Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 101

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Máu tươi xương trắng, có thể xây dựng một đất nước nhưng cũng có thể hủy diệt một đất nước.

Lâu quốc binh bại như núi đổ, tốc độ sụp đổ khiến cho toàn bộ Thiên

Trạch đại lục đều sợ ngây người. Theo lý, cho dù hoàng đế Lâu quốc bệnh

nặng, thái tử Đạp Vũ công tử của Lâu quốc cũng giỏi mưu lược, Lâu quốc

cũng chưa tính là triều chính ngu dốt, quan lại hủ bại, vì sao lại chịu

không nổi một kích đã thua trong tay kẻ phản tặc.

Duyệt Nhi cũng không hiểu, mày nàng nhíu lại, cuối cùng cũng hỏi Đạp Vũ những nghi vấn trong lòng.

Giữa gian mày Đạp Vũ hiện rõ nét mỏi mệt và bất đắc dĩ, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt mang nét u buồn không hiểu chuyện của Duyệt Nhi, Đạp Vũ bảo: “Duyệt Nhi, muội không hiểu. Muội cho rằng lần này thật sự do

Quảng Hiền vương làm suy sụp Lâu quốc sao? An quốc…. Diệp quốc…” Đạp Vũ

dừng lại, lắc đầu, nói mấy chuyện đó, Duyệt Nhi cũng không hiểu.

Duyệt Nhi à một tiếng, trên mặt cũng không còn nụ cười tươi vui như ngày xưa, lúc này nàng và Đạp Vũ đang trên đường đến tẩm điện của phụ hoàng.

Khi bước vào cổng điện to lớn huy hoàng kia, Duyệt Nhi có chút hoảng hốt,

mặc kệ bên ngoài hoảng loạn như thế nào, hoàng cung thế nhưng vẫn luôn

duy trì vẻ bình yên tĩnh lặng giả tạo như thế, chẳng trách những vị vua

mất nước đều chỉ nguyện ở trong Kim Loan điện, chẳng buồn ra khỏi đó để

quan sát thế giới bên ngoài.

Lâu đế im lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh như thể sắp tan biến, nếu không phải ông mắt vẫn mở, từ ái nhìn hai đứa con bảo bối thì chỉ sợ sẽ làm cho người ta

vừa nhìn qua đã tưởng là người chết.

Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ này của phụ hoàng, nhưng giờ này ngày này, Duyệt Nhi vẫn nhịn không được, lòng tràn đầy nghẹn ngào và chua

xót: “Phụ hoàng…” Trong trí nhớ của nàng, phụ hoàng luôn anh dũng uy

nghiêm nhưng không thiếu sự từ ái, vậy mà giờ đã trở nên gầy yếu như

thế.

Lâu đế nhấc tay lên một cách khó khăn, xoa đầu Duyệt Nhi đang quỳ gối

trước giường, trong mắt lấp lánh chút ý cười: “Công chúa bảo bối của

trẫm…” Quả thật, ông không thể cho con cái của mình một cuộc sống thanh bình, ông khiến Đạp Vũ, Duyệt Nhi gặp cảnh đất nước sắp sụp đổ, có lẽ

cuối cùng vẫn là sai lầm của ông, lúc trước không nên làm vậy.

Ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi, nhìn nàng ông nhớ đến một gương

mặt khác trong trí nhớ, chính là hoàng hậu đã qua đời của ông, nếu biết

hôm nay Quảng Hiền Vương làm chuyện như vậy, hẳn nàng sẽ mỉm cười nơi

cửu tuyền chứ?

Ông thu hồi suy nghĩ, nghỉ một lát mới mở mắt ra, nhìn Đạp Vũ và Duyệt

Nhi: “Đạp Vũ, hôm nay Lâu quốc sụy đổ, đừng tự trách, ngay cả khi con

cố gắng xoay chuyển tình huống, cho dù cố gắng cũng không thể thắng nổi

những thế lực kia. Cả đời phụ hoàng làm rất nhiều chuyện sai trái, nếu

đây là báo ứng, phụ hoàng cũng chấp nhận, cả đời này, chẳng qua chỉ hy

vọng hai đứa yên vui không lo.”

Đạp Vũ và Duyệt Nhi kinh hãi trong lòng, không thể ngờ phụ hoàng lại nói

như thế, nhất thời hai người nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.

Lâu đế chăm chú nhìn Đạp Vũ một lúc mới nói: “Ở ngọn núi nhỏ sau Du Nhiên

điện, tìm một hòn non bộ dưới tán cây ngô đồng, đi thẳng ba bước, rẽ

trái sẽ thấy một khối đá nhỏ gồ lên, ấn nhẹ vào đấy thì có thể mở được

cơ quan mật đạo. Nếu ngày đó đến, đừng để ý chuyện khác, làm theo lời

phụ hoàng, hai đứa đều nhớ kỹ chưa?”

Duyệt Nhi nén nước mắt, nắm lấy bàn tay không còn sức lực của Lâu đế, nhưng vẫn nhịn không được rơi vài giọt lệ: “Phụ hoàng…”

Lâu đế chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng, không nói nữa, nhìn Đạp Vũ bảo: “Đừng

để ý thế tục như thế nào, nếu con có thể bảo vệ Duyệt Nhi cả đời bình

an, thì cứ đặt con bé dưới đôi cánh bảo vệ của con. Chớ để sau này hối

hận không kịp.”

Đạp Vũ kinh hãi trong lòng, trông thấy ánh mắt dường như đã hiểu rõ hết mọi chuyện của Lâu đế, đành phải nhẹ nhàng gật đầu, cụp mắt xuống.

Đây quả thật là một tháng giày vò, đế đô vốn bình an của Lâu quốc rơi vào

tình cảnh lòng người hoang mang, dường như tất cả đã trở nên náo loạn,

có thể bỏ trốn thì bỏ trốn, không thể trốn thì mỗi ngày đều than khóc,

suy cho cùng người chịu nỗi khổ chiến loạn vẫn là những bá tánh thường

dân.

Đạp Vũ đã vài ngày không hề chợp mắt, ngày hôm qua, phòng tuyến cuối cùng

của đế đô đã bị đột phá, ý chí chiến đấu của các tướng quân bảo vệ thành đều không cao, rõ ràng là có ý đầu hàng hoặc tự sát, cái gọi là loạn

trong giặc ngoài, không gì hơn điều này.

Duyệt Nhi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Đạp Vũ, lòng càng cảm thấy khó chịu,

trước nay ca ca luôn phong độ, cử chỉ nhẹ nhàng, thong dong tao nhã,

hiện giờ lại có dáng vẻ mệt mỏi như thế.

Đạp Vũ thấy Duyệt Nhi yên lặng nhìn mình hồi lâu, khẽ cười nói: “Không có

việc gì. Mấy ngày này muội phải ngoan ngoãn ở trong Du Nhiên điện, không được đi đâu hết, có biết chưa?” Duyệt Nhi không dám lại đưa ra yêu cầu

đi theo chaàng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Ca ca huynh phải đi đâu à?”

Đạp Vũ vén lọn tóc rũ xuống của Duyệt Nhi: “Ra đế đô nghênh chiến.” Giờ

phút này dường như binh lực của cả nước đều tập trung bên ngoài đế đô,

binh lính không có ý niệm chiến thắng, nếu đánh sẽ bại, là hoàng tử duy

nhất của Lâu quốc, cho dù chàng hy vọng Duyệt Nhi mạnh khỏe vô tư,

nhưng cũng không an tâm để một mình nàng ở bên ngoài, huống chi, tình

thế hiện giờ, cho dù chàng muốn đưa nàng đến một nơi khác cũng đã không có khả năng.

Duyệt Nhi cúi đầu, biết giờ phút này nói gì đều chỉ là dư thừa. Bảo vệ quốc

gia của mình chính là tín ngưỡng của một vị hoàng tử.

Thật lâu sau, Duyệt ngẩng đầu lên: “Ca ca, muội chờ huynh trở về.” Theo

nàng biết, quân lực đế đô vẫn còn sức chiến đấu. Nếu có thể bảo vệ đế

đô, cùng Quảng Hiền Vương phân chia Lâu quốc, trước hết cứ sóng đôi

giằng co, sau này thống nhất cũng không phải là điều không thể.

Đạp Vũ gật đầu, lại nhìn Duyệt Nhi trong chốc lát: “Nhớ ăn cơm thật no, ngủ cho thật tốt. Nếu ca ca chưa trở về, muội cứ nghe theo lời phụ hoàng,

chạy đi, có biết không? Ca ca sẽ đi tìm muội.” Mắt Duyệt Nhi đỏ lên,

cũng không dám khóc trước mặt Đạp Vũ, Đạp Vũ ca ca đã mệt mỏi vì lo

nghĩ nhiều việc, không thể để huynh ấy lại lo lắng cho mình?

Đạp Vũ thở dài, áp chế xúc động muốn hôn nàng, vội vàng xoay người thản

nhiên bước ra ngoài điện, tới cửa điện, vẫn nhịn không được quay đầu

lại, Duyệt Nhi còn ngồi trong đình, yên lặng nhìn chàng, gương mặt ánh

lên nước mắt.

Đã nhiều ngày nay, mỗi buổi tối Duyệt Nhi đều mơ thấy âm thanh phản quân

xông vào hoàng cung, nơi nơi đều là ánh lửa cùng máu tươi, nơi nơi đều là tiếng thét chói tai, tiếng gào kêu khóc. Khi nàng từ trong giấc

mộng tỉnh dậy thì thường đứng ở tòa đình cao nhất trong Du Nhiên điện

nhìn về phương xa, hy vọng có thể nghe thấy một chút tin tức của ca ca.

Lúc hừng đông lại đến tẩm điện của phụ hoàng, rồi thì ngẩn ngơ cả

ngày,nhưng phụ hoàng ngay cả sức lực mở mắt cũng chẳng còn, nàng chỉ

đành ngồi ở bên giường, một lần lại một lần gọi phụ hoàng, phụ hoàng

thế nhưng lại chưa từng trả lời nàng.

Đúng đêm mười lăm trăng tròn, Duyệt Nhi nhìn vầng trăng rằm trên bầu trời,

trong lòng vô cùng nặng nề. Trằn trọc nằm trên giường, lăn qua lộn

lại, luôn có cảm giác vô cùng lo lắng, không biết nên làm thế nào cho

phải. Ca ca ở bên ngoài đế đô, phụ hoàng đang mê man…Nàng thở dài, nhắm

mắt lại, bắt buộc chính mình phải ngủ.

Đêm đã khuya, trong cung đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, giống như

cơn hồng thủy dữ dội, nhanh chóng tràn đến, càng ngày càng nhiều tiếng

thét và tiếng khóc la, nơi nơi đều là tiếng người bỏ chạy hoảng loạn, mơ hồ có thể thấy được phía ngoài kinh đô Bình An là những ánh lửa sáng

rực và tiếng kêu khóc.

Vệ Khởi và Vệ Duy nhanh chóng đi vào Du Nhiên điện, nhưng không tìm thấy

Duyệt Nhi, trong lòng kinh hoảng, vội vàng phân công nhau đi tìm.

Duyệt Nhi tóc cũng chưa kịp vấn liền chạy về phía tẩm điện của phụ hoàng, dọc đường đều là tiếng la hét khóc lóc của cung nữ, bọn họ ai nấy mang

theo tay nải cất chứa rất nhiều kim ngân tài bảo trong cung, một đám đều chỉ lo chạy ra khỏi cung,có mấy người chạy vội vội vàng vàng đẩy ngã

Duyệt Nhi xuống mặt đất, chỉ đồng tình nhìn Duyệt Nhi rồi cũng tiếp tục

cất bước bỏ chạy mà chưa từng quay đầu lại.

Vào thời khắc này, cả hoàng thất Lâu quốc hoàn toàn sụp đổ, ngay cả hoàng

đế, lúc này cung nữ đã lấy hết vàng bạc tài bảo đáng giá, nếu không phải ngày thường Lâu đế, Đạp Vũ thái tử và Duyệt Nhi công chúa đối xử với

cung nhân rất tốt, không thì chỉ sợ lúc này các nàng sẽ độc ác trả

thù một phen.

Duyệt Nhi một lần rồi lại một lần đứng lên, có cung nữ sống trong cung nhiều

năm chú ý tới nàng vội vàng khuyên nàng: “Công chúa, người chạy vào

trong để làm gì? Trốn nhanh lên! Mau rời khỏi đây, mạng sống quan trọng

hơn.” Thấy Duyệt Nhi vẫn không quan tâm mà cứ đi vào trong thì nàng ta

cũng không khuyên nhủ nữa mà một mình bỏ chạy.

Duyệt Nhi vội vàng chạy đến tẩm điện của phụ hoàng, chỉ thấy cửa điện mở

toang, bên trong hoàn toàn hỗn loạn, Duyệt Nhi bối rối chạy vào, vội

vàng vén màn kim sa.

Lâu đế đã không còn hơi thở, trên ngực là một tờ giấy mà ông dùng tay mình đè lên: “Nghe lời phụ hoàng, đi mau!”

Duyệt Nhi che miệng, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu lặng lẽ rơi xuống,

chạm vào mặt Lâu đế lần cuối cùng, rồi xoay người chạy như bay về hướng

Du Nhiên điện.

Mấy tháng lo lắng và ưu sầu cho đến tối nay, mặc dù trong lòng sớm đã dự

đoán hơn trăm ngàn lần, nhưng khi chứng kiến tận mắt vẫn không thể chịu

đựng được, chính tai nghe thấy những âm thanh rung động thương tâm tuyệt vọng. Duyệt Nhi rơi lệ ướt cả vạt áo, lại chỉ nhớ rõ đi mau đi mau, chỉ nhớ rõ cây ngô đồng phía sau Du Nhiên cung.

Mái tóc đen mượt giờ đã rối tung, quần áo của Duyệt Nhi cũng bẩn hết, còn

có vài chỗ rách., cuối cùng lúc chạy về Du Nhiên điện thì gặp được Vệ

Duy.

Vệ Duy nhìn thấy Duyệt Nhi công chúa tựa như búp bê trắng mịn luôn được

nâng trong lòng bàn tay, hiện giờ quần áo rách nát, trên mặt đầy nước

mắt thì thiếu chút nữa không nhận ra. Kéo tay Duyệt Nhi, xoay người

chạy vào Du Nhiên điện.

Đạp Vũ điện hạ đã nói với chàng và Vệ Khởi về mật đạo kia, hiện giờ sứ

mệnh của họ là bảo vệ tính mạng của vị tiểu công chúa này.

Vừa bước vào cửa điện thì có vài bóng người nhanh chóng bay đến.

Vệ Duy kinh hãi, rút kiếm ra chặn. Chàng đã có tu vi cao nhất của kỳ

Nguyên Anh, nhưng đối phương chỉ có tu vi khoảng sơ kỳ Nguyên Anh.

Chàng vội hét lên: “Duyệt Nhi công chúa, đi mau!”

Duyệt Nhi là người không có chút tu vi nào, trong lòng biết giờ phút này

không thể làm phiền Vệ Duy, đành phải vội vã chạy ra phía sau Du Nhiên

điện.

Ba người vừa thấy Duyệt Nhi chạy đi thì vội vàng tấn công nhanh hơn, Vệ

Duy lại lui một bước vào trong điện,vẫn không chịu thua.

May mà phong cách kiến trúc của Du Nhiên điện theo lối trấn nhỏ Giang Nam,

hành lang gấp khúc uyển chuyển, dựa theo dòng nước mà xây, Duyệt Nhi mới có nhiều không gian để chạy trốn.

Duyệt Nhi chạy đến ngọn núi nhỏ sau Du Nhiên điện, đưa mắt nhìn đã thấy cây

ngô đồng mà phụ hoàng nói, vội vàng chạy tới. Còn chưa tới được cây thì

cả người cũng đã bị đá bay đi, Duyệt Nhi lăn vài vòng trên mặt đất mới

va vào một gốc cây lớn rồi ngừng lại. Ngước mắt nhìn lên, không biết

khi nào, phía trước đã có hai hắc y nhân đang đứng.

Trong đó có một người khinh miệt nhìn Duyệt Nhi: “Người như vậy cũng đáng để

chúng ta giết?” Tay trói gà không chặt, được nuông chiều từ bé, không

hề có tu vi, cũng đáng cho hai người ở tu vi cao nhất kỳ Nguyên Anh giết sao?

Tuy rằng trong lòng hắc y nhân kia cũng có cùng suy nghĩ với kẻ vừa nói

nhưng vẫn bảo: “Đừng nhiều lời như vậy, ngươi ra tay đi.”

Tuy hắc y nhân khinh miệt không phục, cũng chỉ đành bước đến trước mặt

Duyệt Nhi, nâng kiếm lên cao, lại buông xuống: “Ngươi làm đi, giết tiểu

cô nương đáng yêu như vậy, ta không ra tay được.”

Cuối cùng cũng có một người bước đến, đồng tình liếc nàng một cái, đưa kiếm về phía cổ họng Duyệt Nhi.

‘Đinh’ một tiếng, lúc thanh kiếm đang đâm đến thì bị một hòn đá búng gãy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 101
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...