Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Hương Bách Mị

Chương 176

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bách Lý Ca Lâm đột nhiên đẩy Lục Ly ra, loạng choạng ra khỏi phòng giam, tùy tiện chọn một tên thị vệ đang bị dây leo cuốn lấy, ngơ ngác nhìn gã rồi khàn giọng hỏi: “Những gì nàng ta nói là sự thật sao? Hai người kia, một nam một nữ, chưa đến hai mươi tuổi, đều mặc y phục màu đen có thêu đường viền màu vàng đất?”

Nàng thấy tên thị vệ kia bị dọa đến mức cả người phát run, liền không nhịn được mà bóp lấy cổ gã, giọng như hét lên: “Nói mau! Nếu không nói thật ta sẽ b.óp chết ngươi!”

Gã thị vệ canh giữ run giọng nói: “Không, không sai! Ngày đó bọn họ có ý đồ đánh lén Vương gia, nên đã bị Vương gia tự tay giết…”

Bách Lý Ca Lâm lạnh lùng nói: “Ta không tin! Thi thể đâu?!”

“Tiểu nhân tuyệt đối không dám nói láo! Ngày đó, tiểu nhân phát hiện trong địa lao thiếu mất hai người nên đã đến bẩm báo Vương gia. Thế nhưng, chính miệng Vương gia đã nói do bọn họ có ý đồ đánh lén nên đã bị ngài ấy dùng hắc hỏa đốt thành tro rồi. Không có thi thể nào cả!”

Bách Lý Ca Lâm không đợi gã nói xong đã rút đoản đao ra đột nhiên vung lên, một luồng ánh sáng lạnh tanh lập tức xuất hiện, đầu của gã thị vệ kia nhanh như chớp lăn trên mặt đất, máu tươi bắn tung tóe lên mặt nàng. Nàng cảm giác như toàn thân rơi vào hầm băng, có hàng ngàn thanh kiếm đâm vào cơ thể khiến đôi mắt nàng tối sầm đi vì đau đớn.

Lục Ly vội vàng tiến lên, không chút do dự mà ôm chặt lấy nàng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn: “Lời này chưa chắc là thật. Hắn phải dùng mấy người Diệp Diệp để làm mồi nhử Khương Lê Phi đến, sao có thể giết bọn họ được? Nàng hãy suy nghĩ kỹ về điều này đi.”

Bách Lý Ca Lâm mông lung nhìn khuôn mặt hắn và nhẹ nhàng nói: “Thật sao?”

Lan Nhã trên Tù Long Tỏa cười như điên: “Khương Lê Phi? Nàng ta đã sớm mắc câu rồi! Chính là nàng ta! Nàng ta chính là nữ nhân khiến cho Vương gia tâm tâm niệm niệm!”

Lần này Bách Lý Ca Lâm không truy hỏi nữa, nàng lại tiếp tục chọn một gã thị vệ khác mà khàn giọng hỏi: “Ngươi nói đi! Kể lại tất cả mọi chuyện cho ta mau! Ta không giết ngươi!”

Lục Ly không đợi thị vệ kia lên tiếng, hắn sắc mặt tái nhợt tóm lấy Bách Lý Ca Lâm, vội vàng nói: “Có tiên nhân đến! Đi mau!”

Tinh thần Bách Lý Ca Lâm đang bị đả kích nên hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, nàng vẫn kéo tên thị vệ kia: “Nói mau! Ngươi nói mau!”

Lời còn chưa dứt thì ánh sáng chói mắt đã lóe lên, cả người nàng và Lục Ly đều bị Tù Long Tỏa trói lại, toàn bộ linh khí bị phong ấn trong cơ thể, những con tiểu yêu màu canh lá cây quấn quanh người lập tức hóa thành mấy lá bùa rơi trên mặt đất. Sau đó, một số bóng người lao vào ngục tối như tia chớp, là mấy lão tiên nhân tiên phong đạo cốt của Vô Nguyệt Đình. Vị dẫn đầu kia có đôi mắt mơ màng buồn ngủ, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, sau khi thấy hai người bị Tù Long Tỏa trói trong địa lao là đệ tử của Hải phái thì chúng tiên nhân không khỏi sững sốt một chút rồi không nhịn được mà lộ ra vẻ thất vọng.

Thủ Trung tiên nhân cười than: “Lần này ngươi đã tính sai rồi Thúy Huyền ạ. Mấy người Khương Lê Phi không hề đến cứu người mà là hai tiểu bối của Hải phái. Thật uổng công giữ nhiều ngày đến vậy.”

Thúy Huyền tiên nhân cũng lắc đầu than thở. Khi lão nhìn thấy trong địa lao trống trơn, chỉ có Lan Nhã Quận chúa ở đây thì liền biến sắc, lạnh lùng nói: “Hai người lúc trước nhốt ở đây đâu?! Còn Vương gia của các ngươi ở đâu?!”

Có một thị vệ biết bọn họ nên lập tức la lên: “Bẩm báo chư vị lão tiên nhân, hai người lúc trước bị nhốt trong địa lao vì đánh lén Vương gia nên đã bị ngài ấy vô tình giết rồi. Vương gia cũng bởi vì chuyện này mà tâm tình vô cùng phiền muộn, tối hôm qua đã rời khỏi Vương phủ. Chúng ta không biết ngài ấy đến nơi nào cả!”

Thúy Huyền tiên nhân tức giận đến mức bật cười: “Hay cho câu vô tình giế.t chết! Đúng là một tiểu tử điên rồ!”

Chợt nghe Bách Lý Ca Lâm run giọng nói: “Các ngươi tận mắt thấy hắn giết người à?! Ta không tin! Tỷ tỷ sẽ không chết đâu!”

Tỷ? Thúy Huyền tiên nhân nhìn kỹ nàng một chút thì thấy khuôn mặt nàng có bảy tám phần giống với nữ đệ tử của Địa Tàng Môn bị giam ở trong địa lao, trong đầu chợt bừng tỉnh. Trước đây có nghe nói Khương Lê Phi có bằng hữu thân thiết là Hải phái đệ tử, chắc hẳng là nàng rồi? Không ngờ đến đã đợi nhiều ngày như thế, mặc dù không bắt được Khương Lê Phi nhưng lại có được một con mồi ngon khác.

Chỉ là nàng là người trong Hải phái nên lão không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm như Sơn phái. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, lão cũng hỏi: “Các ngươi có tận mắt nhìn thấy bọn họ bị giết không?”

“Cái này… Cũng không hẳn…”

Thúy Huyền tiên nhân nói: “Nếu đã không tận mắt nhìn thất, vậy thì chưa chắc đã chết.”

Lão nở lòng bàn tay ra rồi lấy bảng tên từ trong ngực áo của Lục Ly và Bách Lý Ca Lâm, nhớ tên của hai người rồi quay đầu nói gì đó với Thủ Trung tiên nhân. Thủ Trung tiên nhân có chút khó xử: “Hiện giờ hai phái Sơn Hải đang hợp lực chống địch, nếu chúng ta bắt giữ đệ tử Hải phái, sợ là sẽ xảy ra chuyện mất.”

Thúy Huyền tiên nhân thấp giọng nói: “Có liên quan đến Hải Ngoại, Hải phái đương nhiên sẽ chú ý đến, huông chi cũng chỉ là để dụ hai đứa kia xuất hiện chứ cũng chẳng phải là gi.ết chết hay làm hại gì. Ta không giỏi mấy chuyện như đàm phán này nên chỉ đành giao cho ngươi thôi.”

Thủ Trung tiên nhân gật đầu rồi bước ra khỏi địa lao trước. Mấy người tiên nhân khác cũng ra ngoài theo, ba Tù Long Tỏa bên trong địa lao như được đôi tay vô hình nào đó nâng lên, trôi lơ lửng giữa không trung chậm rãi đi theo phía sau.

Ra khỏi địa lao, bầu trời đã rực sáng ánh bình minh, màn đêm vậy mà trôi qua nhanh đến thế, xa xa thi thoảng vang lên tiếng gà gáy nho nhỏ, Thúy Huyền tiên nhân nheo mắt nhìn bầu trời, nhẹ nhàng “A” một tiếng rồi hỏi: “Bây giờ là giờ nào thế?”

Một vị tiên nhân lấy một chiếc đồng hồ cát từ trong tay áo ra nhìn một chút rồi ngạc nhiên nói: “Chỉ vừa mới đến giờ Sửu* thôi mà trời đã sáng thế này rồi!”

*giờ Sửu: là khung giờ từ 1 giờ sáng đến 3 giờ sáng.

Đang nói chuyện thì gió mạnh bất ngờ nổi lên, từng áng mây đen kéo đến từ bốn phương tám hướng che khuất ánh nắng ban mai, xung quanh cát đá bay tứ tung. Hiện giờ đang là tháng tám tám tháng chín nên thời tiết tràn ngập gió lạnh thấu xương, ba người đệ tử bị trói trên Tù Long Tỏa ngay lập tức lạnh đến mức môi chuyển sang màu xanh ngắt.

Chỉ trong chốc lát, những bông tuyết lớn từ trên bầu trơi rơi xuống, chúng tiên nhân lập tức biến sắc, thời tiết thay đổi thất thường đã lan đến Trung Thổ rồi sao?!

Điều kỳ lạ hơn nữa là mặt trời phía Đông bị mây đen che khuất mà bầu trời phía Tây lại bắt đầu le lói ánh sáng. Một mặt trời khác đang mọc lên từ phía Tây màu đỏ tươi như máu, mây đen xung quanh như đang bị đốt cháy vậy, đều được mạ một lớp màu đỏ phía trên.

Hai mặt trời xuất hiện cùng lúc! Đây là điềm báo đại họa! Thúy Huyền tiên nhân đang kinh hãi thì thấy một bùa chú đang nhảy múa trong ngực áo, lão vội vàng rút ra nhìn thì thấy ở trên đó có viết mấy chữ rồng bay phượng múa: [Thiên lôi sắp hạ xuống, mau quay về Đông Hải.]

Tiếng sấm nặng nề kỳ lạ chậm rãi truyền đến từ phía xa, giống như tiếng bước chân của những người khổng lồ, giống như tiếng gầm của hàng vạn yêu quái, từng đợt từng đợt một, như thể sức mạnh của cả thiên hạ đang ẩn chứa trong đó, hoàn toàn khác với sấm sét thông thường, vô cùng đáng sợ. Cách vô cùng xa nhưng vẫn cảm nhận được mặt đất đang rung động mạnh mẽ, cửa sổ giấy và cửa gỗ đong đưa sắp rơi xuống, từng mảnh ngói trên mái nhà cũng lần lượt rơi xuống, bụi đất bay khắp nơi.

Thẩm tiên sinh cau mày nhìn ra phía xa của bờ Đông Hải. Toàn bộ vùng trời ở nơi đó giống như bị mực nhuộm đen ngòm, vô số yêu vật lợi hại trốn ở hai bên bờ biển bắt đầu sợ hãi chạy đi, yêu khí như kim châm thật khiến người khác khó chịu.

Ông quay đầu nhìn Thủ Trung tiên nhân, vào thời điểm này mà lại đề cập đến việc truy bắt đệ tử trốn khỏi Vô Nguyệt Đình, nếu không phải bối phận của vị lão tiên nhân này cao thì ông đã lớn tiếng khiển trách rồi.

“Như Thủ Trung tiền bối thấy đó, thiên lôi đã đến rồi.” Thẩm tiên sinh chầm chậm nói. “Hiện giờ điều quan trọng nhất là thiết lập một lưới lunh khí để tránh thiên lôi phá hủy tất cả mới là điều khẩn cấp nhất lúc này, tiền bối cảm thấy thế nào? Đệ tử Hải phái chúng ta nếu có đặc tội chỗ nào thì cũng xin các tiền bối tha thứ cho. Đợi Hải Vẫn qua đi, ta sẽ tự mình dẫn họ đến tận cửa tạ tội.”

Thủ Trung tiên nhân giả vờ như không nghe ra hàm ý trong lời nói của ông, lập tức cười nói: “Thẩm tiên sinh hiểu lầm rồi, không phải đệ tử Hải phái đắc tội gì chúng ta, chẳng qua là chuyện này quan trọng tương đương với Hải Vẫn…. Thậm chí còn quan trọng hơn nữa.”

Lão kể lại thật chi tiết về thân thế của Khương Lê Phi, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Thẩm tiên sinh. Chân mày ông càng lúc càng nhíu chặt, khi nghe đến đoạn Khương Lê Phi có thể hấp thu linh khí thì không nhịn được mà la lên: “Hóa ra lại là thật!”

Thủ Trung tiên nhân ngạc nhiên nói: “Thẩm tiên sinh không lẽ biết gì sao?”

Vẻ mặt Thẩm tiên sinh kích động, luôn miệng nói: “Không sai! Về nữ tử được ghi lại trong cuộn trúc kia, ở phái ta cũng có những ghi chép cổ xưa tương tự. Tuy không biết là năm nào nhưng quả thật là có một nữ tử như vậy. Tuy rằng có thể hấp thụ được linh khí của người khác tưởng chừng như bất khả chiến bại nhưng năm đó chúng tiên nhân có thể g.iết chết người kia là vì nàng đã hấp thu đủ linh khí rồi, sau đó các tiên nhân mới có thể tập hợp lại và giế.t chết nàng ta! Không ngờ rằng lại thật sự có người Hải Ngoại như vậy! Nàng ta hiện giờ đang ở đâu?!”

(ý là Lê Phi không thể hấp thu linh khí quài được mà có hạn mức thôi đó)

Thủ Trung tiên người cười nói: “Thẩm tiên sinh chớ vội, lúc nãy ta nói đến chuyện mượn hai đệ tử của quý phái chính là vì chuyện này đây. Hiện giờ nàng ta đang cùng Dạ Xoa trốn trong tối nên không thể biết được hành tung của bọn chúng, chỉ biết được nàng có thể sẽ thừa dịp thiên lôi biển lửa ập đến mà rời khỏi Trung Thổ quay về Hải Ngoại, vì thế nên để dụ nàng ta ra cần đến một vài bằng hữu cũ ở Trung Thổ của nàng.”

Thẩm tiên sinh xưa nay luôn bênh vực kẻ yếu nhưng vì vô cùng tò mò về cô gái này nên sau khi suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Ca Lâm và Lục Ly đều là đệ tử đắc ý của ta, nếu như kia Khương Lê Phi không xuất hiện, chuyện hành hình…”

“Đương nhiên sẽ tuyệt đối không làm tổn hại đến đệ tử của quý phái rồi.” Thủ Trung tiên nhân vỗ tay cười một tiếng. “Cho dù chuyện này có thành hay không thì chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cho đệ từ của quý phái bình an vô sự.”

Thẩm tiên sinh thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy xúc động: “Vậy mà lại có chuyện kỳ lạ như thế! Tiên gia Trung Thổ ta đã chịu đủ thảm họa từ Hải Vẫn, đến hôm nay mới có cơ hội hiểu rõ thêm về Hải Ngoại!”

“Ha ha, không sai.”

Một giọng nói già nua khác vang lên, Thẩm tiên sinh và Thủ Trung tiên nhân đồng loạt xoay người lại thì thấy có mấy vị tiên phong đạo cốt tiên nhân đáp xuống từ không trung, hóa ra là những người sáng lập ra Sồ Phượng Thư Viện. Khi thấy trong đó có Tang Hoa Quân lớn tuổi nhất thì ngay cả Thủ Trung tiên nhân cũng lập tức hành lễ, cười nói: “Kinh động đến Tang Hoa tiền bối đại giá rồi, thật thẹn không dám nhận.”

Tang Hoa Quân là tiên nhân có tuổi thọ cao nhất hiện nay ở Trung Thổ, đã thành tiên được gần một ngàn năm trăm năm, chỉ thiếu một bước là đạt đến đại đạo. Những năm này luôn ở ẩn tránh sự đời để dốc lòng đột phá bước cuối cùng kia, ai ngờ truyền đi chuyện của Khương Lê Phi lại có thể mời được lão tới, thật sự là bất ngờ ngoài ý muốn.

Tang Hoa Quân tuy tuổi cao nhưng dung mạo còn rất trẻ, nhìn qua còn trẻ hơn Thẩm tiên sinh, dưới cằm có vài sợi râu rũ xuống vô cùng tao nhã thoát tục, thanh âm của lão cũng mập mờ khó đoán: “Mấy năm trước Tả Khâu hỏi mượn ta Song Kiếm Ti Mệnh nói là để bảo vệ mấy đệ tử của Thư Viện* nhưng vì ta bận rộn với việc tu hành nên chưa từng đến chuyện này. Ngày hôm trước nhận được tin của Quy Nguyên chưởng môn của Vô Nguyệt Đình nói đến Khương Lê Phi, lúc này Ti Mệnh mới nói với ta năm đó ở Thanh Khâu, đứa nhỏ này đã bất hòa với Chấn Vân Tử, trong cơ thể nàng còn cất giấu Cửu Vĩ Hồ Yêu. Nếu biết sớm hơn mấy năm thì đã không có nhiều phiền toái như hiện giờ, là sơ suất của ta rồi.”

*tình tiết này từng xuất hiện ở chương 55

Thủ Trung tiên nhân lại cười nói: “Tang Hoa tiền bối cần gì phải tự trách? Bây giờ biết được cũng chẳng muộn chút nào, chúng ta có thể biết được người Hải Ngoại hấp thu linh khí như thế nào để chúng ta mở rộng tầm mắt kia mà. Đúng rồi, Tả Khâu tiên sinh tại sao chưa đến?”

Chung Nam Quân ở một bên thở dài một cái: “Hắn nói không đành lòng đến. Ta thật không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 176
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...