Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 147

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Dượng ăn cơm chưa, hay là nếm thử bún ốc trong tiệm chúng ta một chút nhé?"

Củng Kiến Trung nhớ tới món bún ốc này mọi người ở đơn vị đều nói rất ngon, có vài phần tò mò,"Vậy để em thử một chút!"

Tần Thục Huệ hỏi khẩu vị ông thích, sau đó đi vào phòng bếp bận rộn, chỉ chốc lát sau liên bưng ra một tô bún ốc nóng hổi.

Củng Kiến Trung căn bản là muốn giúp bà bán được một bát, đồng thời nếm thử hương vị mới nhưng không có ý định ăn hết chén này, nào biết mới thử một thìa bún, hương vị đặc biệt ngon kia quả thực làm cho người ta muốn ngừng mà không được!

Cứ thế, một chén bún ăn liền một hơi hết sạch, nước canh cũng không còn lại bao nhiêu.

Củng Kiến Trung còn đang hồi tưởng lại hương vị làm cho người ta khắc sâu trí nhớ kia, ánh mắt phát sáng nói: "Hương vị này quá tuyệt vời, ăn ngon quát"

Khó trách bún ốc này gần đây nổi tiếng như vậy, người trong đơn vị đều đang thảo luận nhiệt tình.

Tần Thục Huệ cũng cười, Thích thì đến ăn thường xuyên một chút!"

Củng Kiến Trung gật đầu tán thành muốn thường xuyên tới ăn, còn muốn mang bạn bè thân thích tới cùng ăn, không đơn thuần là vì chiếu cố việc làm ăn của Tần Thục Huệ mà bún ốc này vốn cũng rất đáng để đề cử!

Ông còn định hỏi thăm tình trạng của Tần Thục Huệ, xem xem có thể giúp được gì hay không, nhưng nhìn ra vẻ mặt Tần Thục Huệ không được tự nhiên cho lắm, cho nên liền thức thời cáo biệt.

Trước khi tan học, đối diện quán bún ốc có một chiếc xe con dừng lại.

Ở ghế sau, một thiếu niên đang nhìn qua cửa sổ xe quan sát tình hình trong tiệm.

Ánh mắt Lâm Khiên tràn đầy soi mói, nhỏ giọng nói thầm: "Thế mà đã mở được một cửa hàng nhỏ rách nát, cái gì mà bán đồ ăn vặt tốt nhất huyện Nam Hương?”

Hơn nữa, hắn còn nghe nói cửa hàng này là nhà Phương Thanh Nghiên mởi

Lâm Khiên nhìn bóng dáng Tần Thục Huệ bận rộn trong tiệm thì nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.

Đồng thời, mấy tên áo đen cũng từ trên xe đi xuống, ai nấy đều cao to cường tráng, thoạt nhìn trông giống như bảo vệ, bọn họ cẩn thận đứng sau thiếu niên, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn như sợ chớp mắt một cái thôi hắn sẽ chạy đi mất

Lâm Khiên không nhìn bọn họ lấy một cái, trong lông mày hiện ra vài phần không kiên nhẫn, đi được vài bước liền ngừng lại,"Đừng ở gần tôi quá vậy!"

Một người đàn ông đeo kính râm cầm đầu nhanh chóng dừng bước, mấy người phía sau hắn cũng đều chỉnh tê đứng lại, giống như người máy được lập trình sẵn, từng cử chỉ hành đồng đều được điều khiển vô cùng chuẩn xác.

Trong mắt Lâm Khiên lộ ra tia lửa giận nhưng cũng chỉ có thể bước đi tiếp, những tên bảo vệ kia cũng bước đi theo, vô cùng thủy chung duy trì khoảng cách không hơn một mét với hắn.

Vẻ tức giận trên mặt hắn nhanh chóng giảm bớt lộ ra vài phần lạnh lùng.

Lâm Khiên dừng bước trước cửa tiệm bún ốc, giờ phút này, tình hình trong tiệm hình như không ổn lắm.

"Thật ngại quá, trong tiệm không cho hút thuốc, các thể phiền các vị ra bên ngoài hút thuốc được không?" Tần Thục Huệ cười nói với ba tên đàn đang ngồi bên trong.

Ba người đàn ông này trông giống như cư dân gần đó, vóc dáng cũng có vẻ to con, ăn mặc như người nông thôn.

Bọn họ căn bản không coi lời nói của Tân Thục Huệ ra gì.

"Bà chủ, cũng cùng là đi ra buôn bán, thế mà trước giờ chưa từng thấy ai già mồm cãi láo như vậy, còn không cho hút thuốc?"

"Thấy việc làm ăn tốt liền cho rằng mình là khách sạn năm sao! Chỉ có nơi đó mới không cho hút!"

Mấy người họ hi hi ha ha cười, vẫn ở đó hút mây nhả khói.

Tần Thục Huệ âm thầm cắn răng chịu đựng, cửa hàng mở ở gần trường học, khách hàng chủ yếu đều là học sinh mà lát nữa sẽ lập tức tan học, các bạn nhỏ đi vào trong cửa hàng ngửi được mùi thuốc lá nặng như vậy nhất định không dễ chịu, hơn nữa cũng không tốt cho thân thể.

Cho nên, ngay từ đầu bà đã dán thông báo trước cửa tiệm, trong tiệm không cho phép hút thuốc.

Đương nhiên đa số mọi người đều tuân theo quy tắc này, những người không chú ý cùng lắm cũng chỉ nhắc nhở một chút đã ngay lập tức thu liễm hành động của mình lại.

Không như mấy tên này, đã không coi ai ra gì mà còn hút nhiều hơn!

Tân Thục Huệ chỉ có thể tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đại ca, các người ở đây hút thuốc thật sự không thích hợp cho lắm, lát nữa bọn nhỏ tan học sẽ qua đây ăn nhẹ, mùi thuốc này cũng quá hắc rồi... Thế này đi, tôi trả lại tiền cho mọi người, phần ăn này coi như tôi mời, các anh có thể đi ra bên ngoài hút thuốc được không?"

Cách xử lý của bà cũng coi như cũng rất ôn hòa, nếu đổi lại là Hồng Minh, mấy người này chắn chắn đã sớm bị đuổi ra ngoài.

Ai ngờ, mấy tên đàn ông kia nhìn nhau, lại không đem lời này để vào lỗ tai.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 147
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...