Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 210

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Phải làm gì đây?

Nó nên giả bộ làm bé ngoan, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho nàng? Hay ra vẻ cực kỳ yêu thương nàng, dùng đôi tay lạnh lẽo của mình ôm nàng, nói với nàng rằng còn có mình ở bên nàng?

Những lời an ủi lượn lờ nơi bờ môi nhưng một câu Thiên Hòa cũng không nói nên lời.

Nàng khóc, nước mắt nóng bỏng rơi xuống. Lúc này đây, Thiên Hòa không cách nào thuyết phục bản thân tiếp tục lừa gạt nàng.

Nó không cách nào dùng bàn tay thấm đẫm máu tanh của nó lau nước mắt cho nàng. Càng không thể dùng đôi tay đã cầm hung khí giết người để ôm nàng.

Chỉ đêm nay thôi, chỉ đêm nay thôi. Thiên Hòa muốn làm chính mình, muốn chân thật tồn tại trước mặt nàng.

“Lão đại, đây chính là cuộc sống, hiện thực tàn khốc như thế đó.” Thiên Hòa không nhúc nhích, bình tĩnh cất giọng.

Nữ tử khóc càng lớn, nức nở nói: “Ta biết, ta biết chứ.”

Ta biết ly biệt là điều khó tránh. Ta biết có một số việc không thể cưỡng cầu. Chỉ là nhiều khi, dù ta có biết, vẫn không thể thuyết phục mình thoải mái buông xuôi.

Một lúc sau, Mai Vũ mới ngẩng đầu lên, lau nước mắt và nói với Thiên Hòa: “Thiên Hòa, ta không muốn lừa đệ nữa. Thật ra ta là nữ nhân.”

Thiên Hòa nghiêng đầu, trong mắt là ý cười trong suốt.

“Đệ biết, trên người lão đại có mùi của nữ nhân.”

Mai Vũ ngạc nhiên rồi lại nở nụ cười, xoa đầu nó, buồn bã nói: “Thiên Hòa của chúng ta thật sự rất thông minh.”

Thiên Hòa ngẩng đầu nhìn trăng, cảm xúc trong lòng nó thật phức tạp.

Nó biết mình nói như vậy có lẽ sẽ làm bại lộ thân phận. Nhưng nó không muốn lại làm nàng khóc, không muốn lừa dối nàng.

Cho dù nó là cao thủ nhưng vẫn còn chút tùy hứng trẻ con.

Do dù là muốn giết nàng hay hại An Thiếu Hàn, với nó mà nói, Mai Vũ rất đặc biệt.

Nắng sớm chiếu vào trong phòng, Mai Vũ vừa ngáp vừa ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi mơ mơ màng màng thu dọn mọi thứ. Mở cửa, nàng muốn đi dò xét một phen xem Gia Cát Trần có nháo ra chuyện gì hay không.

Vừa định ra ngoài, Mai Vũ đã bị một màn trước mắt dọa cho lùi bước.

Trước cửa có ba người đang quỳ.

Trên lưng mỗi người còn mang theo một cây roi mây.

Mai Vũ bị dọa, lập tức tỉnh táo lại.

...

Khóe môi không ngừng giật giật, Mai Vũ run rẩy dựa vào cạnh cửa.

Đây là cảnh chịu đòn nhận tội trong truyền thuyết?

Vụng trộm ngước mắt nhìn Mai Vũ, Hoa Tử Nguyệt ỉu xìu nói: “Đều tại các ngươi, thỉnh tội cái gì chứ, dọa Mai Vũ rồi kìa.”

Liễu Hành Vân bỉu môi, nhỏ giọng thì thầm: “Ta nói rồi mà, phải cởi hết y phục mới có hiệu quả. Ngươi coi, coi đi. Mai Vũ hoàn toàn không biết chúng ta đang làm cái gì nữa.”

Hai tay Tạ Vãn Phong níu chặt góc áo, khẽ cắn môi, đột nhiên giống như tráng sĩ ra trận chịu chết, ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Ta, bọn ta có tội!”

Hoa Tử Nguyệt và Liễu Hành Vân nghe xong thiếu chút nữa là té xỉu.

Trời xanh ơi, cho sét đánh chết tên nhóc chết tiệt này đi.

Hơ, ngươi có tội, dáng vẻ của ngươi, đôi mắt hoa đào của ngươi là cái tội lớn nhất đó.

Hoa Tử Ngyệt và Liễu Hành Vân mỗi người đấm cho hắn một cái, cả giận nói: “Ê, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Mai Vũ hít sâu mấy lần, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần từ trong kinh hách.

Nàng cảm thấy mấy tên này hình như muốn thành thật khai báo nha.

Chỉnh lại quần áo, Mai Vũ khoanh tay đứng dựa vào cửa, nở nụ cười nói: “Các ngươi đang đóng tuồng mới à?”

Liễu Hành Vân cúi đầu, lí nhí nói: “Bọn ta tới nhận sai.”

Mai Vũ cười gằn, bông đùa nói: “Nhận sai à? Cưỡng gian con gái nhà đàng hoàng rồi hả? Hay là đến nhà Quan lão gia nào đó trộm nữ nhân nên bị người ta bắt?”

Hoa Tử Nguyệt run rẩy, trên trán rịn ra vài giọt mồ hôi, đáp: “Không phải, Mai Vũ, bọn ta thật sự có chuyện cần thành thật khai báo.” Di3~n đan L3 Qý Đn,

Mai Vũ nhướn mày, thầm nghĩ: bổn cô nương đương nhiên biết các ngươi muốn thành thật khai báo. Nhưng mà, hừ, bổn cô nương không thể dễ dàng tha thứ cho các ngươi.

Liếc nhìn ba người đang quỳ kia một lượt, Mai Vũ bực dọc nói: “Được rồi, quỳ cái gì mà quỳ, nhìn thật chướng mắt. Nhanh đứng lên đi.”

Tìm một địa điểm hóng gió không tệ, Mai Vũ rót một ly trà, lẳng lặng chờ ba người kia tự thuật.

“Thứ nhất, bọn ta muốn xin lỗi nàng. Mai Vũ, xin lỗi, bọn ta đã lén gạt nàng một số chuyện.” Tạ Vãn Phong cúi đầu nói.

Mai Vũ cố tình giả vờ kinh ngạc, kêu to: “A? Các huynh gạt ta?”

Quả nhiên nàng có thiên phú diễn kịch nha, giả vờ giống hệt.

Liễu Hành Vân run sợ tiếp lời: “Đúng vậy, do có nguyên nhân.”

“Có thể nói một hơi cho hết luôn được không? Ta nghe kiểu này mệt chết đi được.” Mai Vũ trừng mắt, nhìn chằm chằm ba người nói.

Hoa Tử Nguyệt lắc đầu, dùng tay nâng trán. Thật là, nếu trông cậy vào hai người kia, việc này có nói tới mấy canh giờ cũng không hết được.

Bước tới một bước, Hoa Tử Nguyệt nói: “Thật ra bọn ta đã sớm biết kẻ hãm hại Bách Bất Duy là ai, cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là...”

“Chuyện còn lại hãy để ta nói cho nàng nghe đi.”

Hoa Tử Nguyệt mới nói vài câu lại đột nhiên bị người phía sau ngắt lời.

Người kia mặc hắc y, đứng thẳng giữa bụi hoa, tựa như sắp bay đi theo gió.

Lúc mai Vũ nhìn thấy người đó, cả người ngây dại.

Trên đời này, ở Tây Thự Quốc.

Có một người như vậy.

Y không cần nói gì cũng chẳng cần làm gì cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Dù y chỉ mặc hắc y, vẫn không giấu được vẻ chói mắt của chính mình.

Y là một sự tồn tại nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc, là người có thể say mê nhưng không thể chạm tới.

Y không thuộc về bất kỳ ai, chỉ thuộc về Tây Thự.

Mai Vũ biết, y là Mặt Trời của Tây Thự.

Dù y có cười hay không, vẫn đẹp đến khuynh thành.

Mai Vũ cứ như vậy nhìn xuyên qua bụi hoa, cùng y bốn mắt nhìn nhau.

Y nghiêng đầu, mái tóc nhẹ nhàng bay múa trong không trung.

Nàng mỉm cười nhìn y.

“Mai Vũ, lát nữa nói tiếp.” Hoa Tử Nguyệt cười cười, thức thời lôi kéo Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân rời khỏi.

Trong viện, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mai Vũ có chút ngẩn ngơ.

Nàng đã từng gặp qua người này hai lần.

Không, không chỉ hai lần.

Dạo trước, Tử Hoa vẫn thường ở bên cạnh mình đều là y chăng? Khí tức nguy hiểm và mê người này, không sai được.

Nhớ lúc mình đã từng làm càn trước mặt y, Mai Vũ hơi kích động, đứng lên gọi: “Vương Gia...”

Đúng, nên gọi là Vương Gia nhỉ?

Trời, trời, trời đất ơi, sao nàng lại căng thẳng như vậy?

Hơn nữa, hơn nữa, tim cũng đập rất nhanh. Huhu~ Nàng hẳn sẽ không bị tim đập nhanh quá mà chết chứ?

An Thiếu Hàn ngẩn người, bàn tay định vươn ra lại run rẩy hạ xuống. Y rốt cuộc cũng nhớ ra, hai người đã không còn như trước nữa.

Nàng bây giờ sẽ không sợ hãi và bất an gọi hắn là Vương Gia.

An Thiếu Hàn không biết y đã phải cố gắng biết bao mới có thể ngồi đối diện với nàng, nhẹ giọng nói: “Không cần ngại, ngồi đi.”

Sắc mặt Mai Vũ chuyển hồng, lại ngồi xuống. Di3,n đ,an L,3 Q,ý Đôn,

An Thiếu Hàn rót một chén trà cho nàng, trong hương trà lài thơm ngát, y khẽ cười, nói: “Thật ra, bọn họ đều vì nàng nên mới lừa gạt nàng. Tình hình giữa Đông Thần và nước ta vì Đông Thần Vương thay đổi mà trở nên căng thẳng. Trước đó vài ngày, Đương Kim Thành Thượng biết tin ái tướng của Tân Hoàng Đông Thần muốn khuấy lên một trận phong ba ở Bách Lý Phong Vân Thành, tìm kiếm tin tức Nguyệt Lạc Quốc. Hoàng Thượng lo lắng, nên phải ta đến giải quyết chuyện này. Toàn bộ âm mưu chắc nàng cũng đã nắm được đại khái. Bổn Vương còn thân phận thứ hai là Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành. Về chuyện Bách Bất Duy bị hãm hại, tuy không phải bổn vương sắp xếp nhưng lại có liên quan đến bổn vương. Dùng kế lừa nàng đến đây cũng là vì ta cần ba người kia trợ giúp. Mai Vũ, nàng hãy vì con dân Tây Tự và thấu hiểu cho tâm ý của bổn vương. Tất cả đều vì dân chúng trong thiên hạ.”

Không, không phải.

Mai Vũ, ta vì nàng mà đến.

Mai Vũ, bây giờ, ta thật sự không phải vì thiên hạ gì đó, không phải vì dân chúng nào cả, ta chỉ vì yêu nàng mà đến.

Nhưng mà tại sao ta lại không thể nói ra? Tại sao ngay cả dũng khí để kể cho nàng nghe tất cả ta cũng không có?

Ta không thể nói, ta luôn không thể nói bất cứ thứ gì.

Bởi vì ta không cách nào chấp nhận lời cảm ơn mơ hồ của nàng, giống như ta vẫn luôn bất lực chờ một phần thương hại từ nàng.

Đó không phải là tự tôn buồn cười của ta mà là tình yêu mà ta không thể khinh nhờn.

An Thiếu Hàn vẫn luôn nở nụ cười trên môi. Một nụ cười làm người ta không nguôi thương tiếc.

Mai Vũ, nàng sẽ vĩnh viễn không biết, chiều nay, khi ta bĩnh tĩnh nói ra những lời này, trong lòng ta đã âm thầm rơi nước mắt.

An Thiếu Hàn chỉ có thể đổ máu vì nàng nhưng không thể rơi lệ vì nàng. Cho nên, nước mắt của ta chỉ có thể chảy ngược vào trong, tích thành một đại dương không bao giờ biến mất, hòa với huyết dịch, tuần hoàn mãi cho đến khi sinh mệnh ta kết thúc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 210
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...