Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 147

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Từ lần đầu tiên hôn nàng vào sáng sớm hôm đó, Liễu Hành Vân đã biết rằng đời này nhất định hắn phải luân hãm bên nàng.

Trong ngực hắn vẫn còn cất giấu cây trâm màu tím kia.

Hắn đã từng nói, cây trâm này chỉ thuộc về một mình nàng.

Từ trước đến nay, và cả sau này nữa, cây trâm này cũng chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.

Nếu như có thể, hắn hi vọng sau này khi tóc nàng đã bạc trắng, hắn vẫn có thể cài cây trâm này cho nàng.

Cho dù nàng xinh đẹp hay là xấu xí, cho dù nàng còn trẻ hay là nàng đã già, hắn chỉ muốn người đó là nàng mà thôi, người thích hợp nhất với cây trâm này.

Liễu Hành Vân đưa tay vào ngực, móc cây trâm ra, nhẹ nhàng cài lên tóc nàng.

Nếu như đã định trước là hắn phải luân hãm bên cạnh nàng, vậy đừng để cho hắn tỉnh lại.

Mai Vũ, Mai Vũ, nếu nàng cần ta thì ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, cho đến khi sinh mạng của ta kết thúc, đến lúc linh hồn của ta tan biến.

Tim Mai Vũ nhói lên.

Dường như có hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu.

Bên hồ sóng nước mênh mông, nam tử trên bờ vươn tay về phía nàng. Nàng ở trong nước vươn tay lên.

Chuyện tương tự như thế này đã từng xảy ra ở đâu nhỉ?

Nàng nhớ đã có chuyện như thế xảy ra, nhưng không nhớ ra được.

Môi nàng mềm mại, lại có mùi hương của cỏ, cảm giác môi kề môi kéo tâm trí nàng trở lại.

Tay chạm vào cây trâm màu tím kia, Mai Vũ nở nụ cười ngọt ngào.

“Lần này, ta là chủ nhân của cây trâm này sao?” Mai Vũ hỏi hắn.

Cây trâm này chứa đựng thật nhiều kỷ niệm. Có cả ký ức tốt đẹp nhất của nàng và Liễu Hành Vân.

Liễu Hành Vân mỉm cười: “Mai Vũ, cây trâm này chỉ thuộc về một mình nàng. Nàng nên nhớ, ta là mặt trời tháng năm trên miệng giếng, chỉ tỏa sáng cho một mình nàng. Cho đến khi ta không thể phát ra ánh sáng mặt trời nữa.”

“Đây là một lời thề sao?”

“Không, đây không phải là một lời thề, mà là một lời hứa. Chúng ta đã hứa với nhau rồi mà, ta sẽ luôn ở cạnh nàng, mãi mãi.”

Ta biết, nàng rất sợ chia ly và cô đơn. Mai Vũ, đây là hứa hẹn giữa hai ta.

Ràng buộc ta, cũng ràng buộc nàng.

Ta có thể chấp nhận người khác cũng thích nàng như ta. Nhưng tuyệt đối không cho phép người khác độc chiếm nàng.

Bởi vì Liễu Hành Vân cũng biết ghen tỵ, cũng sợ cô đơn.

Cảm giác thích một người. Không chỉ có ngọt ngào mà còn có thống khổ.

Ta có thể chịu đựng những đau đớn này vì nàng. Nhưng ta muốn trong mắt, trong lòng nàng đều phải có ta.

Từ trước đến nay Liễu Hành Vân chưa từng buôn bán lỗ vốn.

“Ừ. Hứa hẹn giữa hai chúng ta. Dưới kia lạnh lắm, Hành Vân, ngươi mau lên đây đi.” Mai Vũ hạnh phúc gật đầu.

Liễu Hành Vân khịt khịt mũi, nở nụ cười rực rỡ: “Không sao, ta không sợ lãnh, ta còn có thể biễu diễn tuyệt kỹ nữa cơ!”

Mai Vũ trợn mắt. Thằng nhóc chết dầm này, thật là đáng yêu.

Còn biểu diễn tuyệt kĩ nữa.

Rồi đến lúc bị phong hàn, nàng lại phải chăm sóc hắn.

Liễu Hành Vân thấy nàng không tin, hai tay xòe ra trước mặt nàng, nói: “Nhìn đi, không có gì cả.”

Mai Vũ lại trợn trắng mắt: “Đúng rồi, không có gì cả.”

Liễu Hành Vân bỏ 2 tay vào trong nước, đột nhiên khuấy động dòng nước, sau đó rút 2 tay lên.

Trong nháy mắt, đôi mắt của Mai Vũ sáng lên.

A! Cá!

“Này! Hành Vân, ta không biết là ngươi biết bắt cá đấy.” Mai Vũ phấn khích vỗ tay khen hay.

Xem ra không chỉ có thể bắt gà, mà còn có thể nướng cá nha.

Liễu Hành Vân không biết tính toán nho nhỏ trong lòng nàng. Đắc ý nói: “Đúng rồi, bắt thêm mấy con nữa, tối nay chúng ta có thêm đồ ăn rồi.”

Đợi đến lúc Tạ Vãn Phong và Mục Vô Ca trở lại thì Liễu Hành Vân đã xử lý cá xong.

Mục Vô Ca quan sát cái tên Liễu Hành Vân cả người ướt đẫm mà vẫn cười ngốc nghếch kia một lát.

Đột nhiên kêu gào với Tạ Vãn Phong: “Này! Nhìn nụ cười của hắn, ta đánh hơi thấy có gì đó hơi bất thường. Hình như có người nào đó trước khi chúng ta trở lại đã dùng thủ đoạn hèn hạ để mê hoặc lòng mỹ nhân nha.”

Trong tay Liễu Hành Vân đang cầm một cành cây để xiên cá. Hung hăng trừng mắt: “Mục Vô Ca, ngươi đừng có nói nhảm!”

Tạ Vãn Phong nhíu mày, lập tức xông tới túm lấy cổ áo hắn.

“Nói, ngươi đã làm chuyện bỉ ổi gì hả?!” Tạ Vãn Phong ép hỏi.

Mặt của Liễu Hành Vân hơi đỏ lên, kêu to: “Ta không có!”

Tạ Vãn Phong nhìn mặt hắn, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ.

Ngươi nha, đúng là huynh đệ “tốt”! Ta đây một chút hương cũng không trộm được, sao ngươi lại có thể như vậy chứ!

Hung hăng đấm một cú lên người Liễu Hành Vân, Tạ Vãn Phong lại u oán tiếp tục nhóm củi. Thi thoảng còn dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Mai Vũ.

Mai Vũ liếc mắt, lại liếc mắt.

Chịu hắn luôn.

Làm ơn đi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn lòi ra cái vẻ mặt đáng thương như một con cún con vậy?

Mai Vũ liếc nhìn hắn mấy lần, cuối cùng đành bất đắc dĩ ngoắc ngoắc tay.

Tạ Vãn Phong nghiêng đầu sang.

Mai Vũ ngẩng đầu lên, hôn lên môi hắn một cái thật nhanh.

Đôi môi mềm mại như cánh hoa, đó là cảm giác mà Tạ Vãn Phong nếm được.

Bất ngờ, hắn lập tức đỏ mặt.

Dù chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cũng là do nàng cho nha. Tới tận bây giờ Tạ Vãn Phong vẫn chưa từng nghĩ tới người lăn lộn tình trường như hắn lại có thể đỏ mặt chỉ vì một nụ hôn.

Có lẽ....đây là cảm giác thích một người chăng? Vì quan tâm nên ngại ngùng. Lại có thể vì một động tác thân mật mà kích động không thôi.

Nhưng mà, hắn có chút đắc ý vì đã thực hiện được gian kế. Há há, giả bộ đáng thương đúng là hữu dụng mà.

Từ đầu đến cuối, Mai Vũ vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.

Tạ Vãn Phong cũng có mặt ngây thơ như vậy đúng là hiếm thấy nha.

Mai Vũ đến tận bây giờ vẫn chưa biết được cảm giác yêu. Đối với người khác cũng chỉ giới hạn ở việc thích và rất thích.

Nàng biết, thích và yêu còn có một khoảng cách.

Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa rõ ràng lắm cái gì gọi là yêu.

Chẳng qua là biết mình thích họ, muốn cùng bọn họ mãi mãi bên nhau.

Có lẽ bây giờ nàng vẫn luôn tìm kiếm.

Một loại tâm tình, một loại cảm giác.

Sẽ có một ngày, nàng tìm được nó. Một phần tình cảm không thể thiếu trong sinh mệnh.

Nàng không gấp, thật sự là vậy. Bởi vì bên cạnh nàng luôn có những người bạn này.

Tử Nguyệt, nhanh quay lại đi, chỉ còn thiếu ngươi thôi.

Có lẽ chỉ cần bọn họ ở bên cạnh nàng, cho dù nàng không tìm được tình yêu, cũng sẽ không có tiếc nuối.

Đốt lửa lên, mùi thức ăn thơm ngào ngạt lan tỏa.

Mai Vũ nhìn đống lửa kia, giống như nhớ lại chút gì đó.

Không có tiếc nuối sao? Hình như cũng không phải như vậy.

Sâu trong trí nhớ hình như có cất giấu thứ gì đó làm cho nàng lưu luyến, để lại cho nàng một bóng lưng bi thống.

Mái tóc buộc gọn, trên người mặc bạch sam, hàng lông mày rũ xuống, đôi môi lúc nào cũng khẽ cong lên.

Đó là một ít trí nhớ nàng không muốn nhớ lại nhưng lại không thể quên đi.

Vân Khinh, huynh có khỏe không? Chắc là huynh vẫn khỏe.

Không có ta, huynh sẽ trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất sát thủ. Ha ha, huynh kiêu ngạo như vậy, nhất định có thể làm chấn động giang hồ. Ta đang chờ mong ngày đó đến.

Ta sẽ ở phía xa, yên lặng ngắm nhìn huynh.

Mà trong lòng vẫn còn một chỗ bị thiếu nữa, nhưng Mai Vũ làm sao cũng không thể nhớ ra.

Hình như... còn có ai đó chiếm một chỗ rất lớn trong lòng nàng. Nhưng nàng lại không có chút ký ức nào cả.

Chỉ còn lại chỗ trống trong trái tim.

Trước mặt đột nhiên có một con cá xuất hiện. Mai Vũ nghiêng đầu, Mục Vô Ca mỉm cười nhìn nàng: “Lúc đang vui vẻ thì đừng nên nghĩ linh tinh.”

Mỉm cười, Mai Vũ nhận lấy rồi cắn một cái.

Cảm thán: “Qủa nhiên món ăn thôn dã là ngon nhất. Lúc này phải vừa ăn vừa uống rượu, vừa kể chuyện ma.”

Tạ Vãn Phong cười to: “Tốt, vậy chúng ta hãy nghe Mai Vũ kể trước đi.”

Mai Vũ nhướn mày khiêu khích.

Mẹ nó! Bổn cô nương chưa từng sợ ai đâu.

Mấy thứ cua hồn dã quỷ, nữ thi không đầu gì đó đối với nàng đều là mây trôi.

“Vậy kể cho các ngươi nghe chuyện “Họa bì” đi.” Mai Vũ nói.

Tạ Vãn Phong lập tức phản đối: “Gì chứ cái này ai cũng biết. Cái nào mới mẻ hơn đi.”

Mai Vũ liếc mắt cảnh cáo.

Tên này muốn chết à? Nếu kể chuyện ma mà không lấy ra kể đi kể lại người ta còn thích nghe à?

“Vậy ngươi kể đi.” Mai Vũ nói.

“Ha ha, ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện nữ tướng không đầu.” Tạ Vãn Phong đắc ý nói.

“Xin lỗi nha. Lúc sáu tuổi ta đã nghe qua rồi. Có cần bổn cô nương kể lại một lần cho ngươi nghe không?” Mai Vũ cười nhạo nói.

Hừ, đấu với bổn cô nương, không có cửa đâu.

Liễu Hành Vân và Mục Vô Ca cùng nhau lắc đầu.

Ai da, lại bắt đầu rồi.

Đang nói thì ở phương xa đột nhiên tỏa ra hào quang ngũ sắc, xông thẳng lên trời cao.

Bốn người cũng bị ánh sáng kinh động.

Mai Vũ giật mình, nở nụ cười, mắt sáng rỡ lên.

“Còn nghe kể chuyện ma gì chứ, trước mặt chúng ta không phải có chuyện ma thật sao?” Mai Vũ nói.

“Xem ra Kỳ Lân Tường Ngọc đang kêu gọi chúng ta đấy.” Tạ Vãn Phong nói.

Lúc này, có tiếng hát từ trên cao vọng xuống.

Lại một đêm quỷ dị, Linh Phi lại xuất hiện....

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 147
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...