lần, chi bằng, ta lấy thân đền đáp, thế

nào?

Trong đầu Duyệt Nhi mờ mịt, nếu như Sở Từ lấy thân đền đáp, dường như nàng

cũng không chịu lỗ gì, có điều cảm thấy chung quy vẫn có điểm nào đó là

lạ. Nàng lắc lắc đầu: “Vì sao ngươi luôn nói ta cứu ngươi?” Nàng rõ ràng đâu có làm gì…

Sở Từ khẽ rũ hàng mi, thanh âm mê hoặc lòng người bỗng dưng thấp xuống:

“Duyệt Nhi, nàng không hiểu. Nàng cứu ta mấy lần, ta đây liền thiếu nợ

nàng rất nhiều mạng, vậy nên ta đương nhiên đối tốt với nàng, cũng chỉ

có như thế thì mối liên hệ giữa hai ta mới càng trở nên sâu sắc hơn,

không phải sao? Mỗi khi nhớ đến những chuyện này, trong lòng ta liền rất vui vẻ, có lẽ, như vậy mới càng có sức thuyết phục ha. Nếu như sau này

một ngày nào đó xảy ra chuyện gì, cũng hi vọng nàng nhớ lời ta nói với

nàng đêm nay, dưới ánh nến lúc này, ta – Sở Từ, đối với nàng, nguyện lấy thân tương trợ. Có lẽ đây mới chính là kết quả cuối cùng của chấp niệm

suốt mấy vạn năm qua của ta…”

Duyệt Nhi hơi ngây người, nàng tưởng tượng không ra hỏa phượng kiêu ngạo,

hùng hùng hổ hổ tự xưng bổn đại gia khi ấy lại nói ra lời này, rất lâu,

mới chậm rãi nói: “Sở Từ, sao ta có cảm giác lời này của ngươi thế nhưng có chút bi thương…”

Sở Từ sững người, trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp đều là ý cười ung dung,

phảng phất như bông hoa đẹp đẽ nhất thế gian âm thầm nở trong đêm tối,

nói: “Sao có thể được? Tiểu hoa miêu, nàng nghe nhầm rồi đấy!” Trầm

lặng, vẫn đè thấp thanh âm: “Sở Từ ta có thể gần gũi nàng như vậy, đương nhiên sẽ bộc bạch hết những suy nghĩ trong lòng, sao lại có thể bi

thương? Duyệt Nhi, mấy vạn năm qua đối với ta mà nói, vui nhất là đêm

nay.”

Lúc này bóng đêm đã dày đặc, lá cây bên ngoài phòng dưới cơn gió đêm hiu

hiu phát ra âm thanh xào xạc, giống như đang xướng lên một khúc ca vui

vẻ.

Duyệt Nhi không biết thế nào nhưng trong lòng bỗng dưng có chút nặng nề,

gương mặt nhỏ nhắn quay về phía y, hết thảy đều là vẻ khó hiểu: “Sở

Từ, hôm nay ngươi không phải bị Đạp Vũ sư phụ nhập xác chứ? Sư phụ

thường ngày thích nhất bàn luận về lãng tử sa ngã tình trường trong mấy

tiểu thoại bản.”

Sở Từ yên lặng, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng: “Được rồi, vậy nàng sẽ nhớ đêm nay ta đã nói với nàng về tiểu thoại bản được không?”

Duyệt Nhi gật gật đầu: “Nhớ, từng câu từng chữ đều nhớ.” Sử Từ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, trong lòng càng thêm yêu thương, tiếc rằng

không cách nào thể hiện, đành phải lại xoa xoa tai nàng: “Vừa rồi không

phải buồn ngủ lắm sao? Bây giờ ta đã bình an tỉnh lại, nàng cứ an tâm

ngủ đi.”

Linh thức Duyệt Nhi lần dò thấy không phát hiện có gì bất thường, gật gật

đầu. Sở Từ đứng dậy chuẩn bị dắt Duyệt Nhi lên chiếc giường mây mềm mại

bên cạnh, chạm phải cánh tay tuyết trắng lộ ra bên ngoài trang phục tiểu hổ, tựa như phải bỏng thu tay về, lại nhìn Duyệt Nhi đứng dậy lộ ra

dáng người thì gương mặt đều đỏ lựng muốn rỏ máu, liền vội vàng dời ánh

mắt. Trái lại Duyệt Nhi đích thực có hơi mệt, vội vã kéo tay áo y, theo y đến bên giường, cả người đổ rạp xuống, chưa được bao lâu đã ngủ mất.

Sở Từ lặng lẽ nhìn gương mặt đang say ngủ của nàng, cô tử hổ này lúc ngủ

càng lộ vẻ ngoan ngoãn đáng yêu. Y ngồi xổm trước giường, y phục đỏ rực

theo động tác của y trải trên mặt đất hoa lệ.

Không biết qua bao lâu, ánh trăng bên ngoài đã giấu mình sau những đám mây.

Sở Từ vẫn như cũ ngồi xổm trước giường ngắm Duyệt Nhi, dường như cứ như

vậy không hề rời mắt. Rất lâu, gương mặt y tiến gần một chút, lại gần

thêm một chút, lại gần thêm chút nữa. Khi môi y nhanh chóng áp lên đôi

môi anh đào mà bản thân ngày đêm nhung nhớ, bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt

Nhi lại bất ngờ ôm lấy cổ y.

Thân thể mềm mại cùng hương thơm dịu mát đang ôm lấy y, Sở Từ nhất thời sững sờ, trong đầu nháy mắt loạn cào cào, đôi mắt đắm đuối nhìn Duyệt Nhi

hiện giờ thủy quang lưu chuyển, nổi lên sóng nước ngập tràn. Duyệt Nhi

vừa ôm lấy cổ y, Sở Từ nghiêng người xuống, Duyệt Nhi đã cọ cọ đầu vào

ngực y, nỉ non một tiếng: “Mặc Ly…”

Cả người Sở Từ cứng đờ, ngọn lửa hừng hực trong lòng dường như bị một

thác nước lạnh giá dập tắt trong nháy mắt, chỉ còn lại cái lạnh thấu

xương cùng đau đớn, một thân y phục đỏ rực đều trở nên ảm đạm. Một lúc

lâu sau, Duyệt Nhi cũng không động đậy nữa, y mới cẩn thận gỡ bàn tay

nhỏ nhắn đang đặt trên cổ mình, lại tỷ mỷ đắp chiếc chăn hoa cho nàng

rồi mới đứng dậy rời đi.

Ai nấy bên ngoài lúc này đều rất yên lặng, nhìn thấy gương mặt cực kỳ xinh đẹp của Ma thượng nhà mình, nhất thời thốt không ra được lời nào. Lúc

Sở Từ nói chuyện với Duyệt Nhi cũng không đặc biệt bày kết giới, bọn họ

đứng nơi đó, khi Sở Từ ngồi bên bàn nói chuyện với Duyệt Nhi bọn họ thấy rõ mồn một, dựa vào tu vi của họ, đương nhiên cũng nghe rất rõ ràng.

Lúc này ngoại trừ tâm thần chấn động cùng kinh ngạc thì chỉ còn lại đau thương.

Tả hộ pháp chung quy vẫn nhịn không được, y lớn tuổi nhất, năm đó lại trải qua sự việc của Hạo Thiên Thần đế, cũng đã nhìn thấy Sở Từ trưởng

thành, hiện giờ đều có chút đau lòng: “Ma thượng, người đừng nghĩ như

vậy, người đã đợi mấy vạn năm rồi, không phải chỉ vì…Hiện giờ đã có thể

như ý nguyện, sao, sao có thể nói bỏ là bỏ?”

Ánh mắt Sở Từ khẽ chuyển, thản nhiên liếc nhìn Tả hộ pháp: “Mới vừa rồi

những gì ta nói với Duyệt Nhi nếu như ngươi đã nghe thấy, còn không hiểu ý tứ sao? Sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Tả hộ pháp không cam lòng: “Ma thượng! Chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương

mà thôi, có đáng giá để người như vậy…” Gương mặt tuấn tú của Sở Từ quay sang, nhìn đến độ Tả hộ pháp trong lòng phát hoảng mới nói: “Ta cảm

thấy đáng thì sẽ đáng.”

Tả hộ pháp suy sụp lui xuống, mọi người thấy vậy mặc dù trong lòng không

dễ chịu gì nhưng cuối cùng cũng không tiến lên nữa. Sở Từ Ma quân dáng

vẻ tuấn mỹ, nhưng cũng không đại biểu cho việc y chỉ có vẻ bề ngoài, mặc dù lúc đầu vì Hạo Thiên thần đế nên mới bảo bọc cho y, nhưng mấy vạn

năm qua, thực lực, thủ đoạn, cùng phẩm chất của y đã trở thành lý do bọn họ liều chết theo y. Hiện giờ thấy Ma thượng mà bọn họ mến mộ quyết

định như vậy, mơ hồ cảm thấy rất thương tâm mà thôi. Nháy mắt, đã hơn

vạn năm rồi a!

Sở Từ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Gần đây có phát hiện thấy Thủy Nguyên Cốc?”

Hữu hộ pháp tâm trí chợt chuyển, hiểu rõ chuyện, bước lên nói: “Thủy Nguyên Cốc không giống Tây Tiêu Chi Cảnh ở phía tây Ma vực, mà lại là một vùng đất trôi nổi bất định, lúc ẩn lúc hiện, rất khó tìm cũng như khó đến

nơi xuất hiện. Hiện giờ Ma tộc ước chừng đã hơn một nghìn năm nhưng chưa từng có ai phát hiện nó tồn tại.”

Sở Từ gật đầu: “Thủy Nguyên Cốc chính là khởi nguyên linh lực giữa thiên

địa, năm đó phụ.. khi xảy ra loạn Hạo Thiên thần đế, bởi vì Thiên cơ

linh lung vỡ nát nênThủy Nguyên Cốc rơi xuống Ma giới. Ngày mai chúng ta liền đi tìm Thủy Nguyên Cốc đó.”

Hữu hộ pháp thầm nghĩ “quả nhiên là thế”, nhưng vẫn hành lễ đồng ý.

Sở Từ nhìn mọi người, trong đôi đồng tử sóng nước mênh mông có chút dịu

dàng, mang theo ý cười: “Tả hộ pháp dẫn một nhóm đi xử lý phía tên Cốc

Quân Tinh, hắn một lòng muốn cướp Ma Ảnh Châu, lần trước còn bắt Duyệt

Nhi uy hiếp, lần này cũng không thể để hắn đắc thủ. Hữu hộ pháp ở lại

cùng ta đi tìm Thủy Nguyên Cốc.”

Tả hộ pháp buộc phải khuyên răn: “Ma thượng, cơ thể người cần phải nhanh

chóng trầm tu, sao còn muốn ra ngoài tìm Thủy Nguyên Cốc?”

Sở Từ đáp: “Cùng nàng đi tìm, ta mới an tâm trầm tu.”

Tả hộ pháp nhìn Sở Tư, cuối cùng vẫn hành lễ lĩnh mệnh, đằng vân nhân lúc trời tối bay ra ngoài kết giới.

“Tất cả tranh thủ nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.” Nói rồi xoa người quay lại

gian nhà gỗ, lúc bước qua Ninh Tê đang yên lặng đứng bên cạnh phòng, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.” Không có sự giúp đỡ của nàng, nói không chừng Duyệt Nhi hiện tại cũng không biết ở nơi nào.

Ninh Tê lắc lắc đầu, Duyệt Nhi thật may mắn, gặp được nam nhân đối xử với

nàng như vậy, chỉ sợ tình cảm này bản thân cả đời cũng khó mà tìm được

Ngày thứ hai, Duyệt Nhi chậm chạp ngồi dậy, rửa mặt xong liền ngồi bên chiếc bàn nhỏ ăn gà nướng nóng hôi hổi. Dáng vẻ thật thà như vậy khiến Sở Từ ở một bên cười khổ không thôi.

Bỗng dưng có chút không tưởng, rời khỏi căn nhà gỗ này, nghĩ tới sau này đều như vậy, mỗi ngày đều thấy Duyệt Nhi rời giường, thấy nàng say giấc,

cuộc sống như thế có lẽ cũng tràn đầy mãn nguyện! Trong lòng Sở Từ thầm

thở dài một tiếng, nói: “Duyệt Nhi, hôm nay chúng ta ra ngoài tìm kiếm

Thủy Nguyên Cốc.”

Duyệt Nhi miễn cưỡng chia bớt một phần tâm trí đang vùi trong đồ ăn, nghi

hoặc nói: “Thủy Nguyên Cốc?” Sở Từ rót chén trà nóng cho nàng: “Ăn từ từ thôi. Thủy Nguyên Cốc là nguồn của linh lực thiên địa, tốc độ gia tăng

linh lực ở nơi đó rất đáng kinh ngạc. Thể chất nàng vốn có chút bất

đồng, nghĩ thấy ở đó càng dễ hấp thu linh lực. Nàng…nàng bị mất linh

lực, nên nhanh chóng tu luyện mới được, nếu bất ngờ một ngày nào đó đúng lúc nàng không ở cạnh ta, nàng cũng sẽ không bị người khác bắt nạt.”

Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đợi giải quyết xong con gà, lại uống trà súc miệng, mới nói: “Hôm nay đừng đi, được không?”

Sở Từ có chút không hiểu: “Vì sao?”

Duyệt Nhi cúi đầu kéo lỗ tai mình, rất lâu sau mới nói: “Hôm nay hơi mệt,

chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai mới xuất phát, thế nào?” Nói rồi ngẩng đầu

lên, đôi mắt to tròn trong suốt như lưu ly yếu ớt trông mong nhìn Sở Từ, tất cả đều là vẻ khẩn cầu.

Lòng Sở Từ chợt mềm, đồng ý.

Duyệt Nhi giở trò bảo Sở Từ hiện giờ nghỉ ngơi, Sở Từ không cách nào từ chối

nàng, đành phải tựa lên giường mây mềm mại. Mấy người bên ngoài nhìn

thấy liền vội vàng tản ra xung quanh đại thụ, ai nấy đứng trên đám mây,

bắt đầu lập trận, tình trạng cơ thể Sở Từ hiện giờ nếu như không sớm

trầm tu, cứ như vậy một ngày kéo dài một ngày, chung quy sẽ tích thành

họa lớn. Hiện giờ y trầm tu liền cần phải hộ trận, miễn cho ma lực hư

nhược cùng hồn phách vĩnh viễn bị giữ lại trong thế giới hư vô.

Sở Từ rất mệt, nhìn đôi mắt to tròn cong cong cùng lỗ tai cụp xuống của

Duyệt Nhi, chỉ cảm thấy trong lòng yên ổn mãn nguyện vô cùng, chẳng mấy

chốc đã rơi vào trầm tu.

Ngơ ngẩn ngồi một lúc, Duyệt Nhi chậm chạp từ nội đỉnh lấy ra dược thảo trị thương mình có, gói trong một chiếc túi xinh xắn thơm hương, đặt trong

lòng bàn tay Sở Từ, lại dựa vào linh thức nhẹ nhàng sửa sang lại rồi mới lần mò ra khỏi gian nhà gỗ, Ninh Tê đương nhiên không cần hộ trận, hiện giờ thấy Duyệt Nhi bước ra liền vội vàng đến trước dìu nàng.

Duyệt Nhi đưa tay ra dấu ‘suỵt’, chỉ chỉ phía bên ngoài đại thụ, sắc mặt Ninh Tê hơi nghiêm trọng, liền vội vàng truyền âm hỏi: “Duyệt Nhi cô nương,

như vậy có được không?”

Im lặng một lúc lâu, Duyệt Nhi mới nói: “Chung quy ta cảm thấy nếu như

hiện tại còn không đi, sau này thứ ta thiếu Sở Từ cả đời cũng sẽ không

trả được. Ta mặc dù không biết y vì sao lại đối với ta như vậy, nhưng

sau này, ta sẽ cố gắng làm tất cả mọi việc để báo đáp lòng tốt của y. Có điều hiện giờ ta chỉ cảm thấy, nếu như cứ như vậy, Mặc Ly sẽ không

vui.”

Ninh Tê sửng sốt, mặc dù Duyệt Nhi cũng không biết tình cảm như vậy của Sở

Từ là gì, nhưng nghĩ thông suốt dứt khoát như vậy, chỉ bởi vì Mặc Ly sẽ

không vui.

Nàng đích thực không hiểu, chỉ biết không nên cô phụ tình cảm của người khác, cũng không được cô phụ tình yêu trong lòng mình.

Tâm lý mâu thuẫn như thế, nàng ngoại trừ trước lựa chọn rời đi cũng không có cách nào khác.

Ninh Tê bỗng dưng có chút hiếu kỳ, Mặc Ly mà Duyệt Nhi nhắc tới là ai?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 78
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...