Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 41

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vãn Phong, dẫn ta đi đi.

Ta thật là đau, cả người đều đau.

Mỗi người đều đáng sợ.

Trong bóng tối, Mai Vũ một mực cầu nguyện, cầu nguyện.

Nàng nhìn thấy nam tử xinh đẹp, đứng dưới bụi hoa màu hồng, nụ cười so với hoa đào tháng tư còn đẹp hơn.

Áo của hắn tung bay, vươn tay về phía mình, mỉm cười nói: “Uy, thôn cô, ngươi khóc a, thật khó nhìn. Đi theo ta đi thôi.”

Nàng thật vui vẻ, thật vui vẻ, duỗi tay hướng về phía hắn.

Nhưng thế nào cũng không nhấc lên được.

Đúng vậy, tay của nàng bị Vân Kinh bẻ gảy, không nhấc lên được.

Vãn Phong đợi không được nàng vươn tay, thất vọng bỏ đi.

Không cần đi,Vãn Phong không cần đi.

Kinh hoảng mở mắt ra, Mai Vũ hoảng hốt truy tìm thân ảnh của Vãn Phong, cho đến khi nhìn thấy bên cạnh là Hoa Vũ Đình, Mai Vũ mới biết đó là mộng.

Thấy nàng tỉnh lại, Hoa Vũ Đình mỉm cười xoay người lại: “Ngươi đã tỉnh? Động đậy thân thể, xem một chút nơi nào còn không thoải mái.”

Mai Vũ theo lời hoạt động một cái, phát hiện tay chân bị gãy cũng đã như kỳ tích phục hồi như cũ. Cả vết thương kia, cũng tốt lên nhiều.

Ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hoa Vũ Đình.

Hoa Vũ Đình có chút đắc ý, lỗ mũi nhếch lên nói: “Y thuật của Hoa Vũ Đình ta cũng không phải là hư danh.”

Trong nháy mắt hoảng hốt, Mai Vũ tựa hồ thấy được Liễu Hành Vân vểnh mũi lên nói: “Thần thâu Liễu Hành Vân cũng không phải là hư danh.”

Đối với người thầy thuốc này, trong phút chốc có một chút hảo cảm.

“Ta hôn mê bao lâu.”

“Ba ngày.”

Hoa Vũ Đình không dám nói, ba ngày nay An Thiếu Hàn vẫn canh giữ ở bên người nàng, cho đến khi nghe nói nàng sắp tỉnh mới rời đi.

Lúc đi còn cố ý dặn dò mình, không cho phép nói cho nàng biết.

Thật đúng là Vương gia kỳ quặc. Ở trong lòng niệm một câu, Hoa Vũ Đình vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.

Mai Vũ đứng dậy xuống giường, Hoa Vũ Đình kinh ngạc nói: “Ngươi làm cái gì? Thương thế của ngươi còn chưa tốt.”

Mai Vũ cười khẽ: “Không có gì, chỉ bất quá, ta là tội phạm Vương gia nhà ngươi bắt trở lại, không cần phải đãi ngộ tốt như vậy. Nếu không chết được, nên đi tiếp nhận trừng phạt.”

Vân Khinh nói không sai: tổn thương người đau nhất chính là vết thương mới vừa khép lại bị xé ra lần nữa.

Mai Vũ biết loại thống khổ này. Cho nên, nàng không muốn nhận được loại tổn thương này từ An Thiếu Hàn.

Nếu như vừa bắt đầu không ôm lấy hi vọng đối với hắn, mình cũng sẽ không thê thảm như vậy, đau khổ như vậy.

Ngón tay nhỏ bé lại dâng lên đau đớn.

Sợi dây tơ hồng vô hình kia siết làm nàng đau.

Ngoài cửa, An Thiếu Hàn đưa tay để trước cửa, sau khi nghe được lời nói trong phòng, tay run rẩy một cái, sau một khắc kiên định đẩy cửa ra.

“Ngươi bây giờ, không có tư cách quyết định. Cho nên quyền quyết định đều trên tay ta.”

Mai Vũ nhìn về phía trước cửa, một thân quần áo màu đen mang theo cơn ác mộng đi vào.

Con ngươi Mai Vũ trong nháy mắt co rúc lại.

Hoa Vũ Đình thức thời đi ra ngoài, thời điểm đi qua bên cạnh An Thiếu Hàn, tựa hồ có thể cảm giác được hàn khí trên người hắn.

Thật là đáng sợ.

Mai Vũ kiêm chế cảm giác lui về phía sau, ngăn chặn đau thắt trong dạ dày.

Nhẹ nhàng hành lễ với hắn: “Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Những lời này, lập tức đâm triệt để vào nội tâm An Thiếu Hàn.

Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ nàng chưa từng cung kính trả lời như vậy.

Lần này, nàng không lớn lối giống lần đầu gặp mặt, nàng ngoan ngoãn, rất nghe lời.

Lại giống như tạo ra một khoảng các trước mặt hắn, vĩnh viễn không cho phép hắn vượt qua.

Hắn nhất định là điên rồi, mới có thể để nha đầu này hành hạ tim của mình như vậy.

“Ngươi nghĩ chuộc tội như thế nào cho tốt?” Lời nói ra cùng suy nghĩ trong lòng, vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mai Vũ mở tay ra, trên bàn tay thon dài không có gì cả.

Mai Vũ cười khẽ một tiếng, ánh sáng lung linh kỳ ảo trong tròng mắt, đau thương như ánh sao rơi đầy bầu trời đêm.

“Mấy ngày trước, lúc tứ chi bị bẻ gãy, ta thật sự cho là mình sẽ tàn phế. Vết thương bị nứt ra lúc đó, ta rõ ràng biết được mùi vị của cái chết. Lần nữa nhìn thấy được ánh mặt trời, ta đột nhiên liền muốn mở ra. Con người khi còn sống, chính là mệt mỏi như thế. Sinh mạng là ở giữa khe hở cát chảy, bắt không được. Hồi ức chỉ là gió, không giữ được. Mà thân thể, chỉ là một thùng đựng đồ. Để rất nhiều đồ, vừa ý bẩn vừa dừng lại, tất cả mọi thứ đều chưa có.”

An Thiếu Hàn không hiểu nàng muốn nói cái gì, nhưng vừa nghe được nàng nói đến mấy ngày trước, tâm lại không nhịn được co rút đau đớn một chút.

Mai Vũ đi tới phía trước cửa sổ, động tác nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ.

Đưa lưng về phía ánh mặt trời khẽ cười.

An Thiếu Hàn, ta không bao giờ ôm hi vọng đối mặt với ngươi nữa.

Sẽ không bao giờ nữa.

“Tính mạng của ta, tứ chi, thời gian. Hết thảy, ngươi muốn, đều cầm đi đi. Nếu hai tay bắt không được, sẽ để cho nó theo gió rời đi thôi.” Nàng nhẹ nói.

Toàn bộ của ta, cũng sẽ theo gió đi đi. Đưa đến bên cạnh nam tử phiêu diêu bắt không được, đưa đến bên cạnh nam tử có nụ cười như ánh mặt trời tháng năm.

An Thiếu Hàn đối mặt với Mai Vũ như vậy, trong lúc nhất thời, cũng không tìm được bất kỳ lời nào để nói.

Nàng tựa hồ sẽ phải theo gió đi, không bao giờ trở lại nữa.

Tựa hồ đã vĩnh viễn đem hắn ngăn cách ở ngoài thế giới của nàng.

Nàng cười, trong mắt sẽ không bao giờ có hắn nữa.

Không muốn, nàng không nên như vậy, không muốn.

Cười, giận, quật cường, hắn muốn, là Mai Vũ chân thật, không phải là muốn nhìn một Mai Vũ hết thảy chỉ có trống rỗng.

Xông tới, gần như không suy nghĩ gì, An Thiếu Hàn kéo Mai Vũ, đưa lên môi của mình.

Gió thổi tới hoa đào tháng năm, rơi rụng đến phía trước cửa sổ. Nam tử kia, liền đứng ở phía trước cửa sổ, hôn môi nữ tử ngồi trên bệ cửa.

Trong lúc nhất thời, Giang Nam nồng đậm màu sắc, đều không thể phác hoạ được tốt đẹp như vậy.

Môi của hắn, là ấm áp.

Môi của nàng, là ngọt ngào.

Giờ khắc này, trời đất biến sắc, trong con ngươi của hai người, chỉ có đối phương.

Thật lâu, Mai Vũ mới từ trong kích thích quá lớn này tỉnh lại, giơ tay, tát một cái vào khuôn mặt lạnh lùng của An Thiếu Hàn.

Trên khuôn mặt không ngăn được nổi giận.

Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Đây là nụ hôn đầu của nàng!

An Thiếu Hàn đáng chết! Ta sẽ không tha thứ ngươi!

An Thiếu Hàn bị nàng đánh khóe miệng chảy máu, vẻ mặt gian ác cùng vui sướng: “Ha ha, ngươi vân đạm phong khinh cho ta xem.”

Tâm tình có chút khoái trá.

Chính là như vậy, Tiểu Vũ, ngươi chính là bộ dáng này a.

Thứ được đặt tên là lý trí “oanh” một tiếng nổ tan tành.

Mai Vũ rống to: “An Thiếu Hàn! Ta với ngươi không xong.”

Ngươi xui xẻo, ta muốn trộm sạch gà nhà ngươi. Muốn cắt bỏ hoa của ngươi. Ta muốn chạy trốn, muốn khuấy động Vương Phủ của ngươi long trời lỡ đất.

Con mẹ nó!!! Ta nợ ngươi cái gì? Nha, căn bản cái gì cũng không nợ.

Cô nương quyết định, muốn phản kháng ngươi tới cùng.

Nhìn trong đôi mắt kia lần nữa tràn đầy ánh lửa lóa mắt.

Khóe miệng An Thiếu Hàn nhếch lên: “Tên trộm thôn cô, có bản lãnh, lại từ chỗ này của ta chạy trốn nữa.”

Ta không sợ liên tục truy đuổi ngươi, bởi vì ta nhận định ngươi. Chân trời góc biển, ngươi chạy bao xa, ta cũng sẽ bắt ngươi trở lại.

Nhưng ta muốn chính là con người của ngươi, là tâm tồn thuộc về Mai Vũ.

Cho nên, không muốn ở trước mặt của ta lộ ra vẻ mặt như vậy.

Mai Vũ hơi giật mình nhìn An Thiếu Hàn, trong lúc nhất thời trong lòng đột nhiên buồn bã.

Có chút ủy khuất, Mai Vũ nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Ngươi nói, là ngươi tuyên chiến với ta. Không thể lại đem ta giao cho người khác, đây là cuộc chiến của hai chúng ta.”

Ủy khuất nức nở trong thanh âm kia làm cho lòng của An Thiếu Hàn nặng nề giống như vải hút nước.

Nguyên lai nàng oán hận mình đem nàng giao cho Vân Khinh. Mình cũng đã từng oán hận mình như vậy.

“Sẽ không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ giao ngươi cho bất luận kẻ nào nữa.” Cam kết một lời, ngữ khí của hắn thay đổi dịu dàng.

Mai Vũ giương mắt, cười.

Trên bệ cửa sổ, hoa rơi không ngừng, ngay lúc này nàng xinh đẹp như tiên nữ trên trời bay xuống.

Không nhịn được, khóe miệng lại nổi lên cảm giác nóng rực, làn môi xinh đẹp kia, khiến cho hắn không nhịn được muốn nếm thêm lần nữa.

An Thiếu Hàn đè nén bình tĩnh lại, nghiêm túc trầm giọng nói: “Bồi dưỡng thân thể tốt, ta không muốn khi dễ người tàn tật.”

Nói xong, bỏ đi giống như trốn chạy.

Mai Vũ len lén cười.

Hắc hắc, An Thiếu Hàn, nói như vậy, là quan tâm ta sao?

Trên môi cảm giác tê dại như cũ tồn tại, Mai Vũ nháy mắt đỏ mặt.

Tên đáng chết! Không hiểu ra sao cả!

Dễ dàng, Mai Vũ tha thứ cho An Thiếu Hàn.

Nàng hiểu, mình như vậy rất ngu ngốc. Nhưng nàng không khống chế được. Nàng vốn là như vậy, biết rõ có thể sẽ bị thương lần nữa. Nhưng nàng muốn tin tưởng người kia.

Có lẽ, nàng vĩnh viễn cũng không thông minh được.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 41
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...