Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 237

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mục đích của Gia Cát Trần đương nhiên không phải là chặn giết Mai Vũ giữa đường.

Làm vậy chỉ tổ phá hoại đại sự của hắn. Hắn muốn Mai Vũ bình an tới được chỗ của An Thiếu Hàn.

Làm vậy, cho dù Mai Vũ chết Vương cũng sẽ không nghĩ ra là hắn đã hạ thủ. Đông Thần Thanh Vân có bắt tội cũng chẳng làm gì được hắn.

Nhưng mà nếu Đông Thần Thanh Vân đã biết biết mục đích của hắn, tất nhiên hắn phải cẩn thận từng chút. Cho nên hắn nghĩ không bằng nên biết thời biết thế, làm cho đối phương nghĩ rằng mình muốn giết Mai Vũ. Vậy đến lúc Mai Vũ tới được chỗ An Thiếu Hàn, Đông Thần Thanh Vân sẽ buông lỏng cảnh giác.

Rồi sau đó hắn sẽ lại giở trò trên chiến trường, tất cả sẽ được giải quyết một cách hoàn mỹ.

Nhìn “Liên Tâm Quả” trên tay, Gia Cát Trần càng nghĩ càng hưng phấn, hắn đứng lên gọi với ra ngoài phòng: “Người đâu?”

Một bóng đen từ ngoài cửa bước tới quỳ xuống đất, hành lễ: “Chủ thượng, có gì phân phó?”

Gia Cát Trần cười nói: “Ban lệnh xuống: Tập hợp lúc mặt trời lặn.”

“Dạ, chủ thượng.”

Cấp dưới biến sắc, nhanh chóng rời khỏi.

Vĩnh viễn không được tin bất kỳ ai.

Đông Thần Hạo và Gia Cát Trần từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

Hai người thân mật khắng khít vì người kia luôn tận tâm tận lực giúp đỡ mình, nên Đông Thần Hạo vô cùng tín nhiệm hắn. Nhưng có lẽ Đông Thần Hạo sẽ không nghĩ tới một kẻ thư sinh như Gia Cát Trần hắn khi đối mặt với địch nhân sẽ ngoan độc ra sao?

Gia Cát Trần từng đề nghị Đông Thần Hạo cho sử dụng thuốc để tạo ra “Bất tử thần tướng”.

Vì người ăn qua thứ thuốc đó sẽ đánh mất bản năng, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh. Đông Thần Hạo cảm thấy thứ đó quá vô nhân tính nên đã từ chối.

Nhưng sau này, Gia Cát Trần vẫn không dừng việc này lại. Hắn ngấm ngầm huấn luyện, thành lập một quân đoàn “Bất tử thần tướng”.

Sợ Đông Thần Hạo phát hiện, Gia Cát Trần và Độc Dược Sư Dược Qủy nổi danh giang hồ cùng tạo ra một loại thuốc, chỉ cần người ta uống vào sẽ xảy ra biến đổi lớn, trở thành binh khí giết người như ngóe.

Hắn bồi dưỡng tử sĩ, an bài trong quân đội, tùy thời đợi lệnh.

Mà bây giờ chính là lúc cần tới bọn chúng.

Phóng thứ trong tay lên bàn, Gia Cát Trần lại gọi: “Thiên Điểu, vào đây.”

Ngoài cửa, có một thiếu niên mang mặt nạ khoảng mười ba mười bốn tuổi bước vào.

Nó mặc hắc y, tiếng nói trong trẻo, lạnh lùng: “Có thuộc hạ.”

Gia Cát Trần mỉm cười ra lệnh cho người kia: “Thiên Điểu, tháo mặt nạ xuống.”

Thiếu niên đưa cánh tay run rẩy lên chậm rãi tháo măt nạ xuống.

Gia Cát Trần nhìn gương mặt xuất sắc kia, tấm tắc: “Thiên Điểu, ngươi và Thiên Hòa thật sự rất giống nhau.”

Tay Thiên Điểu nắm thành quả đấm, buông bên hông.

Thiên Hòa, Thiên Hòa.

Đó là cái tên xa xôi đến mức không thể chạm tới.

Lúc còn nhỏ, khi nó và Thiên Hòa vẫn còn chưa hiểu chuyện đã bị bắt đi.

Nó theo Gia Cát Trần, Thiên Hòa theo Đông Thần Hạo.

Hai người, hai thân phận.

Đến bây giờ Thiên Hòa vẫn không biết mình còn có một ca ca là nó. Đông Thần Hạo bá đạo yêu cầu nó phải đeo mặt nạ vì ngài thích nụ cười trong trẻo và ngọt ngào của Thiên Hòa nên không muốn nhìn thấy trên một gương mặt y đúc như vậy mà chỉ thấy nét lạnh tanh.

Nó biết Thiên Hòa rất đáng yêu, nhưng dù vậy Thiên Hòa vẫn sẽ bị ô nhiễm.

Nó không cười được, cũng không có cách nào bảo vệ đệ đệ đáng yêu của mình. Không thể ngăn cản Thiên Hòa vừa cười vừa giết người một cách vô cảm.

Lúc còn bì bõm tập nói, người đầu tiên Thiên Hòa gọi là ca ca, người bị lãng quên nhanh nhất cũng là ca ca.

Nó luôn nhìn thấy dáng vẻ Thiên Hòa tịch mịch ngồi trên đu dây.

Nhưng nó không thể đến gần.

Sau đó, không thể đến gần nữa rồi.

Cắn chặt môi, Thiên Điểu thật đau lòng.

Có lẽ nó đã sai, sai ngay từ lúc ban đầu, nếu nó không có ý muốn mang Thiên Hòa đến cùng hưởng vinh hoa phú quý thì cùng lắm chỉ có nó chết ngoài đầu đường, có phải sẽ không gây nên sai lầm lớn ngày hôm nay?

Ông trời nói chẳng sai, có lòng tham ắt phải trả giá thật nhiều.

Gia Cát Trần nhìn phản ứng của nó, cười hài lòng.

Thế đó, mang theo tâm lý muốn trả thù mà đi trả thù đi.

“Thiên Điểu, đi báo thù cho Thiên Hòa đi.” Nhìn hồ điệp bị tơ nhện quấn chặt ngoài cửa sổ, Gia Cát Trần cất tiếng nói như thế.

Thiên Điểu kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin nhìn Gia Cát Trần.

Gia Cát Trần đứng lên, đưa thứ trong tay cho nó, nói: “Ta không phải người tốt bụng, đương nhiên sẽ không cho ngươi đi báo thù vô cớ. Chỉ là vừa khéo kẻ thù của ta cũng là kẻ thù của ngươi. Người giết Thiên Hòa là An Thiếu Hàn và Mai Vũ. Ngươi cho hai đứa bọn chúng ăn cái này. Đến lúc đó, hai kẻ đó sẽ phải dính lấy nhau. Ngươi chỉ cần làm việc này là được, những việc còn lại ta sẽ xử lý. Ta sẽ hành hạ bọn chúng thật thích đáng nên ngươi cứ an tâm đi.” dIên đà...n lê Quý đôn

Đi tới trước mặt Thiên Điểu, Gia Cát Trần cười tàn nhẫn, tiếp tục cất giọng nói như ma quỷ: “Thiên Điểu, cười đi, mang nụ cười của Thiên Hòa đi báo thù. Chỉ cần ngươi cười giống Thiên Hòa, thành công sẽ đến thật dễ dàng.”

Thân thể Thiên Điểu cứng đờ, mất một lúc lâu mới mất hồn mất vía cầm thứ kia rời khỏi.

Gia Cát Trần mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn tin, chỉ cần Thiên Điểu mang diện mạo giống hệt Thiên Hòa đến cạnh Mai Vũ, Mai Vũ tuyệt đối không thể cự tuyệt được.

Mai Vũ, ngươi sẽ thua thảm bởi sự lương thiện của chính ngươi.

Trên cành cây ngoài cửa sổ, hồ điệp đã thoát khỏi mạng nhện, bay mất rồi.

“Mai Vũ, ngươi không thể thoát khỏi tấm lưới đâu.”

Gia Cát Trần ở trong căn phòng trống, thì thầm một mình.

Thật là….phiền muốn chết!

Rốt cuộc có chịu để người ta yên hay không?

Đánh rơi những thẻ tre bay tới, Vân Khinh nổi giận.

Đợt đột kích tiếp theo đã ập tới, làm thể xác và tinh thần của y vô cùng mệt mỏi.

Mới sáng sớm đã bị công kích.

“Ngươi nói xem bọn chúng đang làm gì?” Hoa Tử Nguyệt bảo vệ trước mặt Mai Vũ, hỏi.

Vân Khinh trở tay phóng những thẻ tre kia ngược về nơi chúng xuất phát, quay đầu lại, đen mặt nói: “Cái này còn phải hỏi à? Đương nhiên là xa luân chiến (*)!”

(*) Xa luân chiến: đánh luân phiên để tiêu hao thể lực và tinh thần của kẻ địch.

“Chúng ta cứ tiếp tục tiêu hao thế này sẽ rất tệ à?” Liễu Hành Vân thở hổn hển, rơi từ trên không xuống bên cạnh Vân Khinh, hỏi y.

Khóe miệng Vân Khinh giật giật, y không hiểu nổi sao đám người này cứ hỏi y?

“Đúng, rất tệ, nhưng cũng không hẳn là quá tệ.” Nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Vân Khinh oán hận: Cái đám chết tiệt kia chừng nào mới tới?

Tạ Vãn Phong lau mồ hôi, hỏi ngược lại: “Có ý gì?”

Vân Khinh chớp mắt, nói: “Lát nữa sẽ biết.”

Hừ, nói cho có lệ với bọn hắn đấy à!

Bách Bất Duy, Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân và Hoa Tử Nguyệt đồng loạt quăng cho y ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục xoay lưng đối phó với ám khí.

Mai Vũ đã không thể ngồi yên trên ngựa nữa, tiêu trên tay xoay vài vòng, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói với Hoa Tử Nguyệt: “Ta chịu hết nổi rồi, hay chúng ta xông qua đó đi, giết cho bọn chúng không còn manh giáp.”

Hoa Tử Nguyệt cười khổ đáp: “Nàng biết xa luân chiến là cái gì không? Là ám chiêu, bọn chúng đang làm tiêu hao sức lực của chúng ta, làm cho cúng ta không thể cứng rắn phản kích.”

Mai Vũ bĩu môi, than thở: “Thật là một lũ đê tiện.”

“Ôi, Mai Vũ của chúng ta cũng biết hai chữ kia hả? Nàng quên chuyện trước đây nàng bỏ thuốc xổ vào trà của sư huynh sao?” Vân Khinh rãnh rỗi trêu chọc Mai Vũ.

Mai Vũ đỏ mặt, phản bác: “Huynh thật không biết xấu hổ, ai đem trà đó cho sư phụ uống, hại sư phụ phải đánh nhau với tào tháo mấy ngày?”

Bách Bất Duy chắn ám khí lại, quay đầu cảm thán: “Ái chà chà, hâm mộ quá đi, thanh mai trúc mã.”

“Hâm mộ cái con khỉ, giải quyết vấn đề nhanh lên đi.” Tạ Vãn Phong tức giận gào thét.

Sắc mặt Bách Bất Duy vặn vẹo, nhìn hắn cười sáng lạn, lôi đại đao xông lên.

“Tạ vãn Phong, ngươi muốn chết à!”

Mai Vũ đau đầu đỡ trán, không còn sức khuyên ngăn: “Các huynh căn bản chẳng cần người ta động thủ đâu!”

Vân Khinh cười, vừa định nói gì đó thù xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt.

Khu rừng yên tĩnh lại trong nhát mắt, ám khí cũng không bay tới nữa.

Vân Khinh nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng lại dần cong lên.

Y nói với mọi người: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể thoát khỏi khốn cảnh.”

Mấy nam nhân nghi hoặc nhìn y, cau mày hỏi: “Ngươi đùa đấy à?”

Vân Khinh lắc đầu, vỗ tay.

Bốn phía đột nhiên phủ xuống những cái bóng màu trắng.

Đám Tạ Vãn Phong thấy có chút loạn.

Những người kia phóng xuống, hành lễ với Vân Khinh, người dẫn đầu quỳ trên mặt đất, nói: “Vô Vân Lâu, số 58, xin tham kiến Lâu chủ, thuộc hạ hộ giá chậm trễ, mong Lâu chủ thứ tội.”

Đám người Mai Vũ đã hoàn toàn ngây người.

Giờ khắc này họ mới giật mình cảm thấy, sự thật Vân Khinh là Lâu chủ Vô Vân Lâu lại chân thực đến vậy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 237
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...